Chương 913
Vân Giai Kỳ nói: “Anh gạt tôi…Nơi này không phải nhà của tôi..”
“Là nhà của chúng ta”
“Tôi và anh không có nhà…”
Bạc Tuấn Phong hôn lên trán Vân Giai Kỳ rồi bế cô lên lầu.
‘Vào phòng ngủ, anh đặt cô trên giường, đắp chăn cho cô. Giai Kỳ kéo lên chăn chui vào trong, cô quay lưng về phía anh.
Bạc Tuấn Phong nhìn bóng dáng nhỏ gầy đang co lại trong chăn bông kia, khuôn mặt tuấn tú hơi tối sầm lại Anh nói: “Em nghỉ ngơi đi”
Nói xong, Bạc Tuấn Phong đứng dậy đi ra cửa, anh quay người lại nhìn thoáng qua chiếc giường kia, thấy cô vẫn không nhúc nhích, anh nhẹ nhàng.
đóng cửa lại.
Nhìn người giúp việc đứng ở trước cửa, nói với bọn họ: “Trông coi cô ấy cấn thận”
“Vâng”
‘Vừa bước xuống tầng, đột nhiên Cung Dận gọi điện thoại tới Điện thoại vừa được kết nối thì Cung Dận ở đầu bên kia nói: “Giai Kỳ đâu rồi”
Ông ta đưa Mộng Yến Mi về nhà rồi mới quay trở lại bệnh viện một lần nữa.
Nghe hộ sĩ nói Bạc Tuấn Phong đã đưa Giai Kỳ rời khỏi bệnh viện, ông ta không yên tâm nên gọi điện thoại tới cho anh.
Bạc Tuấn Phong nói: “Chú, có chuyện gì ạ?”
“Giai Kỳ đang nghỉ ngơi, con không cho phép ai được quấy tầy cô ấy”
“Hiện tại con có rảnh không? Chúng ta ra ngoài gặp nhau trò chuyện đi”
Bạc Tuấn Phong giơ tay lên, anh nhìn đồng hồ rồi nói: “Gặp nhau ở đâu ạ?”
Nửa tiếng sau.
Ở câu lạc bộ tư nhân.
Bạc Tuấn Phong vừa mới đẩy cửa phòng bao ra, Cung Dận lập tức ngồi dậy khỏi ghế sô pha, vừa thấy anh tới thì cười: “Con đã đến rồi!
Anh đi đến ngồi đối diện với Cung Dận.
“Chú tìm con có chuyện gì không?”
“Trong khoảng thời gian này con đã chăm sóc cho Giai Kỳ rất nhiều rồi”
Cung Dận thở dài một tiếng, có thể nhìn thấy rắng bởi vì chuyện này mà làm cho ông ta sứt đầu mẻ trán.
Bạc Tuấn Phong không nói gì nhìn ông, Đột nhiên Cung Dận lấy ra một tờ chỉ phiếu Ông ta lấy một cây bút điền vào một số tiền, sau đó đẩy tờ chỉ phiếu kia đến trước mặt Bạc Tuấn Phong, Bạc Tuấn Phong liếc nhìn rồi nhướng mày: “Đây là cái gì?”
“Đây là một trăm năm mươi tỷ. Nhiều năm như vậy, chú chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người cha với con bé. Đây là chút bồi thường mà chú muốn đưa cho Giai Kỳ”
‘Vừa nói xong, Cung Dận nhìn anh: “Chú hy vọng con bé có thể chấp nhận nó.
Bạc Tuấn Phong im lăng không nói gì trong hai giây, khuôn mặt anh không có biếu cảm nào mà đấy tấm chỉ phiếu về: “Cô ấy không cần thứ này của chú”
“Làm sao con biết được con bé sẽ không cần thứ này?
Bạc Tuấn Phong nói: “Chú cho rằng cô ấy thiếu tờ chỉ phiếu một trăm năm mươi tỷ này của chú à?”
Cung Dận sửng sốt nhìn anh.
Bạc Tuấn Phong nói: “Cô ấy không thiếu thứ”
“Vậy con bé thiếu cái gï?”