Tháng Chín, trời vẫn oi nóng.
Sáng sớm thức dậy, chiếc quạt điện treo ngoài màn thổi phần phật. Gió sớm vờn qua những bông hoa phấn trong sân nhà, hương thơm thoang thoảng bay tới.
Cô tắt quạt, gấp chăn, đánh răng rửa mặt, khoác cặp ra khỏi nhà.
Học sinh tiểu học trong thành phố đã bắt đầu năm học mới, hơn bảy giờ là giờ cao điểm đến trường. Xe cộ nườm nượp, ghế sau những chiếc xe đạp điện là những bạn nhỏ đang ăn sáng.
Gió sớm ấm áp khiến tinh thần phấn chấn.
Lâm Triều Tịch rất thích cảm giác mọi người cùng nhau đi học như vậy, như thể cô vẫn đang là một học sinh.
Ặc, xét từ góc độ nào đó thì cô vẫn là học sinh thật mà.
Từ khi tốt nghiệp hồi tháng Bảy đến nay đã gần hai tháng, nhưng sau khi cởi bỏ thân phận sinh viên, cô hiện giờ là một thành viên trong lớp luyện thi nghiên cứu sinh. Cuộc sống hàng ngày bận rộn, mỗi ngày được lấp đầy bằng lịch trình học tập và công việc, đến mức cô và Bùi Chi chỉ có thời gian chuyện trò trong lúc cô tới trường.
Đúng vậy, từ khi Bùi Chi sang Mỹ du học đến nay đã hơn một tuần. Bên Bùi Chi bây giờ đang là giờ ăn tối,cả hai mới có ít thời gian rảnh.
Giờ nghĩ lại hai tháng trước, cảnh tượng Bùi Chi bỗng xuất hiện trên đường vẫn khiến tim cô đập thình thịch.
Sẽ luôn có một khoảnh khắc như vậy, bạn bỗng nhận ra mình mình đã thích một người, lại còn là thích từ rất lâu, nhận ra mình thích người ấy đến mức nào.
Chỉ là cô luôn cảm thấy dù mình có trưởng thành đến mức nào thì vẫn luôn kém Bùi Chi một khoảng.
Lâm Triều Tịch theo dòng người lên buýt, không gian chật ních. Cô tìm được một chỗ trống cạnh cửa sổ nên chen vào trong, sau đó dùng một tay gửi tin nhắn cho Bùi Chi.
Lâm Triều Tịch: Tớ phải làm gì mới có thể theo đuổi cậu?
Khung chat phía trên hiện dòng chữ “Đang soạn tin nhắn”, đáp án không xuất hiện ngay lập tức. Một lúc sau, bỗng có một bức ảnh nhảy ra, Lâm Triều Tịch bật cười thành tiếng trên xe.
Bùi Chi gửi đến bức ảnh Tuyển tập các bài toán phân tích Toán học của Boris Demidovich, cả bộ có hơn bốn nghìn bài toán, đáp án này phải nói là rất Bùi Chi. (không biết anh Bùi cố tình hay vô ý hiểu nhầm ý “theo đuổi” của chị nhà nữa =))))
Lâm Triều Tịch gửi biểu cảm bẽn lẽn: (〃\’▽\’〃) nhưng tớ làm xong hết rùi mà.
Bùi Chi: Nhưng tớ cũng nhớ tớ mới là người theo đuổi cậu.
Lâm Triều Tịch nghĩ bụng đúng là đồ giỏi đánh trống lảng.
Tuy cô mặc định là mình đã thích thầm Bùi Chi 10 năm, nhưng thực tế kể ra thì Bùi Chi đã chủ động đến bệnh viện xử lí vết thương cùng cô, chủ động kết bạn Wechat với cô, chủ động đưa thẻ xe buýt của cậu giúp cô giải vây, còn gắp thú bông cho cô, hẹn cô đi ăn đêm và đánh cầu lông với cô, thậm chí còn giải thích về quá khứ của cậu cho cô nghe…
Quan trọng nhất là, trước khi cô nói câu “tớ thích cậu lâu lắm rồi”, thì Bùi Chi là người hủy chuyến bay trở về trước. Chỉ vì cuộc điện thoại hỏi về luận văn của giáo sư Phùng của cô, lại khiến cậu không thể yên tâm.
Bởi không thể yên tâm, nên nhìn thấu tấm lòng của mình. Đây là câu trả lời Bùi Chi trần thuật một cách thản nhiên với cô.
Lâm Triều Tịch không thể nào quên ánh đèn đường dịu dàng khi đó, định nói lại thôi, cuối cùng cô chỉ ôm lấy cậu.
Đến tỏ tình cũng thua người ta một nhịp, Lâm Triều Tịch chỉ đành tâng bốc bạn trai không ngượng miệng: ヾ(°°) Hôm nay lại là một ngày siêu thích bạn Bùi Chi!
Bùi Chi: Ừm.
Lâm Triều Tịch: Ôi… cậu ngại hả?
Bùi Chi: Tớ rất vui, nên hơi ngại một chút.
Lâm Triều Tịch: Tớ xuống xe đây.
Bùi Chi: Ừm.
——
Cứ như vậy, Bùi Chi ở lại Vĩnh Xuyên hơn hai tháng, trước khi khai giảng, cậu lên chuyến bay để lỡ từ hai tháng trước.
Lâm Triều Tịch và Bùi Chi bắt đầu cuộc tình yêu xa bận rộn.
Mỗi ngày họ chẳng chuyện trò được mấy câu, đa số đều bắt đầu từ những câu hỏi thăm “ăn cơm chưa”, “ngủ chưa” và kết thúc bằng lời chúc “ngủ ngon”.
Giao tiếp ít ỏi, nội dung cũng đơn điệu như cuộc sống hằng ngày của cô và Bùi Chi. Mỗi khi buông điện thoại, xe buýt dừng lại là đáp bến lớp luyện thi nghiên cứu sinh.
Lớp học chất đống những chồng sách không quá đỉnh đầu, học sinh vùi đầu dùi mài kinh sử, quạt điện chuyển động đều trên trần, gần như không thể nhìn rõ mặt mày của đám học sinh.
Sự yên tĩnh này bắt đầu từ người đầu tiên vào lớp và kéo dài cho đến khi người cuối cùng ra khỏi lớp.
Cúi đầu đọc sách, bầu trời trong xanh sáng ngời, lúc ngẩng đầu, mặt trời đã ngả về đằng tây. Ngoài cửa sổ, hàng ăn ven đường nhen nhóm khói lửa.
Đến giờ ăn, lớp học cuối cùng cũng nhộn nhịp hơn một chút.
Nam thanh nữ tú thả lỏng tinh thần, tốp năm tốp ba kéo nhau đi ăn, Lâm Triều Tịch thu dọn đồ đạc.
“Đồ nhi, con có cần tâm sự không?”
Đỉnh đầu truyền đến giọng nói của đồng chí Lão Vương, Lâm Triều Tịch ngẩng đầu, tay vẫn không ngừng, cô đáp lại bằng một từ đơn âm tiết: “Hả?”
“Thầy thấy con thay đổi rồi.” Lão Vương nói.
Lâm Triều Tịch xoa xoa cằm: “Đẹp hơn rồi ư?”
“Suốt ngày đẹp với chả không đẹp, sao lại giống đám đàn bà thế không biết?”
“…” Lâm Triều Tịch thấy buồn cười: “Con làm sao?”
“Con nghe thấy các thầy đang nói gì không?”
Nhờ câu nhắc nhở của Lão Vương, tiếng động xung quanh mới thực sự lọt vào tai cô.
Gió thổi qua lớp học, mang theo mùi xiên bẩn bên ngoài. Nữ sinh túm tụm gào thét “đáng yêu quá”, Lâm Triều Tịch nghe thấy tiếng nhạc trên Douyin, màn hình điện thoại cách đó không xa là hình ảnh một chú mèo con bỗng ngẩng đầu.
Cô thu hôi tầm nhìn, cúi đầu cất túi bút vào cặp.
“Đấy đấy đấy.” Lão Vương lại nhặng xị ngậu: “Chính là cái điệu bộ này!”
“Điệu bộ này là điệu bộ nào?”
“Hết sức tập trung, không coi ai ra gì, không để ai vào mắt, coi trời bằng vung…” Lão Vương trợn trừng nhìn cô, như đang tìm kiếm những tính từ bật ra trong đầu: “Giống hệt cái tên kia… biết Bùi Chi không?”
Lâm Triều Tịch cười.
——
Ngay cạnh lớp luyện thi có một toà nhà cao ngang ngửa nó, cổng ra vào đề biển “Lớp phụ đạo học sinh Trung – Tiểu học Trí Đông”. Những cơ sở như này thường tập hợp ở khu vực lân cận các trường đại học.
Lâm Triều Tịch không để tâm mấy lời của Lão Vương, cô xuống tầng ra khỏi toà nhà luyện thi, rẽ trái hai bước là đến cổng toà nhà phụ đạo kia.
Học sinh tiểu học tan học khá sớm, giờ này phụ huynh vẫn đang đi làm, vậy nên thường sẽ có giáo viên chuyên đưa đón học sinh đến lớp phụ đạo, đôn đốc chúng làm bài tập về nhà. Đám nhóc làm xong bài tập là đến giờ phụ huynh tan làm. Một số học sinh được đón về, một bộ phận nhỏ học sinh vẫn phải ở lại tiếp tục học thêm với hình thức một một.
Mỗi ngày cô sẽ học lớp luyện thi nghiên cứu sinh đến 5 giờ chiều, sau đó là tới đây làm việc đến 8 giờ tối. Một tiếng đầu cô sẽ chữa bài tập cho học sinh, hai tiếng sau cô sẽ giảng bài cho từng học sinh theo hình thức 1vs1.
Thấy cô đến, tiếp tân chào hỏi: “Cô giáo Lâm đến rồi à, ăn tối chưa?”
“Chưa ạ.” Lâm Triều Tịch bước tới, hỏi: “Thời khoá biểu hôm nay có thay đổi gì không?”
“Tạm thời là không.” Chị gái tiếp tân lật ghi chú, ngẩng đầu: “Mẹ của Trần Tiểu Long có gọi tới, thông báo kết quả thi Toán giữa kỳ không đạt, dặn cô phải giao nhiều bài tập cho cậu nhóc.”
“Em biết rồi, cảm ơn chị.” Lâm Triều Tịch gửi cặp, cô nói: “Chị cho em gửi nhờ một lát!”
Bước vào lớp học, đa số học sinh đang trật tự làm bài tập.
Một nữ sinh đang làm bài thấy cô đến liền giơ tay, Lâm Triều Tịch qua đó.
Nhớ lần đầu đến phỏng vấn làm thêm ở đây, khi đó Bùi Chi vẫn chưa rời nước, cô và Bùi Chi từng thảo luận việc có nên đi làm thêm hay không.
Là sinh viên vừa tốt nghiệp nên muốn phần nào độc lập về tài chính là một cách nói, mặt khác, cô thấy mình nên đứng đây giúp đỡ càng nhiều học sinh học Toán.
Như những gì Lão Lâm từng dạy cô.
Nhưng lần phỏng vấn đó không hề thuận buồm xuôi gió ngay từ đầu. Quản lí cơ sở phụ đạo hài lòng với tư cách sinh viên khoa Triết học của cô, muốn xếp cô vào lớp Chính trị trung học, nhưng Lâm Triều Tịch khăng khăng xin dạy lớp Toán.
“Chị có thể để em làm đề kiểm tra trình độ, cấp nào cũng được, đề thi càng tốt.”
“Lâm Triều Tịch phải không, không phải chị không muốn cho em kèm lớp Toán, bây giờ phụ huynh yêu cầu cao lắm, nhiều người còn đòi kiểm tra tư chất và bằng tốt nghiệp ấy. Nói ngay như em, em có giấy chứng nhận thi đấu gì không?”
Nếu đây là thế giới phô mai thì cô có mà khè ra cả xấp giấy khen cho xem, nhưng ở đây thì hơi khó: “Em có… Giấy chứng nhận giải nhất cuộc thi Xây dựng mô hình Toán học đại học.”
Cô chỉ biết nói vậy.
“Toán học hả? Thế thì được!”
Quản lí hăm hở, nói rồi trao đổi tiền lương và thời gian làm việc tương đối tự do cho cô.
Nhưng hiện tại Lâm Triều Tịch không dám chắc… Quản lí liệu có hối hận với quyết định lúc đó hay không đây.
Bởi thay vì giảng dạy cho đám học sinh, cô lại đang chơi với lũ nhóc như cách Lão Lâm đã từng.
Từ cục tẩy lego của một học sinh nam, lại nhảy sang chơi với nữ sinh có cái thước cặp cơ. Giảng Tích số bằng lego, dùng thước cặp cơ giảng Đo lường, tóm lại là… Chẳng nói gì về bài tập.
Cuối cùng, cô bị giáo viên tiếng Anh đến thay ca đuổi khỏi lớp học, ra ngoài mua một cái Sandwich, sau đó lại lên lớp kèm 1vs1 trên tầng.
Cô có khoảng nửa tiếng ăn uống giải lao, Lâm Triều Tịch tranh thủ học thuộc từ mới tiếng Anh. Các app bây giờ rất tiện lợi, cô không những học được từ mới tiếng Anh, còn học được thuật ngữ chuyên dụng của một cuốn sách Toán. Nửa tiếng đủ để học bài và ôn luyện kiến thức.
Đúng sáu giờ tối, đồng chí Trần Tiểu Long lết từng bước nặng nề lên tầng. Cậu ném chỗ sách vở nặng bằng 1/3 thân xác lên bàn làm việc của cô, lục ra một cuốn nhìn bìa có vẻ đề thi rồi ném bộp xuống mặt bàn.
Lâm Triều Tịch cúi đầu liếc qua bài thi, thành tích môn Toán thất bại thảm hại, tờ đề khoanh đỏ chằng chịt, đủ để nhìn ra cơn phẫn nộ của giáo viên lúc chấm bài.
Cô làm bộ thờ ơ cầm tờ đề, gấp lại rồi đặt sang một bên.
“Mẹ em bảo cô giảng cách giải cho em.”
“Mẹ còn dặn em phải học hành cho cẩn thận đấy, sao em không nghe lời?”
“Cô…! Nói chí phải.” Trần Tiểu Long tâm phục khẩu phục.
“Được rồi, chúng ta sẽ tiếp tục bàn về Tích số.” Lâm Triều Tịch nói.
“Em học lớp năm rồi, cô còn giảng Tích số làm gì, bảng phép nhân em chả thuộc như bài hát.”
Ánh mắt cậu nhóc toát vẻ giảo hoạt, không hẳn hờn dỗi vì phải học phép nhân, mục đích chính vẫn là muốn ăn bơ làm biếng.
Lâm Triều Tịch ngoắc tay gọi cậu, cô thì tay vào túi quần thể thao rộng rãi, móc ra một khối lego hình lập phương ném cho cậu: “Ba câu sau dùng cái này làm, làm hay không nào, không làm thì giải đề.”
Trần Tiểu Long trừng mắt nhìn cô, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi: “Mời ra đề!”
Một tiết học, lại một tiết học… Tám giờ tối tiết một, cô bé học tiết thứ hai bắt đầu sắp xếp cặp sách.
Lâm Triều Tịch viết nhanh kế hoạch giảng dạy và những việc phải làm sau khi về nhà cho hôm sau.
Cô bé kia mở sách vở, còn cố tình để lộ một góc lá thư màu hồng được gấp thành hình trái tim. Lén lút liếc cô một cái, lại vội vàng giấu nhẹm đi.
Lâm Triều Tịch ngầm hiểu, cô cười: “Gửi ai đây ta?”
“Em còn lâu mới thèm gửi thư tình, soái ca cùng lớp trong trường gửi cho em đấy!”
“Thế là soái ca của lớp hay của trường?”
“Ai mượn cô lo, chắc chắn chẳng ai thèm gửi thư cho cô đâu!”
Lâm Triều Tích hừ lạnh, cô lôi điện thoại, mở album ảnh, khoe ảnh đồng chí Bùi Chi: “Đẹp trai không?”
“Waoo, anh này đẹp trai thế!”
“Bạn trai cô đấy.” Lâm Triều Tịch nói.
“Em cóc tin, có giỏi thì cô gửi Wechat cho anh ấy ngay bây giờ xem nào. Sa Mao Mao lớp em còn bảo bạn trai cậu ấy là Kim Tae-hyung kìa!”
Đám nít ranh bây giờ ma lanh thế không biết!
Giờ này chắc Bùi Chi vẫn đang ngủ, đương nhiên cô sẽ không trúng chiêu khích tượng của cô nhóc mà gọi video cho cậu.
Cô cất điện thoại, rút tờ giấy viết hai đề bài rồi nhét sang: “Thêm hai bài tập về nhà.”
“Hừ, quả nhiên cô chẳng có bạn trai.”
“Hừ, em ghen tị thì có.” Lâm Triều Tịch học cái giọng điệu của cô nhóc.
——
Đèn đường sáng rực, Lâm Triều Tịch đi một mình trên đoạn đường vắng người.
Hàng quán trong khu phố mới sắp đóng cửa, vỉa hè rải rác lá vàng.
Lâm Triều Tịch rút điện thoại, đóng app, ngẩng đầu, đã về đến cổng nhà.
Dàn nho leo ra bờ tường, trải qua năm tháng dãi nắng dầm mưa, chúng phủ một tầng mùn gỗ nhàn nhạt.
Công thức trên cánh cổng ấy chỉ còn lại vết tích rất mờ nhạt, dường như hoàn toàn không thể nhìn ra sự tồn tại của nó.
Dàn nho đung đưa theo gió, cô mở điện thoại chụp một bức ảnh.
Về đến nhà đã là 20:40 tối.
Trên bàn có một bát hoành thánh ấm nóng vừa phải. Lão Lâm đã sử dụng khả năng toán học chuẩn xác của mình áp dụng với lĩnh vực nấu ăn một cách chuyên nghiệp.
Mỗi ngày đều vậy.
Lâm Triều Tịch ngồi vào bàn, kể ông nghe chuyện Trần Tiểu Long, kể cả chuyện lá thư màu hồng. Lão Lâm lại hứng thú với cục tẩy lego cô chôm về hơn, ông nằng nặc đòi mang về phòng chơi.
21:00.
Cô lại ngồi vào bàn làm việc.
Để đảm bảo giấc ngủ kéo dài sáu tiếng, cô tiếp tục đọc sách ba tiếng.
Đa phần nội dung xa lạ đều đã trở nên quá quen thuộc, song vẫn cần phải dày công lí giải và luyện tập nhiều lần.
Kim đồng hồ nhảy từng nhịp, lại từng nhịp…
Lâm Triều Tịch cầm cục tẩy, xoá một dòng chữ, viết đáp án cuối cùng.
Như cảm nhận được gì đó, cô nhấc điện thoại.
Đúng 12 giờ đêm, màn hình phát sáng, thông báo mới từ Wechat.
Bùi Chi: Chào buổi sáng.
Lâm Triều Tịch nhìn ánh trăng trên trời, cô gấp sách, tắt đèn bàn, trả lời một câu: Chúc ngủ ngon.
Tuyển tập các bài toán phân tích Toán học của Boris Demidovich cho ai muốn “theo đuổi” Bùi Chi có thể tham khảo