Suốt đường đi cô thấp thỏm không yên. Lúc Lão Lâm còn đi làm, cô chưa từng đến văn phòng của ông, vừa rồi lại nghe chị gái lễ tân tiết lộ vài điều nên cô rất sợ sẽ gặp phải những tình huống ngoài dự đoán.
Tuy nhiên khi bước vào văn phòng, cô khẽ thở phào một hơi.
Phòng làm việc của Lão Lâm đúng là hơi bừa, giấy tờ bày quanh phòng bệ cửa sổ, bàn đọc sách, đâu đâu cũng có. Nhìn tổng thể không đến mức quá kinh hoàng, căn phòng trông vẫn khá sạch sẽ chỉnh tề.
“Rủ cháu lên đây chủ yếu vì thấy hoàn cảnh của Lão Lâm như vậy, chúng tôi sợ ông ấy để quên đồ đạc quan trọng gì khác.” Quản lí Trương nói.
“Đồ đạc quan trọng ạ?” Lâm Triều Tịch đặt thùng giấy xuống: “Đứng đầu là cháu, thứ nhì…”
“Thứ nhì là?”
“Biệt tài của ông ấy.” Lâm Triều Tịch cười: “Vậy nên chắc cũng mang hết về rồi ạ.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Quản lí Trương tặc lưỡi tấm tắc: “Tiểu Lâm có bạn trai chưa, chú có một thằng ôn con vô dụng…”
Lâm Triều Tịch biết ông đang nói đùa, cô lắc đầu, tiếp tục thăm quan phòng làm việc của Lão Lâm.
Trong phòng có một giá sách lớn, kế bên là chiếc ghế sofa đơn và bàn trà nhỏ.
Trên bàn trà có chén nước vơi nửa, nước trà đã nguội lạnh. Quản lí Trương ngồi xuống sofa, ông tháo kính xuống lau. Từ chỗ ngồi của ông vừa đẹp có thể ngắm trọn cảnh cây cối xanh tươi và phố xá nhộn nhịp qua khung cửa sổ.
“Trước kia chả bao giờ ngồi đây.” Quản lí Trương đeo lại cặp kính, tựa lưng vào ghế, ông cảm thán: “Một đồng chí như Lão Lâm, làm gì cũng giỏi, mỗi cái không thoát được tư tưởng thích hưởng lạc của giai cấp tiểu tư sản.”
Lâm Triều Tịch nhàn nhã giở mấy tờ nháp của Lão Lâm ra xem.
Một số bản nháp có liên quan đến công việc, một số là những bài chứng minh viết bừa, thậm chí còn có một số đề Toán Olympic cấp hai Lão Lâm tự viết, còn chu đáo viết cả cách giải.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Triều Tịch là Lão Lâm sẽ không cũng cô xuyên về đâu chứ? Không thì cớ gì mà ông đi giải đề Toán Olympic tiểu học…
Cô cầm tập giấy nháp xem thử ông có để lại dấu vết gì không, lòng thấy hơi căng thẳng.
Bài Toán Olympic mà Lão Lâm viết là một biến dạng của Bài toán chuyển động, cô liếc qua, ánh mắt rơi vào chữ “giải”.
——Trí nhớ dài hạn không bị ảnh hưởng, công thức vẫn được ghi nhớ rõ ràng, song quá trình dùng gặp vài khó khăn.
Đó là nét chữ của Lão Lâm.
Lâm Triều Tịch thấy tim mình thắt lại, cô nhìn xuống phần giải.
Lão Lâm sử dụng công thức giải chỉ học sinh tiểu học mới dùng, trước hết là viết công thức, sau đó là quá trình giải từng bước một.
Bài giải rõ ràng có nhiều chỗ được chỉnh sửa, Lão Lâm có vẻ hơi bực bội, ông xóa mấy dòng chữ rồi lại viết lại.
Dù vậy nhưng ông vẫn làm rất tỉ mẩn, thậm chí còn dùng kí hiệu mũi tên để nhắc nhở bản thân những con số bị thay đổi. Cứ như vậy, ông đã chật vật mà hoàn thành trọn vẹn một đề bài.
Cuối cùng mới viết lời bình luận bản thân kia.
Lâm Triều Tịch hiểu ra, đây là một bệnh nhân Alzheimer kiêm nhà Toán học đang tự kiểm tra khả năng đáng tự hào nhất của mình.
Có lẽ ông cũng rõ ràng bản thân không còn đủ năng lực cho mọi công việc nên mới bình tĩnh xin nghỉ việc.
Quản lí Trương từ tốn nói: “Chú đang nghĩ điều cháu vừa nói, cháu nói không sai, Lão Lâm quả thực có tài.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lâm Triều Tịch cầm đồng giấy tờ của Lão Lâm, cô giở sang trang tiếp theo.
“Chú làm trong ngành này lâu lắm rồi, cũng không phải chưa từng gặp ai nhạy cảm với con số hay nói cách khác là tài ba xuất chúng, có thể giúp bạn xoá sổ bất cứ khoản ghi nào, tuy nhiên Lão Lâm thì khác.” Quản lí Trương híp mắt, có vẻ ánh nắng ngoài cửa quá gắt gao: “Lần đầu bọn chú gặp nhau là năm hai bố con cháu chuyển đến Vĩnh Xuyên nhỉ?”
“Vầng, bốn năm trước ạ.”
“Lúc đó Lão Lâm cũng có tuổi rồi, lại không có kinh nghiệm làm việc trong công ti lớn, tốt nghiệp bằng trung học phổ thông. Chú vẫn nhớ rất rõ, ông ấy là kế toán trong một trung tâm mua sắm ở An Ninh?”
“Thật ra ông ấy từng làm rất nhiều việc, nhưng vì lười nên viết sơ yếu lí lịch qua loa cho xong thôi ạ.”
Quản lí Trương sửng sốt, một lúc sau, ông lắc đầu: “Đúng là điều Lão Lâm làm ra được.”
Ông liếm môi đứng dậy, quen thuộc mở ngăn kéo dưới tủ sách lấy cốc thủy tinh và hộp chè, sau đó tới chỗ máy đun nước tự ngâm một cốc.
“Bác không biết vì sao năm đó HR lại chọn ông ấy đến phỏng vấn, sau đó còn cho ông ấy thông qua một cách khó hiểu.” Quản lí Trương bưng cốc nước chè ngồi xuống, chè rất nóng, ngâm chè có lẽ là một kiểu thú vị.
Quản lí Trương: “Tóm lại ông ấy đã vào đây làm như vậy đấy. Chú nhớ rõ ràng ngày đầu đến thực tập, bọn chú nhận được một nhiệm vụ kiểm toán. Lúc đó lãnh đạo cho biết có một công ti niêm yết ủy nhiệm bọn chú kiểm toán một công ti họ định thu mua, bọn chú dẫn theo bốn sinh viên thực tập và bố cháu, vừa đến văn phòng thì thấy hàng chục bao tải sổ sách chất đầy.”
Giọng quản lý Trương lúc trầm lúc bổng: “Chú thề không bốc phét, lúc ấy còn không có chỗ mà ở, đám sinh viên đại học gào lên “thời đại nào rồi?”, “sao còn có công ti chép sổ thủ công thế này”.”
“Sau đó thì sao ạ?”
“Sau đó là chia chác nhiệm vụ. Tuy Lão Lâm lớn nhất nhưng cũng là thực tập sinh, bọn chú để ông ấy làm trích xuất.”
“Hả?”
“Tức là trích xuất các văn kiện đăng kí chứng từ kế toán, chẳng hạn như tiền lương, biên lai ngân hàng, hóa đơn, v.v. Số lượng rất lớn, những con số khiến người ta hoảng hồn, vì vậy thường sẽ dùng phương pháp kiểm tra thí điểm.” Ông ngừng một chút: “Cách diễn đạt của chú không quá chặt chẽ, cháu hiểu đại khái là được rồi.”
Lâm Triều Tịch gật đầu.
“Tóm lại đây là công việc cơ bản của ngành kiểm toán, sinh viên thực tập đại học cũng làm được, cháu nghĩ sao?”
“Có lẽ khá đơn giản, nhưng cũng không hề đơn giản.”
“Bọn chú coi như cũng là những giáo viên từng dẫn dắt thực tập sinh, vậy nên mỗi ngày đều phải kiểm tra tiến độ làm việc của họ. Khi đó vừa đúng chu kỳ kiểm toán năm thứ năm, tính cả Lão Lâm thì có tổng cộng năm thực tập sinh, chia ra mỗi người xử lí một năm. Hồi đó chức vụ của chú không cao bằng họ, vì vậy chú được giao nhiệm vụ hướng dẫn.” Quản lí Trương nâng cốc nước chè: “Chiều tối hôm đó chú vào văn phòng, chỉ còn mình bố cháu ở lại, ông ấy hình như cũng đứng ngay chỗ cháu đang đứng ấy, đứng đó xem đống chứng từ năm 2012 không thuộc bộ phận ông ấy phụ trách.”
“Và chú mắng ông ấy ạ?” Lâm Triều Tịch lại lật thêm một tờ nháp, cô nhàn nhã tán gẫu với quản lí Trương.
Quản lí Trương nói: “Lúc đó chú định chỉ ra vấn đề ông ấy chưa hiểu rõ trong công việc mình phụ trách, nhưng khi thấy chú, ông ấy hỏi một câu…”
“Lão Trương, sổ sách có vấn đề à?”
Quản lí Trương lắc đầu, ông giữ kín như bưng: “Ông ấy hỏi chú có hiểu luật giám định tư pháp không.”
“Kiểm toán tư pháp?”
“Vụ gian lận tài chính cực lớn.” Quản lí Trương vô cùng nghiêm túc: “Mọi khoản ghi đều là giả mạo, bản chất công ti chính là một mô hình Ponzi đã thực hiện suốt 5 năm. “
“Không thể nào!” Lâm Triều Tịch khó tin: “Sao ông ấy lại nhìn ra được ạ?”
“Chắc đây là biệt tài mà cháu nói?”
Lâm Triều Tịch lắc đầu nguầy nguậy: “Cháu không hiểu.”
“Vấn đề nằm ở chỗ đây là một bản ủy thác giám định kiểm toán tư pháp, mà công ti chú, kể cả chú cũng không hiểu luật giám định tư pháp, thậm chí cả đám bọn chú đều tưởng đây là ủy thác của một công ti khác.” Quản lí Trương chỉ chỉ mặt bàn, ông nhấn mạnh: “Bọn chú mà đọc kĩ sổ sách vài ngày kiểu gì cũng sẽ tìm ra tất cả các vấn đề, nhưng một khi “Báo cáo kiểm toán” được bọn chú đưa ra tòa, nó không được coi là tài liệu bằng chứng, mà chỉ là ý kiến của giám định, rất dễ bị bác bỏ.”
“Thua kiện?”
“Không loại trừ khả năng này.”
Quản lý Trương nói rất mơ hồ, song Lâm Triều Tịch đột nhiên hiểu ra. Đây là một hoạt động kiểm toán được dàn xếp có chủ ý, sau đó dẫn đến thua kiện. Mục đích của hoạt động là để những tên tội phạm điều hành mô hình Ponzi có thể trốn tránh pháp luật. Rất khó để vạch cụ thể khâu nào có vấn đề.
“Chính nhờ câu nói đó.” Quản lí Trương ngước nhìn trần nhà: “Chú đã được ngồi trong văn phòng tầng trên, bố cháu ngồi tại văn phòng này.”
Lâm Triều Tịch chậm rãi đặt giấy tờ trong tay xuống: “Cháu không biết chuyện này.”
“Không biết là chuyện bình thường, cũng nguy hiểm đấy.” Quản lí Trương thổi nhẹ nước chè: “Về sau chú mới biết, Lão Lâm đã tự mình đọc hết cả chục bao tải sổ sách chỉ trong một ngày. Cháu nói xem ông ấy là người hay máy tính?”
Lâm Triều Tịch nghĩ, cô đáp: “Máy tính cũng là do con người phát minh ra ạ.”
Quản lí Trương nhìn cô: “Cháu chưa có bạn trai nhỉ tiểu Lâm, chú thực sự có một thằng con trai năm nay 18, đang học lớp 12.”
Lâm Triều Tịch: “…”
Quản lí Trương thưởng một ngụm chè, nước còn nóng khiến ông suýt la ó, ông đặt cốc xuống, cầm cốc nước chè nguội lạnh còn thừa một nửa của Lão Lâm lên uống mà không mảy may chê bai.
Lâm Triều Tịch cười, bạn tốt của Lão Lâm cũng vui tính không kém. Cô định mở miệng, lúc này, quản lý Trương thản nhiên hỏi với giọng điệu nhàn nhạt: “Vậy người như Lão Lâm mắc phải bệnh căn bệnh đó thì có tính là ông trời hờn ghen thiên tài không?”
Trong phòng phảng phất tiếng uống nước lít rít.
Quản lí Trương đặt chén xuống, ông ngồi trên chiếc sofa đơn.
Lâm Triều Tịch nhìn ông, cô chậm rãi mở miệng: “Ngày có kết quả chẩn đoán, cháu và ông ấy cũng cùng đi ăn mì.” Cô bỏ xuống tờ đề Toán Olympic tiểu học do Lão Lâm viết: “Ông ấy bảo cháu rằng, bất kì…”
Quản lí Trương ngẩn người, ông nói: “Lão Lâm có khí phách đó nha.”
“Chữ “phách” của chú phát âm thành “phát” rồi, cháu nghe ra rồi nhé.”
“Thật ra chú cũng rất buồn.”
“Cháu hiểu.”
“Từ sau lần đó, chú biết Lão Lâm và chú không cùng một đẳng cấp. Tuy nhiên sau bao nhiêu năm qua lại, ông ấy có vẻ cũng chẳng khác chú là bao.”
“Ý chú là không khác gì với đám đông ạ.”
“Người thay đổi vẫn là lớp trẻ như các cháu.”
Hơi nóng của cốc nước chè trên bàn gần như không thấy rõ nữa, phố thị về chiều thưa thớt bóng người.
Lâm Triều Tịch nhìn quản lí Trương, có lẽ ông thực sự thấy tiếc nuối mới bùi ngùi như lúc này.
Tuy Lão Lâm thường nói “chẳng có gì ghê gớm cả”, nhưng Lâm Triều Tịch nghĩ, từ trước tới nay, chuyện cô không thể chấp nhận được cũng chính là cái này.
Thứ quản lí Trương nhìn thấy cũng chỉ là một Lão Lâm có thể xem hết sổ sách trong vòng một ngày, còn thứ cô thấy, là một Lão Lâm có khả năng thay đổi cả thế giới.
Nhưng bao nhiêu năm nay, để nuôi dạy cô thật tốt mà Lão Lâm phải làm quá nhiều việc không liên quan gì đến Toán học, lãng phí mất khoảng thời gian đỉnh cao nhất trong cuộc đời một nhà toán học.
Vậy mà khi cô có cơ hội lục lại quá khứ của Lão Lâm, những gì cô thấy gần như cũng là điều khiến người ta quá bất lực——Đạo văn học thuật, bị khai trừ.
Cô biết nội tình không đơn giản, thậm chí có thể con liên quan đến giáo sư Phùng đức cao vọng trọng. Nhưng lúc này, Lão Lâm mắc bệnh Alzheimer, cũng có lẽ không còn cách cứu vãn.
Giống như khi ông ấy tự nhận thức rõ về bản thân, ông ấy sẽ dần dần quên hết mọi thứ, cuối cùng là đi đến cái chết
Lâm Triều Tịch giở đống giấy tờ về trang đầu tiên, nhìn nét bút tự nhận xét bản thân của Lão Lâm, cô hỏi quản lí Trương: “Cháu mang chỗ giấy tờ này về được không ạ?”
“Tất nhiên là được.”
“Cháu cảm ơn.” Lâm Triều Tịch ngồi xổm xuống, cô mở thùng các-tông định nhét chồng giấy tờ vào khuân hết về.
Trong thùng các-tông quả nhiên giấy tờ Lão Lâm mang về, bảo sao nặng khiếp hồn, ngoài ra cũng chẳng có gì đặc biệt.
Lâm Triều Tịch nhét đề Toán olympic vào, ánh mắt dời xuống, cô nhìn thấy tờ giấy trên cùng của đống giấy tờ trong thùng.