Mục lục
Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 697

 

“Không được! Lập tức đến bệnh viện”

 

Vân Giai Kỳ nói với người hầu: “Đi lấy một kiện áo khoác đến đây!”

 

Người hầu nhanh chóng mang đến áo khoác.

 

Vân Giai Kỳ khoác áo khoác cho Bạc Tuấn Phong, lấy chìa khóa xe, bước đến ga ra.

 

Cô chợt nghĩ đến Mạn Nhị, trong lòng có chút lo lắng, nói với người hầu: “Anh nhốt Mạn Nhi vào trong phòng, để con bé tránh xa Cung Bắc và Vũ Minh”

 

Mùi thơm độc đáo trên cơ thể Bạc Tuấn Phong quyện vào trong gió.

 

Giây tiếp theo, một lồng ngực chặt chế bao bọc lấy cô.

 

“Át” Một tiếng hét chói tai đâm thủng màn đêm yên tĩnh của ngôi biệt thự.

 

Vân Giai Kỳ được Bạc Tuấn Phong bảo vệ, không thể nhìn thấy gì, nhưng mơ hồ nghe thấy tiếng rên rỉ kiềm nén của người đàn ông.

 

“Ông chủ Bạc, anh có sao không ?”

 

Người hầu lo lắng chạy đến, nhưng trong phút chốc lại không dám đến gần.

 

Vân Giai Kỳ nói: “Tuấn Phong, có làm sao không?”

 

Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, chợt nhận thấy trên ống tay áo của bộ âu phục màu trắng mà Bạc Tuấn Phong đang mặc đã nhiễm đỏ máu tươi.

 

“Lạch cạch” một tiếng.

 

Chiếc kéo lập tức rơi xuống đất.

 

Mạn Nhi không ngờ tới Bạc Tuấn Phong lại lao đến, chặn nhát kéo kia cho Vân Giai Kỳ.

 

Cô bé lùi về sau nửa bước, sau đó mới phản ứng được bản thân đã làm gì, khó tin nhìn xuống đôi bàn tay của mình, toàn thân run rẩy.

 

Vân Giai Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn Mạn Nhị, rồi lại nhìn chiếc kéo dính máu rơi trên mặt đất, lúc này cô mới hiểu rốt cuộc vừa có chuyện gì xảy ra!

 

Cô lo lắng nắm lấy cánh tay của Bạc Tuấn Phong, mới phát hiện tay áo sơ mi đã bị kéo đâm thủng, trên bề mặt da xuất hiện một cái lỗ máu, máu từ đó ồ ạt chảy ra ngoài.

 

Máu tươi văng ra khắp sàn nhà.

 

Vân Giai Kỳ kinh ngạc trợn to mắt ra nhìn, lập tức gấp gáp tới nỗi ánh mắt trở nên đỏ bừng!

 

Nghĩ cũng không cần nghĩ, đây là tác phẩm của Mạn Nhi!

 

Chẳng lẽ…

 

Mạn Nhi đứng sau lưng cô, muốn dùng kéo đâm cô?

 

Làm sao cô có thể đề phòng một đứa nhỏ chỉ vừa qua sinh nhật sáu tuổi cơ chứ!

 

Bởi cô căn bản không nhận thức được, vì cô đã tát cô bé một cái bạt tai mà cô bé sẽ dùng kéo đâm cô!

 

Nếu không phải Bạc Tuấn Phong chạy tới kịp thời bảo vệ cô, đỡ nhát kéo đó cho cô thì có lẽ bây giờ người bị đâm chính là cô!

 

Vân Giai Kỳ còn chưa kịp hoàn hồn, trong lòng có chút kinh hãi.

 

Sau khi bị đâm với thương tích nặng nề như vậy, sắc mặt của Bạc Tuấn Phong vẫn không thay đổi, anh lạnh lùng nhìn về phía Mạn Nhi, trong mắt hiện lên vẻ dò xét.

 

Anh vốn dĩ ở trong phòng làm việc tìm tài liệu, trở về phòng, phát hiện Vân Giai Kỳ không có ở đó, nghe thấy động †ĩnh trong phòng khách bèn đi xuống lầu xem xét, lại bất thình lình gặp phải Mạn Nhi đang cầm kéo hướng tới gần Vân Giai Kỳ.

 

Anh không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, vội vàng lao đến bảo vệ cô, thật không ngờ, Mạn Nhi thật sự dám ra tay!

 

Ai có thể lường trước được!

 

Chẳng có ai cả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK