Cảnh quay cạnh thư viện trường kết thúc, đoàn phim thu dọn chuyển trường quay, khu ghi hình bày đầy thiết bị cùng các đạo cụ, Hoa Quyển cuối cùng cũng rảnh rỗi về xe riêng ngồi lướt điện thoại, tranh thủ nghỉ ngơi.
Trợ lí mang nước cho cậu, Hoa Quyển vặn nắp chai, Wechat có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, cậu lướt một hồi sau đó bấm vào nhóm chat ba người, gửi đi một tin nhắn.
Hoa Quyển: Tối nay ăn gì nào?
Cậu nhanh chóng nhận được lời hồi đáp, là Lục Chí Hạo. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lão Lục: Đồ nướng?
Hoa Quyển: Đồng chí lão Lục, lướt điện thoại trong thời gian thực tập ở bệnh viện không tốt nha.
Lão Lục: Cậu cũng đang dùng đấy thôi.
Hoa Quyển chụp một tấm ảnh đoàn phim đang dọn dẹp bên ngoài, kèm thêm icon mặt cười.
Hoa Quyển: Nghỉ giải lao mà, tớ hơi bị kính nghiệp đấy.
Lão Lục: Cậu thật trẻ con!
Hai người nhắn qua nhắn lại cũng mất vài phút, nhưng trong nhóm vẫn còn một đồng chí chưa phản hồi.
Hoa Quyển: @Bùi Chi, Lão Lục nhìn anh Bùi kia kìa, làm gì cũng tập trung, đâu như cậu, đang đi làm còn nghịch điện thoại.
Nhóm chat chuyển chủ đề đến tên một quán ăn trên trang web Dianping(*), có vẻ là một quán nướng. Nói “có vẻ” là bởi vì Lục Chí Hạo gửi ảnh xong liền nhanh tay thu hồi tin nhắn.
(*) Dianping: Website đánh giá và đặt đồ ăn.
Nhưng Hoa Quyển tay chân nhanh nhẹn, cậu đã kịp bấm vào đường link. Xem một hồi thì phát hiện ra đây là một quán nướng trên đường Chấn Hoa, hình như gần một cơ sở đào tạo nghiên cứu sinh.
Hoa Quyển bấm trở về giao diện trò chuyện Wechat.
Hoa Quyển: Đừng mà Lão Lục, thù dai vừa thôi.
Lão Lục: Chốt quán này, đồ ăn rất ngon.
Hoa Quyển: Có đông khách không? Tớ đang hot lắm đấy, cải trang vi hành cần có can đảm.
Lão Lục: Cậu yên tâm, có phòng bao mà, tớ dẫn Tiểu Mỹ đi được chứ?
Hoa Quyển lại uống một hớp nước, cẩn thận để lớp trang điểm không bị trôi. Cậu nắm chặt điện thoại, người nghiêng về trước, vừa cười vừa gõ tin nhắn.
Hoa Quyển: Dẫn theo bạn gái không thành vấn đề. Hôm nọ cậu bảo mời chị gái cứu cậu kia một bữa phải không? Hay gọi đi cùng luôn?
Lúc này, Lục Chí Hạo trả lời chậm rì rì.
Hoa Quyển đợi mãi mới nhận được tin nhắn trả lời.
Lão Lục: Hay là thôi, ăn nướng xuề xòa quá, chẳng đàng hoàng gì cả, lần sau mời một bữa hẳn hoi.
Hoa Quyển lại @Bùi Chi nhưng chỉ cười không nói.
——
Lâm Triều Tịch không hề biết, dù chuyển về một thế giới khác nhưng nhờ phúc Bùi Chi, cô vẫn trở thành đối tượng bị Hoa Quyển trêu chọc.
Cô vẫn đang ngồi trong phòng 201 tòa nhà Phong Thuận.
Xét một góc độ nào đó, hai người A Quang và Lão Vương đã giải thích một cách hoàn hảo rằng sống là phải biết ngứa đòn. Người bình thường đối mặt với hai cực phẩm này rất khó để duy trì tâm thái ôn hòa nhã nhặn.
Lâm Triều Tịch nói chuyện với họ một hồi, tình bạn cũng tận.
Đa số các học viên trong lớp đều đã chọn được đồng đội, tốp năm tốp ba cùng nhau rời khỏi phòng.
Lâm Triều Tịch, A Quang và Lão Vương thỏa thuận trưa hôm sau gặp lại, lúc đó sẽ bàn bạc cụ thể công việc mỗi người sẽ phụ trách, sau đó cũng giải tán.
A Quang và Lão Vương khoác cặp phi ra ngoài, những nam sinh này hệt như cơn gió.
Lâm Triều Tịch cũng dọn dẹp đồ vào cặp, cô quyết định quay lại thư viện đọc sách.
Lúc ra đến cửa, cô thấy Bùi Chi đang trò chuyện với một nữ sinh khác. Bạn nữ đó vẫn chưa đi mà đứng cạnh cất điện thoại.
Lâm Triều Tịch đi qua họ, Bùi Chi gật đầu chào cô, cậu khách sáo nói: “Thấy thế nào rồi?”
Lâm Triều Tịch chớp chớp mắt: “Rất kích thích.”
Bạn nữ đứng cạnh cười: “Cậu không phải dân khoa Toán, không hiểu được họ đâu, nếu rời được thì đừng ở cùng nhóm với họ, họ sẽ khiến cậu phát điên mất.”
Lâm Triều Tịch: “Lúc thầy Vương nhận tớ làm đệ tử cũng nói vậy, nhưng cậu ấy khen tớ có tố chất tâm lí vững vàng.”
“Thầy Vương?” giọng Bùi Chi bỗng cất lên, cậu có vẻ bất ngờ.
Lâm Triều Tịch kể lại vụ chuyển lớp học nghiên cứu sinh: “Tối nay tớ còn phải đến lớp của thầy Vương, chúc mừng tớ đi.”
Bạn nữ đứng cạnh trố mắt nhìn cô, nghe Lâm Triều Tịch nói xong, cô cảm khái: “Cậu cũng là kẻ khác người!”
Lâm Triều Tịch mỉm cười, không biết nên nói gì nữa.
Tình huống như vậy rất hay xảy ra trong các cuộc hội thoại, nói xong một câu là hết chủ đề, không ai biết tiếp chuyện thế nào, bầu không khí vô cùng gượng gạo.
Lâm Triều Tịch quyết định kiếm chuyện để giảm bớt không khí này, cô hỏi Bùi Chi: “Cuối cùng thì vì sao thầy Vương lại tha thiết giải thưởng này đến vậy, thực sự vì bạn gái sao?”
Có lẽ do cô luôn coi Bùi Chi là người thân nên mới chuyển sang giọng điệu đầy thân mật. Nói xong cô cũng ngẩn người, cảm thấy có vẻ hơi thân mật quá, dù sao với Bùi Chi cô cũng gần như là người lạ.
Bùi Chi gật đầu, rất hiền hòa.
Nữ sinh đứng cạnh kinh ngạc: “Thầy Vương Tương của bọn mình cuối cùng cũng biết yêu rồi sao?”
“Đúng vậy.” Bùi Chi đáp.
“Ai đó, học khóa nào?” Nữ sinh kia hỏi.
“Người ngoài hành tinh.” Bùi Chi nói.
“Người ngoài hành tinh???”
“Máy tính?” Lâm Triều Tịch hơi ngẩng đẩu, cô nói trong vô thức.
Bùi Chi quay sang nhìn cô, gật đầu.
“Ra là vậy!” bạn nữ đứng cạnh bỗng tỉnh ngộ: “Thế thì vì sao người khác nói cậu ấy thi vì bạn gái mà cũng không giải thích, tớ bảo ngay mà, tớ có nghe ai nói Vương Tương đang hẹn hò đâu.”
Nói xong, nữ sinh đó vỗ vai cô: “Cậu cũng thú vị đấy, bọn mình kết bạn Wechat đi, có vấn đề gì liên quan đến thi dựng mô hình không hiểu, cậu có thể hỏi tớ.”
“Được luôn.”
Lâm Triều Tịch thu lại ánh mắt đang nhìn Bùi Chi, cô rút điện thoại quét mã với nữ sinh kia, kết bạn thành công.
“Cậu có Wechat của Bùi Chi chưa, tớ gửi danh thiếp cho cậu nhé?” nữ sinh bỗng hỏi.
Lâm Triều Tịch và Bùi Chi liếc nhìn nhau, cô đang nghĩ nên đáp thế nào, bạn nữ kia đã gửi đến danh thiếp Wechat của Bùi Chi.
Lâm Triều Tịch vô thức bấm vào, nút màu xanh là hàng chữ: “Gửi tin nhắn”.
Đúng lúc bạn nữ kia ghé lại nhìn, cô ngạc nhiên: “Ấy, các cậu kết bạn rồi sao, quen nhau à?”
“Người quen.”
Lâm Triều Tịch còn chưa kịp trả lời đã nghe Bùi Chi nói vậy. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bùi Chi quả là chuẩn mực lịch sự, Lâm Triều Tịch mỉm cười, gật đầu với cậu.
“Cảm ơn các cậu, tớ đi trước đây.” Lâm Triều Tịch chào họ rồi rời khỏi phòng học.
Gió cuối xuân hơi oi nóng, Lâm Triều Tịch chạy xuống tầng, cô khẽ thở phào, khôi phục lại tâm trạng.
Là một thành viên của hiệp hội Tĩnh tâm, giờ đây cô không còn cảm giác nhịp tim đập nhanh đến khó kiểm soát mỗi khi nói chuyện với Bùi Chi.
Nhưng cô vẫn thấy lòng nở hoa, bạn học Bùi Chi quá đỗi bình dị gần gũi, quả nhiên ai cũng nói chuyện được.
——
Vụ ăn nướng hẹn lúc 6 giờ tối, nhưng sau khi Hoa Quyển quay xong đã muộn mất một tiếng.
Cậu nhảy lên xe của đoàn phim, con xe bánh mì chạy một vòng quanh trường Tam Vị, cuối cùng dừng lại trước một bồn hoa.
Trời vẫn chưa tối hẳn, giữa không gian yên tĩnh, nam sinh ngồi đó chờ đợi đã lâu đứng dậy kéo cửa xe.
“Xin chào.” Nam sinh đó lên xe, chào hỏi mọi người trong đoàn rồi ngồi xuống ghế lái phụ, thắt chặt dây an toàn.
Nhà làm phim rất hài lòng: “Tiểu Bùi đấy à, bữa trước nói về chương trình giải trí về thiên tài ấy, cậu cân nhắc xem nhé.”
“Dạ thôi ạ.”
Hoa Quyển đeo cặp kính râm, nói: “Hôm nay tâm trạng anh Bùi hơi tệ, hỏi gì ảnh cũng không chịu đâu.”
Bùi Chi không lên tiếng.
Nhà làm phim chuyện bé xé ra to: “Sao thế, tiểu Bùi xảy ra chuyện gì à, có vấn đề gì ở địa phận Vĩnh Xuyên cứ bảo anh Triệu đây một tiếng, anh đây xử hết.”
Hoa Quyển nói đùa: “Bọn em có một người bạn hôm nay mời khách, cậu ấy dẫn theo bạn gái nhưng không cho tiểu Bùi gặp cô gái kia, anh nói xem có quá đáng không cơ chứ?”
“Không sao đâu tiểu Bùi, đoàn phim anh nhiều gái lắm, em ưng ai cứ bảo anh.” Anh trai làm phim hào sảng nói.
Hoa Quyển nhích lên, vừa cười vừa víu thành ghế Bùi Chi: “Tớ còn @ cậu trong nhóm chat rồi, sao cậu không phản ứng gì?”
Bùi Chi bất đắc dĩ lắc đầu.
Hoa Quyển phấn khích, lâu lắm không gặp chuyện gì thú vị đến vậy, vừa định trêu chọc hai câu thì Bùi Chi chậm rãi quay ra nhìn.
“Vì lúc đó tớ đang nói chuyện với cậu ấy, không đọc được tin nhắn.” Bùi Chi nói.
Hoa Quyển lập tức há hốc mồm, hai mắt trố ra.
“Bạn học Bùi Chi?!” Một lúc lâu sau Hoa Quyển cả giận nói: “Không đúng, cậu có vấn đề, nói chuyện xong sao cậu vẫn không trả lời tin nhắn, lấy cớ hơi vụng rồi nha.”
“Tối nay cậu ấy có tiết học.”
Hoa Quyển cảm giác như mình vừa bị K.O, cậu chật vật điều chỉnh cảm xúc: “Câu này của cậu chứng tỏ các cậu thực sự nói chuyện với nhau, tớ nghe ra rồi đấy nhá.”
“Đúng vậy, cậu nghe ra rồi đấy.” Bùi Chi nói.