Sân nhà số 284 ngõ Chuyên Chư, Lão Lâm dừng nhặt rau, ông ngoáy ngoáy lỗ tai, vô cùng khó tin.
“Lục Chí Hạo và Hoa Quyển nói chút nữa sẽ đến nhà mình ăn lẩu chúc mừng?”
“Không không, câu trước đấy.”
“Sau đó cô Mã đã đồng ý cho bọn con tham gia tuyển chọn thi Toán học liên trường…”
“Con nói… “bọn con” đến lớp 1 chơi xì dách thảm sát la liệt, buộc cô Mã lớp 1 phải nhè ra câu đồng ý cho “bọn con” tham gia tuyển chọn thi Toán học liên trường?” Lão Lâm chậm rãi thuật lại.
“Đúng vậy… bố nói xem, trong này liệu có âm mưu gì không?”
“Bố tưởng người có âm mưu phải là con?” Lão Lâm giơ cây đậu cô ve phe phẩy trước mặt cô: “Cái ‘bọn’ kia là đứa nào nữa?”
Lão Lâm quá sắc bén, kế hoạch “gây bất ngờ cho bố/sư phụ” của bọn họ tiếp diễn đến hai phút sau thì bại lộ.
Lâm Triều Tịch giãy giụa cãi cố: “Chỉ thuận mồm nói ‘bọn con’ thôi mà…”
“Con không làm nổi.” Đồng chí Lão Lâm nói sâu xa: “Mọi môn cờ bạc đều là trò chơi xác suất, chính vì có xác suất nên người duy nhất có thể bất khả chiến bại mà không cần nhìn xác suất chỉ có một.” Lão Lâm dựng thẳng cây đậu cô ve, nghiêm túc nói.
“Người học giỏi toán?” Lâm Triều Tịch hỏi dò.
“Dốt như bò.” Lão Lâm vỗ vỗ bàn: “Đương nhiên là người gian lận rồi!”
Lâm Triều Tịch: …
Cũng không biết vì sao Lão Lâm lại tức giận, ông đặt đậu cô ve xuống, lục lọi túi trên chiếc tạp dề, cuối cùng hậm hực đưa cô một tờ tiền to trăm tệ.
Lâm Triều Tịch nhìn tờ tiền trong tay, cô không hiểu: “Bố muốn bồi thường phí tổn hại tinh thần hằng ngày gian lận thắng bài con à?”
“Nghĩ gì đấy, đám nhóc đó muốn ăn lẩu còn gì, không rau không nước lẩu thì ăn cái gì, mau đi mua đi.” Lão Lâm tức trợn mắt dựng râu, ông phất tay đuổi người.
Lâm Triều Tịch “ò” một tiếng rồi cầm tờ tiền đi. Lúc sắp ra đến cửa, cô cầm giỏ đi chợ, bỗng quay đầu hỏi: “Mấy người gian lận kiểu gì vậy?”
“Bọn tôi, đương nhiên là dùng não.” Lão Lâm đáp.
Lâm Triều Tịch cảm thấy đúng ra cô không nên hỏi câu này.
——
Ra đến đầu ngõ, ráng chiều buông xuống rất đúng lúc, Lâm Triều Tịch lại gặp Bùi Chi. Cậu thiếu niên khoác cặp đang ngẩng đầu nhìn tấm áp phích tuyên truyền ở đầu ngõ.
Lâm Triều Tịch xách giỏ đi chợ bước đến vỗ vỗ vai cậu: “Sao cậu không vào?”
“Các cậu bảo phải gây bất ngờ cho sư phụ mà.” Ánh mắt Bùi Chi chuyển về phía này, cậu hơi cúi đầu nhìn cô, nói: “Nhưng chắc là sư phụ đoán ra rồi.”
Sư đồ các người quả là ngầm hiểu lẫn nhau…
“Thế cậu đến gõ cửa xem ông ấy có giật mình không?” Lâm Triều Tịch vẫy tay chào: “Tớ đi mua thức ăn đây.”
Bùi Chi đứng im tại chỗ bất động, Lâm Triều Tịch ngoảnh lại nhìn, bên cạnh sườn mặt tinh khôi của thiếu niên là tấm áp phích tuyên truyền.
Tấm áp phích kiểu hoạt hình, màu sắc đánh nhau, là bức cô vẽ cho hoạt động của Cộng đồng Tính nhẩm. Nhìn nội dung trên đó, Lâm Triều Tịch không khỏi đỏ mặt.
Phóng tầm mắt nhìn sang, nhân vật chính của tấm áp phích là cái cây và cậu con trai, dưới gốc cây có một tấm bảng đen, một tên đàn ông trung niên trông khá xấu xa đứng dưới gốc cây giương nanh múa vuốt lừa đảo. Cũng chính là cảnh tượng lần đầu gặp gỡ Bùi Chi ở thế giới phô mai.
Tuy chủ đề rất phù hợp với “tính nhẩm”, nhưng cũng hơi lộ liễu…
Lâm Triều Tịch thầm chột dạ, cô nhanh chóng kéo Bùi Chi khỏi đó rồi mang người ta theo ra ngoài ngõ.
“Tưởng cậu bảo tớ đi gõ cửa?” Bùi Chi quay đầu hỏi.
“Đi đi đi, đi mua rau với tớ.”
Đây rõ ràng là vớ bừa cái cớ, vậy nên lúc thực sự đưa Bùi Chi đến chợ thức ăn, cô lại gặp rắc rối.
Môi trường trong chợ ở phố cũ rất tệ, rau úa vương vãi đầy đất, thỉnh thoảng còn giật bắn mình với con rắn cạp nia bị nhốt trong rổ dưới chân. Bùi Chi khó khăn lắm mới được trở về, cô lại dẫn cậu đến một nơi như vậy, thực sự là không làm tròn đạo đãi khách.
“Á, tớ quên hỏi bố mua rau gì rồi, hay là cậu đi hỏi hộ tớ?” Lâm Triều Tịch kéo cậu lại.
“Hỏi xong thì tớ vẫn phải quay lại đây nói cho cậu mà.” Bùi Chi liếc một cái là biết tỏng ý đồ của cô.
Lâm Triều Tịch lấy tay che mặt, cô thấy mình thật ngớ ngẩn.
“Hơn nữa cũng không cần hỏi.” Bùi Chi bước về phía trước.
“Hả?”
“Mua đồ tớ thích ăn là được.”
Cậu nói.
Lâm Triều Tịch tưởng Bùi Chi đang an ủi cô nên nói bừa cho qua. Nhưng không ngờ, thiếu gia Bùi Chi lại rất nghiêm túc gọi món.
Thức ăn bày trên quầy.
Bùi Chi gọi thịt ba chỉ và thịt dê mỗi loại nửa cân, mua thêm một túi to đùng các loại viên đông lạnh. Trong đó duy chỉ không mua thịt bò, lí do vì cậu ở nước ngoài đã ăn phát ngán.
Bà chủ quán thấy cậu bé xinh xẻo nên vô cùng hớn hở, làm theo lời cậu đóng gói từng loại một.
“Thịt ba chỉ 12, thịt dê cuộn 18, viên đông lạnh phải tính riêng từng loại đã nhé.” Bà chủ nhanh tay đặt từng túi thịt đông lạnh lên bàn cân: “Loại này 15 nửa cân, chỗ này 1 cân 2; loại này 18, 9 lạng…”
Báo giá xong từng món, bà chủ lấy máy tính thanh toán cho họ.
Lâm Triều Tịch rút tờ tiền ra, cô nhẩm nhanh trong đầu, nhưng Bùi Chi vẫn nhanh hơn một bước: “73 tệ 4 đồng.”
Ngón tay bấm máy tính của bà chủ sững lại, kinh ngạc nói: “Siêu thế, tính nhanh quá!”
“Đúng là khá nhanh.” Lâm Triều Tịch lúc này mới tính ra con số tương tự, cô bất lực cười.
“Trẻ con bây giờ thông minh thật.” Bà chủ đặt máy tính xuống, lau đôi tay ướt sũng lên quần áo rồi vui vẻ nhận tiền, trả tiền thừa cho số tiền Bùi Chi tính ra, còn tặng họ một hộp sủi cảo trứng, từ đầu đến cuối đều không bấm máy tính kiểm tra lại.
Bùi Chi nhận hai túi đồ nhúng lẩu nặng trình trịch, nói: “Cảm ơn bác.”
“Thông minh thế này, phải chăm chỉ học nhé~” Bác gái nói xong liền quay đi tiếp vị khách khác.
——
“Cậu đừng bị bác ấy mê hoặc, không phải người ta nể phục IQ của cậu đâu, chỉ đơn thuần là thấy cậu đẹp trai thôi.”
Bùi Chi xách túi lớn túi bé, Lâm Triều Tịch tay không lại thấy hơi ngại, thế là cô mua bừa gói hạt dẻ ngào đường vừa đi vừa bóc ăn: “Trước kia tớ đi mua làm gì có chuyện đấy, lần nào bác ấy cũng bấm máy tính lại.”
“Ừm.”
“Nhưng lần sau ăn lẩu vẫn để cậu đi mua, nhỡ đâu lại lừa thêm được gì đó.”
“Được.”
“Thật ra tớ thử rồi, dù cố gắng học đến mấy, để tính nhẩm tớ vẫn cần tốn chút thời gian, cậu như kiểu có thể đọc ngay được đáp án ý.”
Cô vứt vỏ hạt dẻ vào túi bóng, sau đó bóc tiếp một hạt: “Lúc nãy tớ bị lộ tẩy cũng do đồng chí Lão Lâm vừa nghe tớ thảm sát la liệt ở lớp 9-1 liền biết chuyện đó là không thể.”
“Vì sao chứ?”
“Ông ấy nói người duy nhất có thể bất khả chiến bại mà không cần nhìn xác suất chỉ có một…”
“Người gian lận?” Bùi Chi tiếp lời.
Lâm Triều Tịch “oái” một tiếng: “Sao cậu biết?”
“Hồi tiểu học từng chơi xì dách với sư phụ, cuối cùng ông ấy lật lọng không thành công nên tố tớ gian lận.” Bùi Chi hơi bất đắc dĩ.
Lâm Triều Tịch suýt bật cười thành tiếng: “Đồng chí Lão Lâm hẹp hòi quá đi mất!”
“Đó có tính là gian lận không?” Bùi Chi nghiêm túc hỏi.
“Tại sao không? Đối với những người chơi bình thường, xác suất đánh bại nhà cái sau khi nắm được chiến thuật cơ bản là 49%, nhưng cậu chỉ cần ngồi đó, xác suất chiến thắng đã là 80%?” Cô hơi ngừng lại: “80% có phải hơi ít?”
“Thật ra… chỉ cần chơi nhiều ván, tớ có lẽ sẽ thắng được một ít tiền.”
“Có lẽ ở đây là bao nhiêu?”
“99,5%.”
“Bắt nạt người quá đáng.” Lâm Triều Tịch giơ hạt dẻ kháng nghị: “Ông trời ơi, bất công quá mà, đây mà không gọi là gian lận à, người thường như chúng thôi phấn đấu cả đời cũng không chạm được đến tỉ lệ này, cái người này nghĩ gì thế không biết?”
“Có lẽ, vẫn có thể đạt được.” Bùi Chi nói.
“Đạt được kiểu gì?”
“Tớ không biết.” Bùi Chi nói: “Nhưng nếu một ngày cậu biết đáp án, nhớ nói với tớ đấy.”
——
Trời chiều ngả dần về phía tây, người xung quanh càng lúc càng đông, Lâm Triều Tịch bị xô đẩy ép sát vào Bùi Chi. Bùi Chi để cô đi bên trong, tiện thể quẹo lựa rau củ, cũng có thêm không gian cử động.
Cô vẫn đang mải nghĩ về câu nói cuối cùng của Bùi Chi, nhưng lại nhận ra, câu hỏi này có lẽ không hề có đáp án.
Rõ ràng đang đứng ở một nơi ồn ào tiếng mọi người chen chúc mặc cả, nhưng dưới tia nắng cuối ngày, nơi đây tràn ngập hơi thở đời sống sinh hoạt chân thật nhất của con người.
“Còn muốn ăn gì nữa không?” Lâm Triều Tịch quyết định không nghĩ đến chuyện đó nữa, cô ngẩng đầu hỏi Bùi Chi.
Thiếu niên cúi đầu xích lại gần trả lời: “Cải thảo, nấm, phở, khoai tây…”
Lâm Triều Tịch: “Vừa vừa thôi, không đủ tiền đâu.”
“Đủ mà.”
“Cậu không biết đấy thôi, gần đây giá cả thức ăn tăng gớm lắm.” Lâm Triều Tịch run rẩy nắm 12 đồng còn lại trong tay.
“Cổng chợ có bảng giá thức ăn hôm nay, tớ nhìn rồi.” Bùi Chi nghiêm túc nói.
Lâm Triều Tịch phút chốc ngẩn người. Cậu nào phải nhìn, là nhìn xong nhớ luôn.
“Ôi mấy người gian lận các cậu.”
Cô gần như nở nụ cười bất lực.