Bạn cùng bàn cô nằm rạp xuống, nửa người trên phủ kín cả mặt bàn, tiếng hít thở rất đều, xem ra là đã ngủ say.
Gần như cả lớp cũng lười biếng như vậy, cho nên khi cô Mã nện giày cao gót cộp cộp bước vào, tuy đã kiềm chế rất tốt nhưng ánh mắt ghét bỏ vẫn rõ mồn một, thực ra cũng có thể hiểu được.
“Có nghe thấy chuông vào thi không, chẳng ra thể thống gì cả.”
Tiếng răn dạy thình lình nổ vang, những học sinh mơ màng sắp ngủ đồng loạt giật bắn mình.
“Cô Mã, sao cô lại hạ cố xuống lớp bọn em thế này?” Trịnh Mã Đặc cũng ngẩng dậy, vừa cười vừa nói.
“Giám thị coi chéo, đừng có cợt nhả, để tôi xem lần này anh được mấy điểm.”
Mã Bình Bình ném bài thi xuống, đi lộp cộp xuống dưới, Lâm Triều Tịch thấy bà ấy dừng lại trước bàn mình, ngón tay gập lại gõ ba cái thật mạnh xuống bàn.
“Dậy đi, đã mơ xong chưa.”
Anh giai nghiện game bật dậy, cảnh giác ngó nghiêng xung quanh.
Mã Bình Bình quay đầu đi thẳng như sấm rền gió cuốn, trở lại trước bục giảng: “Vẫn còn ngủ? Các bạn khác vất vả lắm mới giành được cơ hội thi, các anh chị thì lãng phí thế này đây?”
“Có phải do bọn em muốn thi đâu.” Ở hàng phía sau, An Tiêu Tiêu lẩm bẩm oán giận.
“Đúng đấy, đến thi giữa kì em còn chẳng muốn thi, tốt nhất đừng đi thi đại học nữa.”
Mã Bình Bình đứng trên bục giảng nói như vậy.
Lâm Triều Tịch xoay bút, cúi đầu.
Cô không nghĩ cô Mã sẽ tỏ thái độ thế này, tuy đã bị ép đồng ý cho cả khối tham gia tuyển chọn, nhưng so với chuyện “bị ép”, cô Mã khó chịu với những học sinh đã được trao cơ hội nhưng không biết trân trọng hơn.
Tóm lại là cô Mã này tự đặt mình trong một chuỗi khinh bỉ (*), tự hình thành hệ thống logic, cũng khá là…
(*) Chuỗi khinh bỉ (鄙视链): Hiện tượng hài lòng với bản thân và xem thường người khác. Giống như chuỗi thức ăn, khinh bỉ, bị khinh bỉ, khinh bỉ người khác, bị người khác khinh bỉ. Trong vòng luẩn quẩn khinh bỉ đó, mỗi người đều ở cuối chuỗi.
Đang nghĩ đến đây, Lâm Triều Tịch bỗng nghe thấy tiếng nói trên bục giảng: “Còn em học sinh nào đấy vất vả lắm mới giành được cơ hội thi hãy thi cho đàng hoàng, đến lúc thành tích không ra gì thì buồn cười lắm.”
Lâm Triều Tịch tiếp tục cúi đầu, cô cảm thấy mình lại cả nghĩ rồi.
——
Chuông vào thi vang lên, bài thi được truyền xuống.
Bạn cùng bạn lại nằm bò, Lâm Triều Tịch gấp đề thi lại, nhét xuống cánh tay cho cậu ta.
Cô bắt đầu viết tên họ, lớp học…
Trên thực tế thì cũng chỉ mới vài ngày, vậy mà phảng phất như đã nửa đời rồi chưa làm bài thi, nhìn những ô trống và những kí hiệu Toán học quen thuộc, cô bỗng thấy thân thiết vô cùng.
Thật may vì được trở về, vẫn còn cơ hội.
Lâm Triều Tịch vừa đọc đề vừa nghĩ vậy.
Bản chất của cuộc thi chọn giải Toán học liên trường lần này vẫn là “tuyển chọn”, chắc chắn sẽ không hề đơn giản.
Nhưng không đơn giản thì không có nghĩa ngay câu điền chỗ trống đầu tiên đã xuất hiện một câu chứng minh đẳng thức phức tạp bậc nhất, đây rõ ràng là làm khó nhau, Lâm Triều Tịch cảm thấy cô Mã hơi điên.
Phân tích đề xong, cô đặt ẩn thành 1/n đưa vào công thức, rút gọn lại…
Cứ thế lần lượt từng bước một.
Lâm Triều Tịch nhỡ học hành vớ vẩn suốt ba năm, nếu hỏi kém hội Lục Chí Hạo ở chỗ nào nhất, thì có lẽ là ở tốc độ làm bài.
Đám Lục Chí Hạo đã trải qua ba năm huấn luyện, vẫn còn nhỏ, tốc độ phản ứng tư duy nhanh hơn cô nhiều. Học gần xong đại học mới quay lại học Toán cấp hai, bởi vậy cô cần tập luyện với tần suất cực kì dày thì mới có thể giúp tư duy trôi chảy hơn.
Nhưng thực ra tốc độ cũng không quan trọng đến vậy, đây đâu phải thí nghiệm bò cầu thang như hồi xưa của thầy hiệu phó Trương, cô cũng chẳng cần phải nộp bài đầu tiên.
Lâm Triều Tịch cứ thế làm bài, khi thì tính toán khi thì nghĩ ngợi, không có áp lực gì quá lớn.
Ngoài cửa sổ là ánh nắng sáng sủa sau mùa thu, có hương hoa phảng phất, cũng chẳng rõ là mùi hoa gì. Cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy vừa hóng gió vừa làm bài còn rất thoải mái.
“Bạn học nào đó, không được ngó nghiêng lung tung!”
Giám thị coi thi đột nhiên lên tiếng.
Lâm Triều Tịch thu tầm mắt “ngó nghiêng lung tung” về, cúi đầu nhìn bài thi.
“Đối với mọi số tự nhiên n lớn hơn 2…”
Cô lại đọc tiếp một câu nữa, còn chưa đọc hết thì chợt cảm thấy có người nào đó đang nhìn mình chằm chằm.
Ngẩng đầu, Mã Bình Bình ngồi trên ghế nhỏ đặt cạnh bục giảng. Mắt phượng dài, ánh mắt tinh tường, khiến cái nhìn lại càng có sức sát thương.
“Nhìn tôi làm gì, trên mặt tôi có đáp án à?” Đôi môi đỏ hé mở, Mã Bình Bình lạnh lùng cười.
Lâm Triều Tịch lại cúi đầu, thậm chí còn bắt đầu thấy nhớ thầy Trương hiệu phó.
Lúc đó thầy ấy nói gì nhỉ?
—— “Rồi các em sẽ gặp những khó khăn như thế trong suốt cuộc đời, cho dù các em làm bài căng thẳng, không thoải mái, thì các em vẫn phải kiên trì mà làm tiếp…”
Chắc chắn trạng thái bị giáo viên đối địch nhìn chằm chằm cũng được liệt vào hàng ngũ khó khăn này.
Nhưng điều khiến kì thi này khó khăn hơn gấp bội không chỉ có cô Mã.
Khi kim đồng hồ chỉ vào số 4, thời gian kiểm tra đã hết hơn nửa, không ít học sinh đã lên nộp bài.
Trịnh Mã Đặc đi đầu, nam sinh cả lớp cũng lục tục đi theo.
Lúc ấy lớp học ngập tiếng bàn ghế xô đẩy ầm ầm, tiếng nói chuyện, và cả tiếng cô Mã yêu cầu xếp hàng nộp bài.
“Đeo cặp làm gì đấy?” Mã Bình Bình đứng trên bàn giáo viên soạn lại bài thi, nhạy bén ngẩng đầu, gọi đám Trịnh Mã Đặc đang tính ôm cặp chuồn êm lại: “Đã đến giờ tan chưa, ai cho phép các anh đi?”
“Cô ơi bọn em có đi đâu, bọn em đeo cặp xuống sân thể dục.” Trịnh Mã Đặc toe toét.
“Đúng rồi cô, bọn em ở lại lớp thì có mà ảnh hưởng đến các bạn ấy chứ.” Một bạn học khác chế nhạo đế theo.
Mã Bình Bình cứng họng, môi mím chặt thành đường kẻ như sắp nổi giận đến nơi, nhưng rồi lại thấy mấy đứa nhãi này chẳng liên quan gì đến mình. Cuối cùng cô Mã phất tay bảo bọn họ nhanh chóng đi đi.
Đám con trai bàn tán nên đi đâu đánh game, đám con gái thì bàn tán về đám con trai.
Sau một trận hỗn loạn, học sinh gọi bạn gọi bè, hơn nửa lớp ra về.
Lâm Triều Tịch bị một loạt tiếng gọi ồn ào quấy nhiễu suy nghĩ, cô bất giác nhìn ra cửa sổ, đúng lúc Bao Tiểu Manh vừa nộp bài xong, đi ngang qua.
Ánh nắng phác hoạ nụ cười tươi đẹp của Bao Tiểu Manh, cô ấy đang nói chuyện với một người bạn đứng cạnh, lơ đãng liếc nhìn cô một cái rồi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Giọng nói nhẹ nhàng truyền qua cánh cửa sổ nửa khép: “Lát nữa mình đi đọc truyện tranh đi?”
Lâm Triều Tịch cầm bút, nếu nói chẳng cảm thấy gì thì là nói dối. Từ ngày tạm biệt ở đầu đường, đã rất lâu rồi cô và Bao Tiểu Manh không nói chuyện với nhau.
Cô luôn có ảo giác mình thoát thai hoán cốt rồi xăm xăm chạy về phía trước, bỏ lại bạn cũ tít đằng xa, thậm chí còn hơi giống loại đàn ông cặn bã vứt bỏ người vợ Tào Khang.
Nhưng mấy ngày nay cô mải mê vùi đầu học bài, chỉ có nước thân phân thì mới đi tìm Bao Tiểu Manh nói chuyện được.
Nhưng mà nói rồi thì có tác dụng gì không?
Lâm Triều Tịch cũng không chắc.
Ôm tâm trạng phức tạp, Lâm Triều Tịch lại chìm vào biển đề thi.
Đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, trong lớp chỉ còn lại cô, Bùi Chi, và mấy bạn học khác mà thôi.
Bùi Chi đương nhiên là lười ra khỏi lớp, làm xong thì ngồi đợi cô. Còn bạn cùng bàn của cô thì đương nhiên là đang ngủ.
Căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng ngòn bút gạch chỗ làm sai đầy “phẫn nộ” của cô Mã đang chấm bài, trên sân thể dục xa hơn một chút rôm rả tiếng học sinh lớp cô cười đùa.
“Có biết tại sao tôi không muốn cho các em thi không?” Mã Bình Bình ném một tờ bài thi, nhìn quanh phòng học, lạnh lùng hỏi.
“Bởi vì mọi người sẽ không nghiêm túc thi, thậm chí không muốn thi, cho nên có muốn dứt khoát không cho bọn họ thi nữa?” Lâm Triều Tịch đặt bút xuống: “Nhưng cô là giáo viên mà, sao phải để học sinh dắt mũi thế ạ?”
Lâm Triều Tịch đứng dậy, cầm bài thi đi lên bục giảng, nói: “Em nộp bài.”