Mục lục
Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 696

 

“Lạch cạch” một tiếng.

 

Chiếc kéo lập tức rơi xuống đất.

 

Mạn Nhi không ngờ tới Bạc Tuấn Phong lại lao đến, chặn nhát kéo kia cho Vân Giai Kỳ.

 

Cô bé lùi về sau nửa bước, sau đó mới phản ứng được bản thân đã làm gì, khó tin nhìn xuống đôi bàn tay của mình, toàn thân run rẩy.

 

Vân Giai Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn Mạn Nhị, rồi lại nhìn chiếc kéo dính máu rơi trên mặt đất, lúc này cô mới hiểu rốt cuộc vừa có chuyện gì xảy ra!

 

Cô lo lắng nắm lấy cánh tay của Bạc Tuấn Phong, mới phát hiện tay áo sơ mi đã bị kéo đâm thủng, trên bề mặt da xuất hiện một cái lỗ máu, máu từ đó ồ ạt chảy ra ngoài.

 

Máu tươi văng ra khắp sàn nhà.

 

Vân Giai Kỳ kinh ngạc trợn to mắt ra nhìn, lập tức gấp gáp tới nỗi ánh mắt trở nên đỏ bừng!

 

Nghĩ cũng không cần nghĩ, đây là tác phẩm của Mạn Nhil Chẳng lẽ…

 

Mạn Nhi đứng sau lưng cô, muốn dùng kéo đâm cô?

 

Làm sao cô có thể đề phòng một đứa nhỏ chỉ vừa qua sinh nhật sáu tuổi cơ chứ!

 

Bởi vậy, cô căn bản không nhận thức được, vì cô đã tát cô bé một cái bạt tai mà cô bé sẽ dùng kéo đâm cô!

 

Nếu không phải Bạc Tuấn Phong chạy tới kịp thời bảo vệ cô, đỡ nhát kéo đó cho cô thì có lẽ bây giờ người bị đâm chính là cô!

 

Vân Giai Kỳ còn chưa kịp hoàn hồn, trong lòng có chút kinh hãi.

 

Sau khi bị đâm với thương tích nặng nề như vậy, sắc mặt của Bạc Tuấn Phong vẫn không thay đổi, anh lạnh lùng nhìn về phía Mạn Nhi, trong mắt hiện lên vẻ dò xét.

 

Anh vốn dĩ ở trong phòng làm việc tìm tài liệu, trở về phòng, phát hiện Vân Giai Kỳ không có ở đó, nghe thấy động tĩnh trong phòng khách bèn đi xuống lầu xem xét, lại bất thình lình gặp phải Mạn Nhi đang cầm kéo hướng tới gần Vân Giai Kỳ.

 

Anh không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, vội vàng lao đến bảo vệ cô, thật không ngờ, Mạn Nhi thật sự dám ra tay!

 

Ai có thể lường trước được!

 

Chẳng có ai cả!

 

Mạn Nhi chỉ mới có sáu tuổi thôi!

 

Vân Giai Kỳ tức đến bật khóc, tâm tình xúc động, chất vấn hỏi Mạn Nhi: “Mạn Nhi, sao con lại trở nên như thế này? Con cuối cùng muốn làm cái gì? Con có biết con đang làm gì hay không? Không phải từ nhỏ mẹ đã dạy con không được làm việc gì gây tổn hại đến người khác rồi hay sao? Con có biết rằng nếu con cầm kéo đâm vào người nào đó, sẽ khiến người khác bị thương, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng hay không!”

 

Mạn Nhi kinh ngạc lùi về sau nửa bước, phản ứng lại, mắt cô bé đột nhiên đỏ lên.

 

Cô bé lúng túng nắm lấy bàn tay run rẩy của mình, nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên cảm thấy không thở được!

 

Cô bé cũng không biết mình đang làm cái gì!

 

Lời chất vấn của Vân Giai Kỳ khiến cô bé càng thêm bối rối, xoay người chạy lên lầu.

 

Lúc này. người hầu mới dám lại gần, lo lắng nói: “Chảy nhiều máu như vậy, cô Vân, đừng quản nhiều nữa, đến bệnh viện trước đi!”

 

Vân Giai Kỳ gật đầu nói với Bạc Tuấn Phong: “Tuấn Phong, chúng ta đi bệnh viện trước.”

 

“Ừ”

 

Bạc Tuấn Phong thoạt nhìn vẫn rất bình tĩnh: “Giai Kỳ, không sao đâu”

 

“Chảy nhiều máu như vậy, còn nói là không sao?”

 

“Vết thương nhỏ, không đáng lo”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK