Nhìn chăm chú cốc trà sữa một lúc, Lâm Triều Tịch cảm giác điều hòa trong quán để hơi cao, cô nóng đỏ bừng mặt.
Khoảng lặng kéo dài không lâu, Lâm Triều Tịch “khụ” một tiếng: “Tóm lại nội dung của bộ phim là thế này… Trong tương lai có một tổ chức ngăn cản tội phạm, làm điên đảo chúng ta ở hiện tai, họ còn trừng trị những hành vi phạm tội đã xảy ra…”
“Ừm.”
“Tổ chức này dùng một vài phương pháp để bắt người muốn phạm tội, nhưng vẫn chưa kịp thực thi hành vi phạm tội đó.”
“Bằng cách nào?”
“Thông qua ba vị “tiên tri, ừm… tức là ba người có thể cảm nhận được người nào có ý đồ phạm tội, rồi ngày ngày bọn họ sẽ nói bla bla bla những thứ rất mơ hồ…. Rồi bộ phận dự phòng phạm tội có thể đọc “tiên đoán” của bọn họ, cuối cùng ngăn cản trước khi hành vi xảy ra…”
“Tỉ lệ phạm tội giảm đi bao nhiêu?”
“Tỉ lệ tội phạm mắc trọng tội giảm tận 99,8%, trong 5 năm chỉ xảy ra một vụ mưu sát.”
Bùi Chi trầm ngâm một chốc, nói: “Đúng là rất huyền học.”
Lâm Triều Tịch cũng không biết tại sao mình lại nghĩ đến bộ phim này, nhưng lỡ nhắc đến thì đành phải nói cho hết, cô nuốt nước bọt, dò hỏi: “Thế cậu cảm thấy, liệu có thể dùng Toán học để làm những việc như trong bộ phim kia không, tính xem khi nào trong tương lai… sẽ xảy ra những chuyện gì?”
Cầm cốc trà sữa, Lâm Triều Tịch chờ đợi Bùi Chi.
“Đây là một mệnh đề rất lớn.” Bùi Chi nghiêm túc suy nghĩ, sau đó trả lời cô.
“Hoặc là đơn giản hóa vấn đề này đi một chút…” Lâm Triều Tịch hơi khựng lại: “Ví dụ như…”
“Ví dụ như cái gì?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Ờm…” Bùi Chi quá thông minh, Lâm Triều Tịch bỗng nảy ra ý đồ xấu: “Hay là cậu đưa ra ví dụ đi, tớ không nghĩ ra.”
“Ví dụ có một tên tội phạm, bọn mình biết hắn có ý đồ gây ra tập kích khủng bố, nhưng bọn mình không biết thời gian và địa điểm cụ thể khủng bố xảy ra ở đâu.”
“Ừ ừ, đúng là thế đấy, nếu muốn dùng Toán học để dự đoán thì cần kiến thức từ những phương diện nào… Bắt đầu học từ vi phân và tích phân?”
“Có lẽ vậy, vi phân tích phân biến đổi đơn lượng, đại số tuyến tính, xác suất luận, vi phân tích phân đa nguyên…” Bùi Chi dừng một chút “Nhưng mà chỉ dùng mỗi Toán sợ là không được.”
“Ừ…”
“Học thêm về máy tính nữa, hẳn là vẫn có hi vọng.”
Hai mắt Lâm Triều Tịch sáng rực lên, cô đã quên khuấy mất một công cụ vĩ đại.
“Năm mới năm me đã đi hẹn hò?” Bỗng đằng sau có tiếng than thở truyền đến.
Lâm Triều Tịch quay phắt lại, Lão Lâm đã đứng sau từ lúc nào không hay, thực sự có cảm giác kinh hãi yêu sớm bị bắt quả tang.
“Bọn cháu đang thảo luận vài vấn đền.” Bùi Chi lại rất thản nhiên.
“Vấn đề gì?”
“Bố theo dõi con!” Lâm Triều Tịch có tật giật mình, chen ngang Bùi Chi và Lão Lâm.
“Sao lại nói thế?”
“Bố đi theo con đến thư viện.”
“Con đi trước bố đi sau, sao gọi là đi theo được?” Lão Lâm kéo một cái ghế đến thảnh thơi ngồi xuống cùng bọn cô: “Hơn nữa rõ ràng bố đã hẹn với Bùi Chi từ trước.”
Lâm Triều Tịch sặc trà sữa: “Khụ!”
Bùi Chi đưa khăn giấy sang, Lâm Triều Tịch lau miệng: “Tết nhất mà bố đã lén lút đi gặp con nhà người ta?”
“Sư phụ…” Bùi Chi hơi bất đắc dĩ mở miệng.
“Gọi con bé rồi, nó bảo nó có việc, báo chú chơi một mình đi.” Lão Lâm nói
Lâm Triều Tịch sững sờ, hình như đúng là có một khoảnh khắc như thế thật, cô và Lão Lâm ăn sáng xong, Lão Lâm hỏi hôm nay cô có kế hoạch gì, có muốn đón năm mới cùng nhau không…
Cô nói: Không được đâu, con bận rồi…
“Thế hôm nay bố gọi bọn con đến thư viện đón năm mới kiểu gì?” Lâm Triều Tịch hỏi.
Lão Lâm: “Tự dưng quay ngoắt sang chuyện khác, bố không kịp nhảy số trả lời.
“…” Lâm Triều Tịch: “Thế con xin lỗi.”
“Không sao đâu.”
Lâm Triều Tịch: “…”
“Bố đến hoàn thành tâm nguyện năm mới của con.” Lão Lâm nói.
Nhìn vẻ mặt “bố đây cái gì cũng biết” của Lão Lâm, trái tim Lâm Triều Tịch bất giác căng thẳng, cô không biết mình đã để lộ chỗ nào.
“Bố nói gì thế?”
“Năm mới không muốn được nghe bố nghiêm túc dạy bảo à, không muốn học vi phân tích phân nữa à?” Lão Lâm cười hềnh hệch, rất là đắc ý.
Lâm Triều Tịch ngây người, cô cảm thấy đáng nhẽ mình nên cảm động, hồi trước cô đã hỏi Lão Lâm đủ thứ câu hỏi, Lão Lâm luôn để trong lòng, lần theo dấu vết phát hiện ra suy nghĩ của cô…
Nhưng đến bây giờ, cô càng cảm thấy số mệnh thật kì quái.
“Con sẽ học thật chăm.” Cô nghiêm túc nói.
Lão Lâm chép miệng, quay đầu nhìn Bùi Chi: “Cho con bé mấy đề bài đi.”
Bùi Chi ngỡ ngàng, chẳng hiểu ra sao.
“Cho nó khó một tí.”
Nghe đến đây Lâm Triều Tịch vẫn còn đơ. Bùi Chi hiểu ra, cậu gật đầu, lấy một tờ giấy trắng và bút chì trong cặp, thực sự bắt tay chế đề.
Lâm Triều Tịch kinh ngạc thò lại gần, không biết Lão Lâm và Bùi Chi đang toan tính gì, chỉ đành quang minh chính đại đọc lén đề bài của bạn Bùi Chi.
Câu thứ nhất là một câu phân tích nhân tử, rất cơ bản, tính nhẩm cũng ra, Lâm Triều Tịch thở phào nhẹ nhõm.
Câu thứ hai có phải là phương trình bậc hai không nhỉ?
Câu thứ ba là một câu đại số…
Ra xong một loạt đề đại số, Bùi Chi bắt đầu ra đề hàm số, sau đó là hình học, hàm số lượng giác…
Cậu nghiêm túc cặm cụi, Lâm Triều Tịch trố mắt đứng nhìn cậu viết hết một tờ, lại lấy thêm một tờ khác, không hề nể nang.
“Có cảm tưởng gì không?” Lão Lâm hỏi.
“Đây là…”
“Đừng tưởng ề à là khỏi phải trả lời.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lâm Triều Tịch: “…”
“Đây là nền tảng?”
“Cụ thể hơn đi.” Lão Lâm nói.
“Trước khi học Toán nâng cao phải nắm vững nền tảng Toán trung học.”
“Tuy Toán trung học của các con với Toán đại học vốn dĩ…”
“Vốn dĩ không có liên quan gì.” Lâm Triều Tịch tiếp lời: “Con vẫn sẽ dũng cảm làm bài.”
“Hơn nữa?” Lão Lâm bắt đầu biến chuyến.
“Hơn nữa còn phải hiểu rõ vì sao chúng nó không liên quan.”
Bùi Chi nhoẻn miệng cười một cái hiếm hoi, hẳn là cảm thấy câu trả lời của cô rất có phong thái Lão Lâm.
Lão Lâm bâng quơ gật đầu, bảo Bùi Chi đưa đề bài cho cô.
Lúc này Lâm Triều Tịch mới phát hiện ra, Bùi Chi đã viết kín ba trang giấy từ lúc nào không hay.
Trong đó vừa có chứng minh vừa có phân tích, còn có một câu hàm số cực kì phức tạp…
“Câu này rất thú vị.” Bùi Chi còn giải thích thêm.
Lâm Triều Tịch: “…”
Bị hai người trái phải nhìn chằm chằm, Lâm Triều Tịch không thể phản kháng.
Hẹn hò năm mới là làm bài tập, ấy thế mà cô cảm thấy hết sức bình thường, tiện tay lấy cái bút chì của Bùi Chi, cô nói: “Cho tớ xin thêm mấy tờ giấy trắng.”
——
Suốt hai giờ đồng hồ làm ổ trên ghế sô pha trong quán cà phê, Lâm Triều Tịch vẫn miệt mài viết như ngựa chạy.
Đề bài của Bùi Chi cũng giống hệt con người cậu, rất có quy tắc, cũng rất có chiều sâu. Có những đề chứng minh thoạt nhìn thì rất đơn giản, bắt tay vào làm lại phải vận dụng đến không ít kiến thức, cần phải suy nghĩ kĩ càng.
Thời gian trôi đi từng giây từng phút, Lâm Triều Tịch vẫn đắm chìm. Khoảnh khắc buông bút xuống, cô thở phào một hơi, cảm thấy có lẽ thi đại học cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cô nhặt nhạnh đống giấy trên bàn kính, xem lại một lượt từ đầu đến đuôi, chuẩn bị nộp bài.
Lão Lâm nói: “Cứ cầm đi, đến giờ cơm rồi, ăn cơm đã.”
Nói xong, Lão Lâm đứng dậy tiên phong, đẩy ghế chạy thẳng.
Lâm Triều Tịch nhỏ giọng hỏi Bùi Chi: “Sư phụ làm sao đấy, cậu chấm cho tớ à?” Cô thành khẩn chờ đợi được nộp bài, chờ đợi được chấm điểm.
“Sư phụ theo dõi suốt quá trình cậu làm bài.”
“… Tức là không có vấn đề gì?”
“Ừ.”
“Thế sao ông ấy phải chạy?”
Bùi Chi lại bất đắc dĩ: “Muốn đi vệ sinh.”
Lâm Triều Tịch: “?”
Bùi Chi dọn dẹp đồ đạc, máy sưởi trong quán cà phê rất ấm, Lâm Triều Tịch nhìn mặt bàn, lát sau mới hiểu hết được: Khi cô cắm đầu giải đề, Lão Lâm vẫn luôn căng thẳng sát sao, cô làm bao lâu, Lão Lâm cũng đợi bấy lâu.
Có lẽ đối với Lão Lâm mà nói, đây là lần kiểm tra quan trọng nhất, ôn lại toàn bộ kiến thức Toán trung học, rất xứng với ngụ ý “năm mới khí thế mới” đại loại vậy, cho nên mới đặc biệt quan trọng.
“Sao không nói sớm!” Lâm Triều Tịch xoa mặt, trò tập kích của cha già làm cô giật bắn cả mình, may mà ban nãy cô làm bài nghiêm túc.
“Sư phụ bảo…”
“Bảo gì?”
“Sợ cậu biết trước thì sẽ gian lận…”
“Tớ mà là loại người như thế à?!” Trà sữa Bùi Chi gọi vẫn còn thừa, Lâm Triều Tịch tiếc của cầm lên, định uống nốt vài ngụm trước khi đi.
“Lạnh rồi, đừng uống.” Bùi Chi nói.