Lúc này là 12 tiếng trước khi mất liên lạc với Lâm Triều Tịch, Bùi Chi nhận được một câu hỏi như vậy.
Trước đấy Bùi Chi đang bận chuẩn bị đăng ký thủ tục nên chưa thấy ngay tin nhắn này.
Kí gửi hành lí xong xuôi, qua cổng kiểm tra an ninh, mua vài món đồ bạn nhỏ Lâm nhờ xách về, rồi trở lại cổng đăng kí. Tiếp viên hàng không để người già làm thủ tục trước.
Một tay xách túi đồ miễn thuế, một tay mở điện thoại báo cáo tình hình với bạn gái, anh đọc được tin nhắn này.
Nghĩ một hồi, anh trả lời: Cảnh sát tìm đến sao, xảy ra chuyện gì hả?
Nhưng Lâm Triều Tịch không trả lời.
Cuối cùng, anh chỉ đành cất điện thoại vào túi, xếp hàng đợi làm thủ tục.
Gần đây có một hội nghị học thuật, anh và giáo viên từ Mĩ đến Moskva ba ngày, sau đó lại bay tới Vĩnh Xuyên tổ chức hội nghị.
Chuyến bay sớm, hành khách đông đúc, anh chọn giờ bay này vì muốn nghỉ lại Vĩnh Xuyên một đêm, tránh chậm trễ lịch trình công việc hôm sau. Anh cất hành lí xong xuôi và ngồi vào chỗ đã là chuyện của 15 phút sau. Mở Wechat, không nhận được tin nhắn hồi âm nào.
Đây là tất cả những chuyện xảy ra trong một tiếng kể từ khi anh nhận được tin nhắn đó.
Hai tiếng trôi qua.
Máy bay khởi hành rồi hạ cánh, chuyến bay từ Moskva đến Vĩnh Xuyên có lắp đặt hệ thống Wifi trên không hiện đại, nhưng điều đó không đồng nghĩa được phép sử dụng thiết bị liên lạc trong thời gian máy bay cất cánh và hạ cánh.
Thời gian chờ đợi nửa tiếng trước khi lên máy bay, Bùi Chi vẫn đang ngồi đọc tài liệu lịch sử, song khi loa thông báo trên máy bay nhắc nhở tắt các thiết bị di động lần thứ nhất, anh vẫn không nhận được tin tức gì.
Máy bay cất cánh đến khi ổn định đường bay mất khoảng hai mươi phút, khoang hành khách ban đầu khá yên tĩnh cũng náo nhiệt dần, tiếp viên hàng không bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.
Cho tới lúc này đã là hai tiếng.
Chờ đến tiếng thứ ba, Bùi Chi nhận ra mình đang đợi tin tức từ Lâm Triều Tịch.
Vì anh đã dừng tất cả những việc vốn đã được lên kế hoạch, chờ đợi loa phát thanh thông báo máy bay đã ổn định. Lúc này là có thể mở laptop kết nối wifi, kiểm tra xem có tin nhắn mới hay không.
Chuyện này chiếm giữ mọi suy nghĩ của anh, đến mức không thể phân tâm làm những việc khác.
Anh đặt giả thiết cho những nguyên nhân Lâm Triều Tịch không trả lời tin nhắn, đồng thời đưa ra những phương án đối phó phù hợp, đây đơn thuần là phản xạ có điều kiện trong thời gian chờ đợi.
Thật ra thì anh hiểu rõ, bất kể xảy ra vấn đề gì, Lâm Triều Tịch đều được cảnh sát bảo vệ, một nữ nghiên cứu sinh bình thường không thể nào bị lôi ra trước bất cứ mối nguy hại thực sự nào.
Nhưng lý trí không thể điều khiển được cảm xúc.
Đúng lúc này, đèn cảnh báo an toàn tắt rụi, loa phát thanh thông báo đường bay đã ổn định, Bùi Chi mở laptop.
Giao diện chat Wechat sau nhiều lần tải lại vẫn không có gì mới, anh kéo chuột xuống, không hề thấy ảnh đại diện của cô hiện chấm đỏ đang hoạt động.
Không có hồi âm.
Bây giờ là ba giờ chiều theo giờ Vĩnh Xuyên, trong số những giả thiết, anh loại bỏ khả năng cô ngủ trưa không đọc tin nhắn. Thực tế kể cả cô có chợp mắt nghỉ trưa cũng không thể ngủ lâu thế được.
Anh nhẹ nhàng nhấc tay, trong lúc suy nghĩ, anh mở một nhóm chat.
Đây là nhóm chat được lập từ năm ngoái, hồi tham gia thi dựng mô hình Toán. Tuy cuộc thi đã kết thúc, song mọi người vẫn qua lại thân thiết nên không giải tán nhóm.
Hôm nay không chuyện trò gì nhiều, Bùi Chi nhanh chóng đọc hết một lượt tin nhắn, một mẩu tin thu hút sự chú ý của anh.
“Hôm nay, Viện dưỡng lão Huệ Hòa Vĩnh Xuyên xảy ra vụ án mạng nghiêm trọng, bắt gặp hung thủ xin hãy báo cảnh sát lập tức!”
Lịch sử trò chuyện sau đó đa số là những emoji bày tỏ sự kinh hoàng.
Cuối cùng Bùi Chi ấn vào mẩu tin, lượt đọc một lượt, số lượng người chết và tình tiết vụ án cũng khiến anh sởn tóc gáy.
Đầu chợt lóe lên những từ khóa quan trọng liên quan đến vụ án, anh bấm vào ảnh đại diện của Hoa Quyển.
Bùi Chi: Gọi điện cho Lâm Triều Tịch.
Người kia trả lời rất nhanh.
Hoa Quyển: Sao lại là tớ?
Bùi Chi: Vì Lục Chí Hạo không có thời gian thường xuyên kiểm tra tin nhắn Wechat.
Hoa Quyển: …
Không cần giục đến lần thứ hai, một phút sau…
Hoa Quyển: Điện thoại tắt máy rồi, đã gọi hai lần.
Ngón tay dừng lại, anh nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Hoa Quyển: Không gọi được cho bạn gái thôi đã sốt sắng thế rồi, trước kia cậu đâu phải loại người như vậy… Không đúng, lúc này cậu hẳn phải đang trên máy bay chứ, hội nghị học thuật xuyên ngày đêm thì sao?
Bùi Chi: Tớ đang trên máy bay?
Hoa Quyển: Cậu có việc gì gấp mà phải tìm Lâm Triều Tịch?
Bùi Chi: Tớ không có việc gấp, nhưng hình như cậu ấy có.
Nói không thì hơi khó hiểu, anh gửi Hoa Quyển ảnh chụp màn hình tiêu đề vụ án mạng.
Hoa Quyển trả lời chậm lại.
Một lát sau.
Hoa Quyển: Đại học Tam Vị cách viện dưỡng lão này mười vạn tám ngàn dặm, án mạng xảy ra bên đấy có mà ảnh hưởng đến bạn nhỏ Lâm bằng niềm tin, chẳng lẽ bố cậu ấy ở viện dưỡng lão đó, hay trường cậu ấy tổ chức đến đấy tình nguyện?
Bùi Chi: Đều không phải.
Bùi Chi gửi bức ảnh thứ hai, là tin nhắn cuối cùng của Lâm Triều Tịch.
Hoa Quyển: …
Bùi Chi: Thời gian trùng khớp.
Tin nhắn được gửi đến sau vụ án mạng không lâu.
Hoa Quyển: Cảnh sát tìm cậu ấy làm gì?
Bùi Chi: Luận văn mô hình Toán năm ngoái nhóm cô ấy làm liên quan đến vấn đề truy bắt tội phạm bỏ trốn, còn được giải nhất. Giáo viên hướng dẫn cô ấy bây giờ còn là bậc thầy trong phương diện tính toán.
Hoa Quyển: Tớ hiểu rồi… đi theo giáo viên không thể nào offline mãi thế, cùng lắm cũng chỉ giúp vài việc vặt trong văn phòng thôi, nhưng điện thoại tắt máy không liên lạc được thì đúng là hơi khiếp.
Bùi Chi: Vậy nên tớ không yên tâm, giúp tớ nghe ngóng xem.
Hoa Quyển: Ok, đợi đi nhé.
Không khí trong khoang hành khách khá ngột ngạt, xung quanh nồng nặc mùi thức ăn. Bùi Chi tháo lỏng cúc cổ áo sơ mi, bắt đầu quãng thời gian chờ đợi đằng đẵng.
Quá trình nghe ngóng vô cùng tắc trở, anh tìm thêm một vài người chứ không đặt hết hi vọng vào Hoa Quyển.
Tin nhắn hồi âm xuất hiện là chuyện của bốn tiếng sau đó.
Tin tức đến từ Cục công an thành phố Vĩnh Xuyên, có người kết bạn Wechat với anh, sau khi xác minh thân phận, nội dung tiết lộ giống như những gì anh dự đoán.
Vì một số nguyên nhân đặc thù, cảnh sát cần đến chuyên viên trong lĩnh vực Toán học. Giáo sư Diệp Diên của Đại học Vĩnh Xuyên tìm đến giáo viên của Lâm Triều Tịch, giáo viên lại kéo theo học sinh có chút bản lĩnh trong lĩnh vực này đi theo.
Hiện người vẫn an toàn, vì vấn đề bảo mật, điện thoại đã bị tịch thu, vậy nên không liên lạc được với người nhà.
Đại khái sự tình là vậy.
Đối phương mong anh kiên nhẫn chờ đợi, phái cảnh sát nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho học sinh. Đồng thời, cảnh sát cũng cam đoan không để lộ thông tin của mỗi người, không cần lo ngại bị phần tử phạm pháp trả thù.
Nói nhanh gọn, mọi tin tức lọt ra cũng đều được kiểm soát, nhưng đủ để khiến người nhà yên tâm.
Bùi Chi: Tôi có giúp được gì không?
Dằn xuống mọi cảm xúc trong lòng, anh trả lời.
——Không.
Phía họ trả lời.
Bùi Chi gõ vài dòng chữ, muốn tranh thủ một chút, song khung chat hiện ra một dòng hội thoại mới.
——Nguyên tắc bảo mật, rất tiếc.
Bùi Chi nhìn một lúc, cuối cùng xóa bỏ những dòng tin nhắn đề xuất, đáp: Tôi hiểu rồi.
Cuộc hội thoại kết thúc.
Mọi kế hoạch ban đầu bị sự việc bất ngờ này xáo trộn, hiện tại cô vẫn an toàn. Vậy lí ra anh nên mở máy tính, tiếp tục đọc tài liệu lịch sử, đưa mọi thứ về đúng quỹ đạo.
Song khoang máy bay lảng vảng tạp âm không dứt, đứng giữa trạng thái huyên náo và yên tĩnh, đèn ngủ khiến xung quanh mông lung u ám, còn có tiếng ngáy và tiếng nói mớ trong mộng của hành khách làm nền.
Bùi Chi gập nửa màn hình laptop, dựa vào ghế ngồi, ngẩng đầu nhìn trần.
Hình như cũng chẳng mấy khi mới gặp tình huống anh không giúp được gì trong lĩnh vực này.
Anh cứ ngồi vậy mấy phút, không làm bất cứ việc gì.
Mãi đến khi tiếp viên hàng không tới hỏi anh có cần dùng bữa không.
Bùi Chi lắc đầu, gọi một tách cà phê.