Lục Chí Hạo nói xong mục kiến thức cuối cùng, nhấc ngòi bút, chuông tan học cũng vừa vặn vang lên.
“Ừm.” Lâm Triều Tịch đắm chìm trong quá trình nhớ lại tri thức, phản ứng hơn chậm.
“Cậu có đang nghe không đấy?” Lục Chí Hạo hỏi.
“Đang nghe đang nghe.” Lâm Triều Tịch vội hoàn hồn.
Lục Chí Hạo trông hơi phiền muộn, nhíu chặt hàng mày: “Cậu không học suốt hai năm rồi, nhất định phải thật nghiêm túc. Tranh thủ giờ ra chơi thì viết lại một lượt những thứ tớ vừa nói đi.”
“Được.” Lâm Triều Tịch đáp.
Lớp học ồn ào trở lại, giống như cái chợ nhỏ.
Lục Chí Hạo vẫn không mấy yên tâm, đứng dậy kéo lại cạp quần, chạy ra WC.
Nhìn bóng lưng đi dần vào bóng tối, Lâm Triều Tịch cảm thấy trạng thái hiện tại của cậu lại giống sợi đàn căng lên.
Hoa Quyển luôn để tai đến chỗ họ, thấy Lục Chí Hạo ra ngoài thì lướt ghế đến bên cạnh cô.
“Cậu đừng trách Lão Lục, cậu ấy căng thẳng lắm đấy.” Hoa Quyển nói.
“Sợ không dạy được hẳn hoi cho tớ hả?”
“Cậu mà đã muốn học thì ai chẳng dạy hẳn hoi?” Hoa Quyển bi phẫn.
“Thế thì là làm sao?”
“Ngay lần thi giải Toán liên trường lần trước…” Hoa Quyển ngừng lại: “À quên mất, lần trước cậu không tham gia.”
“Lần trước làm sao, lại có người bắt nạt Lão Lục nhà mình à?”
Chữ “lại” to vang dội, ánh mắt lạnh nhạt của Chương Lượng bay đến.
“Cậu ta có tật giật mình đấy hả?” Lâm Triều Tịch nhìn Chương Lượng một cái, quay lại hỏi Hoa Quyển: “Hay là Trần Sở.”
“Không phải bọn họ.” Hoa Quyển gõ ngón tay lên mặt bàn để cô trật tự trở lại: “Chương Lượng Trần Sở không là gì, chỉ là mấy thằng hề nhảy nhót, cậu còn nhớ cúp Tấn Giang hồi lớp 5 không, cái lần mà mình thắng Vĩnh Xuyên, được giải nhất đoàn thể cấp tỉnh ấy?”
“Ừ, nhớ.”
“Từ đó trở đi mình không thắng họ thêm được lần nào nữa.”
“Haiz, không có cả tớ lẫn anh Bùi, thua cũng bình thường thôi.”
Vừa dứt lời đã bị Hoa Quyển lấy bút gõ đầu.
“Đau đau đau.” Lâm Triều Tịch che trán.
Cãi cọ một lúc, Hoa Quyển toan lướt ghế bỏ đi.
“Đừng đi đừng đi.” Lâm Triều Tịch vội vàng níu lại: “Lão Lục sắp về rồi, cậu phải giấu một đống tin tức sốt dẻo như thế không khó chịu à?”
Bùi Chi cũng đang lắng nghe suốt từ nãy đến giờ, thấy cô nói thế thì đồng tình gật đầu.
Đương nhiên Hoa Quyển phải bó tay trước Bùi Chi, cậu quay lại, một tay ấn trên bàn, cúi đầu dùng giọng nói cực kì trầm thấp: “Là bọn ở cấp hai Vĩnh Xuyên, bọn họ cực kì khốn nạn, thực sự khốn nạn, khốn nạn đến nỗi các cậu không thể tưởng tượng nổi.”
Hoa Quyển dùng liền ba chữ “khốn nạn”, đúng là Lâm Triều Tịch không thể tưởng tượng nổi, không biết giống loài gì có thể khiến anh Quyển căm phẫn đến vậy nữa.
“Rồi sao?” Bùi Chi hỏi.
“Rồi bởi vì năm lớp 5 mình thắng chúng nó, ba năm sau, cuộc thi Toán nào mà chạm mặt nhau, chúng nó sẽ điên cuồng chế nhạo bọn tớ…”
Lâm Triều Tịch: “Chế nhạo?”
“Một đằng thì khinh thường thành tích của bọn tớ, một nẻo lại trịnh trọng nói bọn tớ là đối thủ duy nhất của chúng nó, hi vọng bọn tớ thi thố cho đàng hoàng, đừng để chúng nó thất vọng!” Hoa Quyển vò đầu: “Đã thế nửa đêm nửa hôm đội túi bóng lên đầu chạy đến gõ cửa nhà bọn tớ, ý là bảo bọn tớ cố mà ôn thi hay gì?”
Lâm Triều Tịch nghe mà ngây người, đội đội túi bóng lên đầu là sao… Cứ dị hợm thế nào ấy nhỉ?
“Cúp Tấn Giang, giải Toán học, tất tật các cuộc thi khác, một năm bọn tớ chạm mặt với đám khốn nạn Vĩnh Xuyên bảy, tám lần. Khổ nỗi lần nào thành tích đoàn thể của mình cũng thua chúng nó, nhất là giải Toán liên trường lần trước, Lão Lục không phát huy được hết, chỉ giành giải Nhì, thế là chênh lệch điểm chác của chúng nó với mình còn lớn hơn nữa, Lão Lục tự trách lắm.”
“Ồ…” Cuối cùng Lâm Triều Tịch cũng hiểu: “Cho nên Lão Lục áp lực là vì sợ tớ được vào đội tuyển, ngáng chân mọi người à?”
“Cậu ấy không nghĩ thế đâu, mà là sợ chính cậu ấy không làm được ấy.” Hoa Quyển không biết giải thích thế nào: “Đau đầu thật.”
“Nhưng giải Toán liên trường có lấy thành tích cá nhân đâu nhỉ?”
“Thế thì đã sao?” Hoa Quyển cạn lời: “Các thành phố không so điểm trung bình với nhau được chắc, lại chẳng hỏi “năm nay mình được mấy giải Nhất”. “năm nay điểm cao nhất ở đâu” suốt ngày ấy chứ.”
“Cũng đúng.” Lâm Triều Tịch chống cằm, nhìn Hoa Quyển.
Hoa Quyển mải mê nói, đột nhiên bị cô nhìn đến nỗi dựng tóc gáy: “Nhìn tớ lom lom làm gì?”
Lâm Triều Tịch: “Tớ chợt nhận ra đến cả cậu cũng đại diện thành phố mình đi thi được, xem ra tớ thực sự phải nỗ lực thôi.”
“Cốp.”
Bút bi lại gõ giữa trán cô, Lâm Triều Tịch che trán, yên lặng cúi đầu.
***
Thực ra trước khi thực sự thấy mặt mấy người ở trường cấp hai Vĩnh Xuyên, Lâm Triều Tịch không hề biết hai chữ “khốn nạn” lại có hình thức biểu đạt muôn màu muôn vẻ thế này.
Cuộc thi chọn cho giải Toán học liên trường của trường cấp hai Thực nghiệm An Ninh được tổ chức đúng lịch vào chiều thứ Sáu.
Mấy ngày nay Lâm Triều Tịch thức khuya dậy sớm, học bài không quản ngày đêm. Cô càng học càng phát hiện ra, trong những ngày tháng cô chơi bời ăn uống xem phim, Lục Chí Hạo lẫn Hoa Quyển vẫn luôn miệt mài học hành, giờ đã trở nên cực kì lợi hại.
Thực ra đối với cô mà nói, cô dễ dàng ứng phó được với Toán Olympic tiểu học cũng phải thôi, dù sao thì cô cũng là người từng thi Đại học, chạy trước xa như thế cơ mà.
Nhưng tri thức dự trữ lẫn năng lực chạy trước vẫn có giới hạn nhất định. Trong ba năm, bạn bè cô chưa từng ngơi nghỉ, bây giờ đã chẳng còn cách biệt gì với cô nữa rồi.
Để chuẩn bị cho cuộc thi không dễ có được cơ hội tham gia này, Lâm Triều Tịch chỉ đành tận dụng mọi thời gian.
Cô ôn lại những chủ điểm kiến thức quan trọng xuất hiện nhiều trong đề thi Toán liên trường của các năm trước, đột kích ôn tập, điên cuồng luyện đề.
Cuối buổi học phụ đạo hôm thứ Ba có rất nhiều học sinh nán lại, mọi người làm bài tập thêm một lúc, tán chuyện với nhau một lát rồi về.
Lâm Triều Tịch lôi bộ đề tự luyện của mình ra, ngồi làm bài cùng những người ở lại.
Ngồi dưới ánh đèn, Lục Chí Hạo vừa viết tên vừa khuyên nhủ cô theo thói quen: “Nếu cậu muốn được vào đội tuyển thì chi bằng luyện nhiều đề cơ sở hơn đi.”
“Uây, sao giống đề thật thế này?” An Bối Bối đọc một lúc, lên tiếng ngắt lời Lục Chí Hạo.
Lâm Triều Tịch: “Tớ xem đề thật rồi đi tìm những câu gần giống về thôi.”
Cô vừa nói vừa đưa một xấp cho cậu bạn ngồi cạnh: “Anh Bùi, phiền cậu làm đáp án tiêu chuẩn cho xấp này hộ tớ với.”
Bùi Chi nhận lấy.
Lớp học dần yên tĩnh trở lại, gió đêm thư thả lướt qua.
Lục Chí Hạo đọc bài thi một lượt, gãi đầu, cuối cùng nói: “Đúng là luyện thế này cũng tốt thật.”
Trong lớp không còn tiếng nói chuyện,
Những người ở lại như bọn họ lập tức bước vào trạng thái, bắt đầu tập trung làm bài.
Lâm Triều Tịch xoay bút, thu tầm mắt đang ngắm cả lớp về.
Cô chọn những đề này một phần là vì cô cảm thấy khá ổn, để mọi người cùng phỏng theo luyện tập cũng rất tốt; một phần nữa là cô muốn dùng lần thi này để xác định rốt cuộc trình độ Toán học của mình đang ở đâu.
Kim đồng hồ chỉ vào số 9, thời gian làm bài kết thúc.
Mọi người vươn vai, lấy đáp án Bùi Chi đã làm để đối chiếu, bắt đầu chữa bài cùng nhau.
Lâm Triều Tịch phát đến bài làm của Hoa Quyển.
Hồi tiểu học Hoa Quyển hay dựa vào may mắn, phần trắc nghiệm thường đúng hết, Lâm Triều Tịch chẳng còn lạ gì. Nhưng khi chữa đến câu hỏi điền trống cuối cùng, cô không khỏi kinh ngạc.
Tick đúng mấy câu liên tiếp, Lâm Triều Tịch ngẩng đầu nhìn bạn học Hoa Quyển “thịnh thế mĩ nhan” tương lai: “Mơ ước của cậu là làm thần tượng mà, sao còn phải cố gắng học thế này?”
“Hả?” Hoa Quyển ngáp một cái: “Thiết lập hình tượng thần tượng học bá lại chẳng càng nổi tiếng hơn, đúng không? Không gì là phóng viên giới giải trí không đào ra được, bọn họ mà tìm ra bảng điểm của tớ thì có mà lại thành tin tức chấn động ấy chứ.”
Lâm Triều Tịch sửng sốt, bắt đầu nhớ lại những tin sốt dẻo về đồng chí thần tượng quốc dân Kỷ Giang ở tương lai.
Hình như đúng là có một lần bảng điểm của Kỷ Giang lên hot search Weibo, mọi người sôi nổi thảo luận.
Nhưng cậu mới cấp hai thôi mà, đã bắt đầu chuẩn bị cho hot search tương lai rồi?
“Đáng sợ thật, cậu không nổi thì không ai dám nổi!” Lâm Triều Tịch khoanh tròn lên tờ giấy, trả về: “Bước này chứng minh sai rồi.”