“Gì cơ, ý con là…!” Nói đoạn, cô bỗng im bặt.
Từ khi hiểu chuyện đến giờ, cô chưa từng hỏi Lão Lâm vấn đề này.
Trong khi con nhà người ta tò mò mình đến từ đâu, cô dường như tự hiểu khiếm khuyết của nhà mình nên không bao giờ đả động đến nỗi đau của Lão Lâm.
“Ý con là gì?” Lão Lâm sờ cằm, ông nghĩ ngợi gì đó: “Chuyện tình cảm giữa bố và mẹ con, bố mẹ đẻ con ra thế nào?”
“Ờm…” Lâm Triều Tịch mím môi, tim đập siêu nhanh, vừa trông chờ đáp án, lại sợ làm tổn thương Lão Lâm: “Không tiện thì bố không nói cũng được, dù sao con cũng không mấy quan tâm.”
“Ờ.” Lão Lâm bình thản đáp.
Trầm mặc kéo dài một hồi, trái tim thấp thỏm của Lâm Triều Tịch nguôi ngoai hơn.
Im lặng là câu trả lời tuyệt nhất.
Phục vụ bưng lên hai phần cơm gà hầm, cô đẩy bát cơm đến trước mặt, thấy Lão Lâm nói: “Thời đại của bố mẹ rất thú vị.”
Đôi tay đang trộn cơm của Lâm Triều Tịch khựng lại, song cũng không ngẩng đầu.
“Vì mọi thứ đều chưa phát triển như bây giờ, cái gì cũng tương đối khép kín, chẳng có trò tiêu khiển giải trí nào cả.”
“Nên bố chỉ đành ngày ngày cắm quân giải đề trong thư viện hả?”
“Bố mà giống mọt sách thế á.” Lão Lâm nhìn cô khinh khỉnh, nói: “Hồi đó, vũ trường gần trường đại học bọn bố cứ đến tối sẽ chăng đèn đóm màu mè, mở vài bản nhạc, mọi người tụ tập nhảy nhót tưng bừng.”
Lâm Triều Tịch bất ngờ: “Trường bố kể là Đại học Quốc gia Vĩnh Xuyên á?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Có vấn đề gì à?”
“Không… Không có gì.” Cô ngồi thẳng người: “Nên tối nào bố cũng đi quẩy hả, bố kể tiếp đi nào?”
“Khụ.” Lão Lâm đang uống coca, ông sặc một tiếng: “Thật ra bố không hay đi lắm, chỉ đến đúng một lần.”
Giọng Lão Lâm dần ôn hoà trở lại, Lâm Triều Tịch nhìn ông, cô chợt hiểu “chỉ đến đúng một lần” là ý gì.
“Sau đấy bố quen mẹ hả, hai người hẹn hò luôn ư?”
“Không, bọn bố quen nhau lâu rồi, bố với mẹ con là bạn học. Nhưng phải nói trước, bọn bố không hề hẹn hò.”
Lâm Triều Tịch ngẩng phắt đầu, vô cùng khó tin.
Cô từng nghĩ, có lẽ mẹ cô là một vũ nữ, hoặc thân phận thấp kém hơn cả vậy, đây là lí do Lão Lâm chẳng bao giờ nhắc về chuyện thời xưa của ông.
Nhưng bà lại là một sinh viên lứa 9x khoa Toán trường Đại học Quốc gia Vĩnh Xuyên?
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, lúc ở vũ trường bọn bố hơi quá chén, trải qua một đêm quên hết sự đời, theo cách nói thời nay thì là tình một đêm ấy. Bố hỏi mẹ con, bọn bố có nên chính thức hẹn hò không, bà ấy bảo chỉ muốn hẹn hò với Toán học, không hứng thú với bố. Sau đó bà ấy đẻ ra con.” Giọng Lão Lâm không nghe ra chút cảm xúc nào, chỉ bình thản thuật lại chuyện xảy ra trong quá khứ: “Bà ấy là một người rất đặc biệt, nói cách khác là một người phụ nữ độc lập. Bà ấy muốn sống một cuộc đời độc lập tự chủ, không muốn bị ràng buộc bởi gia đình và chồng con. Tuy bố không tán thành suy nghĩ đó, nhưng với lập trường của một gã đàn ông, bố không thể chỉ trích bà ấy chuyện này.”
Lão Lâm giữ vững thái độ thản nhiên, nghiêm túc và nguội lạnh, thái độ này cũng khiến Lâm Triều Tịch miễn cưỡng nuốt câu “sao phải đẻ con ra làm gì” kia xuống bụng.
Cô giơ mu bàn tay dụi mắt: “Ừm, vậy phải cảm ơn bà ấy vì đã chịu đẻ con ra rồi.
“Đúng vậy, cảm ơn bà ấy.” Lão Lâm rót coca vào cốc nước trước mặt cô, lại rót đầy nửa cốc của mình, nói: “Con đã ra đời như thế đấy, đơn giản là chuyện ngoài ý muốn, khởi nguồn từ quan điểm cố chấp của một người đàn bà.”
Lão Lâm nâng cốc, cụng chén với cô, cười nói: “Nhưng điều này không đồng nghĩa rằng con không quan trọng.”
——
train_data = np.array
test_data = np.array
Màn hình hiển thị nhưng dòng code, con trỏ chuyển sang trái, xoá dòng mã code, hàng chữ trắng trong.
Ngón tay gõ trên phím delete bỗng rụt lại, Lâm Triều Tịch hoàn hồn, nhận ra mình lỡ xoá quá tay, cô vội vàng bổ sung lại.
Sau bữa ăn với Lão Lâm, cô quay lại quán nét, sau khi nghe kể về sự ra đời của mình, cô càng thấy mình nên dồn toàn bộ tâm huyết cứu vãn chuyện của Lão Lâm.
Cô cố gắng gạt phăng mọi chuyện liên quan đến mẹ mình khỏi đầu, cũng như Lão Lâm đã nói, chuyện này từ đầu chí cuối đều chẳng có gì nghiêm trọng.
Sự ra đời của cô đơn giản là chuyện ngoài ý muốn, mẹ cô cũng không có ý định giữ cô, kế hoạch cả đời Lão Lâm cũng chưa từng có cô.”
Có lẽ cô là cái giá phải trả cho một thời nông nổi của Lão Lâm, song bất luận là Lão Lâm của thế giới nào đi nữa, cũng đều đã phải trả cái giá quá đắt cho tuổi trẻ điên cuồng của mình.
Lão Lâm của thế giới dâu tây lựa chọn từ bỏ tất cả, gà trống nuôi con suốt 22 năm trời; Lão Lâm của thế giới phô mai thậm chí từng tự dày vò bản thân vì để lạc mất cô.
Đến chính đứa con là cô cũng không rõ vì sao Lão Lâm lại yêu thương và trách nhiệm với cô đến vậy.”
Ngược lại điều cô làm được, dường như chỉ có thể là dồn mọi sức lực báo đáp qua chuyện sắp tới sẽ xảy ra.
Cô chà mặt thật mạnh, giật nắp lon cà phê trên bàn, một hơi uống cạn.
——
Thứ Ba, Lâm Triều Tịch và Lão Lâm thức dậy cùng lúc, cô đi cùng ông đến đại học Tam Vị.
Trên bus, có lẽ đồng chí Lão Lâm ý thức được hôm qua kể về quá khứ hơi nhiều, ông sợ cô lo nghĩ nên thái độ cả buổi hoà nhã, còn hỏi cô có cần chỉ điểm mẹo hẹn hò không.
Lâm Triều Tịch vịn vào tay nắm, đầu chỉ nghĩ về đối sách sau khi xuống bus, cô từ chối đề nghị giúp đỡ của Lão Lâm.
Mùa đông, lá vàng rụng sạch xuống sân trường, cây cối trơ trụi.
Lâm Triều Tịch nhìn ông tiến vào sân trường Tam Vị, tay vân vê quai cặp, cô quay người trở lại trạm bus.
Đã sang đến ngày thứ hai, những người cô nhờ giúp không ai gọi lại.
Thật ra cô cũng không hi vọng quá nhiều ở họ nên cũng không cảm thấy quá thất vọng.
Dù sao với trường hợp này vô chỉ có thể tự bảo mình phải lực tự cường, cố gắng chiến đấu, chuyện gì cũng có cách giải quyết của nó.
Sáng sớm Bao Tiểu Manh đã đứng đợi ở cổng Sở Giao thông.
Lâm Triều Tịch đưa cô chiếc bánh bao xíu mại, nói: “Học sinh ngoan chớ nên trốn học, tớ ở đây một mình được rồi.”
Bao Tiểu Manh vốn rất hăm hở, nghe vậy thì ỉu xìu: “Nhưng trước kia cậu cũng chạy đôn chạy đáo khắp nơi với tớ còn gì?”
“Chính vì hồi đó tớ chạy khắp nơi với cậu nên giờ cậu không được lãng phí thành quả lao động của tớ.” Lâm Triều Tịch xoa đầu cô bạn: “Hơn nữa một hay hai người thì cũng khác gì nhau.”
“Không hề, hai đứa con gái cùng khóc ầm lên càng có sức sát thương!” Bao Tiểu Manh gân cổ cãi: “Chưa kể tớ còn xin nghỉ ốm rồi.”
Ánh mắt cô bạn đầy kiên định, cuối cùng Lâm Triều Tịch chỉ đành gật đầu.
Cổng chính Cục Cảnh sát mở rộng, sau một đêm không có hơi người, sảnh chính khá lạnh lẽo. Lâm Triều Tịch khẽ rùng mình, bàn tay ấm áp của Bao Tiểu Manh nắm lấy tay cô.
Chú cán bộ tiếp dân hôm qua đang dùng bữa sáng với đồng nghiệp. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lâm Triều Tịch và Bao Tiểu Manh lao thẳng tới trước cán bộ đó, nét mặt ông chú lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Nhìn biểu cảm thế này là đủ biết, tuy đã đồng ý sẽ hỏi hộ, nhưng thực tế thì không có vụ đó.
“Chào chú, bọn cháu trở lại rồi ạ.” Phảng phất nỗi thất vọng, song Lâm Triều Tịch vẫn cố nặn ra nụ cười: “Chú hỏi giúp cháu chưa ạ?”
“Hỏi rồi, lãnh đạo từ chối, học sinh như mấy đứa nên chú tâm vào việc học.”
“Vậy chú có thể cho cháu gặp sếp chú không, cháu…”
Cô chắp tay cầu xin, lời còn chưa dứt đã bị cắt ngang.
“Các cháu có biết là người lớn rất bận không hả, đây là cơ quan nhà nước, ăn vạ cũng vô dụng!”
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Triều Tịch chưa bao giờ bị người lạ giáo huấn kiểu này, có lẽ hai ngày nay đã đủ mệt mỏi, lồng ngực bứt rứt khó chịu. Tuy thấy tủi thân, song tư tưởng lại nhen nhóm ý định khiếu nại hành chính để uy hiếp ông chú này, chưa biết chừng lại có tác dụng.
Đúng lúc này, cô bỗng thấy hốc mắt Bao Tiểu Manh phiếm đỏ, tội nghiệp ngẩng đầu nói: “Chú ơi, chú giúp bọn cháu đi mà.”
Mặt thiếu nữ đỏ bừng, nước mắt rưng rưng, trông đến tội nghiệp. Vừa hay đến đúng giờ làm việc, người người hối hả tiến vào, thấy cảnh tượng này, ai cũng đổ dồn ánh mắt vào họ.
Ông chú bẽn lẽn nhìn Bao Tiểu Manh, tay chân khua khoắng không biết phải làm sao: “Ấy ấy, đừng khóc đừng khóc. Rồi rồi rồi, chú dẫn mấy đứa đi.”
Nếu đây là một trò chơi vượt ải, nước mắt của Bao Tiểu Manh chỉ mới phá được cánh cửa khổng lồ này, phía sau còn có rất nhiều boss.
Lâm Triều Tịch sục sôi ý chí chiến đấu, cô thấy mình đã làm tốt mọi công tác chuẩn bị.
Những trên thực tế, bên trong thân xác này cũng chỉ là một sinh viên 22 tuổi đầu bấm bụng cắn răng mới dám tiến qua cổng chính Cục Cảnh sát, rất nhiều chuyển xảy ra khác hẳn những gì cô thiết tưởng.
Ví dụ như, cô muốn chiến đấu, đối phương lại không cho cô cơ hội ra trận.
Lãnh đạo trong lời của cán bộ tiếp dân cũng chính là cấp trên của ông. Trong phòng làm việc, nghe yêu cầu của họ, ông cũng tỏ ra hoang mang: “Hai cháu học trường cấp ba nào thế, cần cung cấp gì cơ?”
Lâm Triều Tịch giải thích lại một lượt.
Đối phương nghe xong bèn nói: “Vấn đề này không thuộc quyền quản lí của chúng tôi, ở đây chúng tôi chỉ xử lí công việc, thuộc bộ phận xử lí xe cộ, việc các cháu nhờ e là phải tìm tới bộ phận nghiên cứu kĩ thuật.”
“Sở Nghiên cứu kĩ thuật ạ?”
“Đúng vậy, nơi phụ trách cung cấp thông tin nghiệp vụ cho bên an toàn giao thông chúng tôi, cũng như phòng ngừa và giám định tai nạn giao thông đường bộ; kiểm soát giao thông đô thị và đường cao tốc; lưu trữ lượng lớn dữ liệu giao thông – an ninh công cộng của chúng tôi.” Cấp trên khá thoải mái, còn đưa địa chỉ cho họ, sau đó thì bận rộn với những cuộc điện thoại.
Sở nghiên cứu kĩ thuật nằm ở khu Thừa An, đi buýt sang đó phải mất cả tiếng đồng hồ, cô quyết định gọi taxi.
Hai bên đường phố lùi lại phía sau, khung cảnh mùa đông tiêu điều.
Bao Tiểu Manh ngồi cạnh cô líu lo không ngừng, Lâm Triều Tịch liếc đồng đồ ước chừng thời gian. Đến nơi có lẽ cũng gần 11 giờ, cô không thể về kịp để đi ăn trưa lúc 11 rưỡi với Bùi Chi.
Nắm chặt điện thoại, cô nhắn tin cho Hoa Quyển, nhờ chuyển lời với Bùi Chi, cuộc hẹn hôm nay tạm hủy.
Trước khi ấn phím gửi, cô chỉnh sửa lại đoạn tin nhắn, sau cùng còn dặn: Hỏi Bùi Chi hộ tớ, chuyển lịch hẹn thành 4-5 giờ chiều được không?
Suốt chặng đường, mắt cô dán chặt vào màn hình điện thoại, kề cà mãi không thấy hồi âm.
Lâm Triều Tịch không biết Bùi Chi đang phải trải qua những gì.
Có thể mẹ cậu đang phải cấp cứu ICU, cũng có thể một cơn bệnh mới đang dày vò thân xác bà. Cô chỉ biết ở đây gửi tin nhắn, thông báo cậu, bữa trưa hôm nay không đi được nữa.
Gió mùa đông lạnh cắt da cắt thịt luồn vào từ khe cửa, một cảm giác đầy bất lực cuộn lên trong lòng.