Tối đó, cô đám Bùi Chi và Chương Lượng cùng đánh cầu lông. Sau khi về nhà, cô đã giở cuốn album ảnh hoa trắng nền hồng.
Cô rất chắc chắn, cũng là cuốn album này có kẹp bức thư do giáo sư Paul George gửi tới.
Đó là vị giáo viên hướng dẫn hữu duyên vô phận của Lão Lâm, hay tin ông không tới trường CHU, mấy tháng sau giáo sư gửi thư hỏi thăm.
Mà giờ này phút này, tại thế giới phô mai.
Cũng là cuốn album đó, vẫn là lá thư đó, nội dung trong thư lại có chút thay đổi một cách kì diệu.
Thư thăm hỏi và thông báo trúng tuyển, tuy vẫn đưa ra kết quả cuối cùng là Lão Lâm không thể tới CHU nhập học, nhưng chuyện giữa bọn họ lại khác.
Nhưng vì sao lại trở nên khác biệt? Lâm Triều Tịch suy tư. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trên bàn đá, một cánh tay lặng lẽ thò tới, chạm vào phong thư trúng tuyển.
Lâm Triều Tịch tay mắt lanh lẹ, cô chộp bức thư lại.
Lão Lâm ngồi nghiêm chỉnh, cũng không chịu buông tay.
Đây là một tình tiết cốt truyện khác về Lão Lâm của bảy năm trước.
Trong đoạn cốt truyện này, cô không còn là gánh nặng của Lão Lâm, nhận được thư trúng tuyển, ông vẫn không thể tiếp tục sự nghiệp học Toán.
Vậy nên vấn đề nằm ở đâu?
Lần này, Lâm Triều Tịch dứt khoát đặt câu hỏi: “Sao bố không đi?”
“Vì bố đã làm chuyện sai lầm.” Lão Lâm còn dứt khoát hơn.
Lâm Triều Tịch hít cả ngụm khí lạnh, không ngờ đáp án lại đơn giản đến vậy.
Cô hỏi dò: “Vấn đề tình cảm, chơi đùa rồi ruồng bỏ ư?”
“Cái này thì bố không tiện nói.”
Nói tới đây, Lão Lâm ngại ngùng né tránh ánh mắt cô, Lâm Triều Tịch chưa từng thấy dáng vẻ này của đồng chí Lão Lâm, cô trợn to mắt, chớp chớp hai phát.
“Con không hiểu.” Lâm Triều Tịch nói: “Sao bố không có vợ, sao không đi tìm con, sao sống chăn đơn gối chiếc mà còn không tập trung vào việc học?”
Lâm Triều Tịch xổ một tràng tâm tư trong bụng.
Sân nhà thoáng chốc trở nên tĩnh mịch.
Cô nhìn Lão Lâm, Lão Lâm cũng nhìn cô.
Một lúc sau, Lão Lâm đứng dậy tiến về phía lò than cạnh chân tường.
Ông mở nắp nồi, dùng chiếc muôi dài múc bát cháo đặc sệt, sau đó đặt trước mặt cô.
Lâm Triều Tịch nhận chiếc thìa sứ Lão Lâm đưa tới, cô bình tĩnh lại.
Câu hỏi của cô thật buồn cười.
Sao Lão Lâm có thể bỏ vợ vứt con cơ chứ, càng không kể đến bỏ bê học hành, bởi vậy đáp án của những câu hỏi này cô sớm đã biết trước.
——Không phải vậy, bố không làm thế, toàn mấy chuyện chẳng có gì ghê gớm, khiến cuộc đời bố đi lệch khỏi quỹ đạo.
“Con xin lỗi.” Lâm Triều Tịch nói: “Con quá thèm được biết đáp án, nhưng thật ra đây đều là việc riêng của bố.”
Cô nói xong liền cúi đầu ăn cháo, không hé thêm nửa lời. Cháo hơi nóng, nhưng để vờ như đáng nghiêm túc ăn nên cô vẫn xúc rất nhanh.
“Con thấy đấy, chuyện này thật ra là như thế, bố không biết con có tiếp nhận nổi không nữa.” Giọng nói ôn hòa của Lão Lâm truyền tới từ phía đối diện cô.
Ông nói: “Vì mẹ con không cần bố, vậy nên bố mới lạc mất con, thậm chí đến mức bố còn thấy việc học thật ra không to lớn đến thế, vậy nên bố đã từ bỏ nó.”
——
Buổi tối, trời lại mưa lớn.
Lâm Triều Tịch ngồi trước bàn đọc sách, trước mặt là một tờ giấy trắng. Đêm đã về khuya nhưng cô không buồn ngủ.
Trong đêm tối, tia sáng lờ mờ trên bàn, từng lời nói của Lão Lâm vẫn văng vẳng bên tai.
Lão Lâm luôn vậy.
Mỗi khi nói về vấn đề gì đó quan trọng, ông sẽ trình bày sao cho đơn giản nhất, giàu tính logic, lại thẳng thắn thành thật, như thể những chuyện đó thực sự chẳng có gì ghê gớm cả.
Nhưng cô lại nghĩ, cô là người hiểu Lão Lâm nhất.
Cô hiểu rõ Lão Lâm đam mê Toán học tới mức nào, vì lạc mất con gái mà từ bỏ cả việc học, sao có thể không ghê gớm chứ?
Cô tới từ thế giới hiện thực, cô biết còn nhiều vấn đề bên trong, biết hành vi không đứng đắn trong học tập của Lão Lâm khiến ông bị xử phạt, cũng biết bài luận văn chưa hoàn thiện kia suýt khiến ông phải hối hận cả đời.
Nhưng những điều Lão Lâm trình bày lại chẳng đề cập đến những chuyện này.
Lão Lâm không hẳn muốn giấu cô, chỉ là đối với ông mà nói, những việc đó nhỏ đến mức chẳng đáng nhắc tới.
Lâm Triều Tịch xoa mặt.
Địa vị của cô trong lòng Lão Lâm cao hơn cô tưởng đôi chút.
Hạt mưa rơi trên mái ngói, tí tách tí tách, mặt kính phủ một tầng hơi sương.
Lâm Triều Tịch không thể không nhớ tới cảnh tượng lần đầu mình đến thế giới phô mai. Vì không tìm thấy bố, cô đã khập khiễng ngoài ô cửa này dáo dác một vòng.
Về sau gặp được Lão Lâm đang làm quản lí ở công viên, khi đó cô đã nghĩ đến rất nhiều nguyên nhân, cô từng nghĩ vì Lão Lâm ruồng bỏ cô nên bắt đầu lối sống buông thả, tuy nhiên cô không dám nghĩ xa hơn thế.
Giữa cha mẹ và con cái hình như cũng thường có chuyện như vậy. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Một mặt luôn tin rằng mình rất quan trọng với đối phương, mặt khác lại thể hiện nỗi sợ hãi vì không chắc chắn về tầm quan trọng của mình.
Có lẽ cũng vì tâm tư này mà cô luôn muốn làm rõ quan hệ giữa cô và cuộc đời của Lão Lâm.
Đồng thời cô cũng rất muốn biết, rốt cuộc chuyện gì đã khiến diễn biến cốt truyện của hai thế giới xảy ra chênh lệch?
Cô nghĩ rất lâu, cuối cùng nhấc cây bút chì.
Tuy thiếu hụt rất nhiều chi tiết khiến việc phục hồi toàn bộ diện mạo kí ức gặp khó khăn, song cô vẫn có thể sắp xếp lại và đưa ra phỏng đoán.
Cô vẽ hai đường thẳng dài lên giấy, hai đầu trái phải vẽ kí hiệu mũi tên, đại diện cho tuyến thời gian của hai thế giới.
Thời gian chỉ có thể ước chừng qua loa, vậy nên cô vạch các mốc thời gian áng chừng trên đường thẳng, sao đó vẽ hình cô nhóc bện bím tóc sừng dê, đằng sau có đánh số, đại khái dùng nó làm mốc thời gian chỉ tuổi của cô.
“y” là viết tắt của tuổi.
“✩” đại diện cho các phỏng đoán.
(Thế giới dâu tây thực tại)
Con gái – 0.ny: Bị phát hiện hành vi tiêu cực trong học tập.
Con gái 0y: Bị vợ ruồng bỏ (Phỏng đoán theo thông tin của thế giới dâu tây) ✩
Con gái 0.ny: Bỏ học, nuôi dạy con gái.
Con gái 1y: Giáo sư PG hỏi thăm lí do Lão Lâm không tới nhập học.
Con gái 22y: Luận văn liên quan đến Đẳng cấu đồ thị bị giáo sư đạo văn.
(Thế giới phô mai song song)
Con gái – 0.ny: Bị phát hiện hành vi tiêu cực trong học tập (Phỏng đoán theo thông tin của thế giới dâu tây) ✩
Con gái – 0.1my: Nhận được thông báo trúng tuyển trường CHU (Theo thời gian trên dấu bưu kiện, trước khi con gái chào đời).
Con gái 0y: Bị vợ ruồng bỏ, lạc mất con gái.
Con gái 0.ny: Bỏ học, làm quản lí công viên.
Con gái 12y: Cha con nhận lại nhau.
Nhìn chằm chằm tờ giấy đó một lúc lâu, chợt nhận ra chuyện không phức tạp như cô tưởng.
Trước mắt, theo những thông tin cô có được, các yếu tố của sự việc gồm: Đạo văn học thuật, cô chào đời, mẹ, bức thư trong album ảnh, vận mệnh của cô.
Xem ra trước mắt đang có sự biến đổi ở hai điểm:
1. Vận mệnh của cô.
2. Bức thư trong cuốn album ảnh.
Mà tất tật đề xảy ra ở thời điểm “trước và sau khi cô ra đời”.
Trước tiên phải xét sự kiện quan trọng nhất – “Mẹ”:
Ở thế giới dâu tây thực tại cô cũng không có mẹ, bởi vậy cơ bản cô dám chắc mẹ ở thế giới dâu tây cũng ruồng bỏ Lão Lâm.
Vậy thì vấn đề về “mẹ” có lẽ không thể gây ra sự thay đổi trong vận mệnh của cô.
Tiếp theo là vấn đề đạo văn học thuật:
Ở thế giới phô mai, Lão Lâm cũng chưa hoàn thành luận văn về Đẳng cấu đồ thị, chỉ cần cô đến trường Vĩnh Xuyên tra lại sổ kỉ yếu là ra ngay đáp án.
Trước mắt xem ra tỉ lệ vấn đề này ảnh hưởng đến vận mệnh của cô là không cao.
Vậy thì…
Cô nhìn mấy chữ “bức thư trong album ảnh” mình tự viết, đầu óc lại hoang mang.
Tuy cũng không hiểu là tại sao, nhưng hình như, chuyện này liên quan đến vận mệnh của cô?
Hoang mang kéo dài sẽ khiến người ta thấy buồn ngủ.
Lâm Triều Tịch gục xuống bàn, cô mơ mơ màng màng.
Một lúc lại thấy suy luận của mình chưa đủ chặt chẽ, tuy mẹ vứt bỏ Lão Lâm nhưng cũng có thể do cách thức bà không cần cô có biến đổi, dẫn đến vận mệnh của cô thay đổi theo.
Ngược lại, hai bức thư khác nhau cũng có thể liên quan đến hành vi không đứng đắn trong học tập, điều này lại độc lập với vận mệnh của cô.
Dù sao cũng bởi thiếu hụt quá nhiều tin tức quan trọng, khi người ta nghĩ quá lên sẽ bắt đầu thấy buồn ngủ.
Lâm Triều Tịch nằm bò ra bàn, lịch đếm ngược trong đầu lại gạch thêm một ngày.
Bất tri bất giác, cô đã trở lại hơn tám mươi ngày, còn cách ngày Lão Lâm bị tai nạn và cô rời khỏi thế giới này năm mươi ngày.
——
Ngày hôm sau.
Lâm Triều Tịch tỉnh dậy đã phát bực.
Không hẳn do tê tay vì gục cả đêm trên bàn học, cũng không phải do vết bút chì in đen sì cả mặt.
Mà bởi theo lối mòn trong tiểu thuyết, những đêm quan trọng như vậy, người ta thường sẽ mơ thấy gì đó. Tuy nhiên cô thì ngủ say như chết, không những chẳng mơ gì, đã thế còn chảy dãi ướt nửa gần mặt giấy.
“Tám giờ rồi!” Lão Lâm đứng ngoài sân hô lên.
“Con dậy rồi!” Lâm Triều Tịch tỉnh táo hơn.
Hôm nay là cuối tuần, Lão Lâm gọi cô dậy vì chuyện cô dặn ông hai hôm trước.
Vốn là cô và Bùi Chi, Trần Trúc đã hẹn trước, sau giải toán toàn quốc, họ sẽ tranh thủ thời gian chạy thử chương trình phỏng đoán. Nhưng giờ hiển nhiên là Bùi Chi không thể thực hiện kế hoạch này.
Lâm Triều Tịch mím môi, cô vo tờ giấy nhét vào túi, xoa xoa mặt hai cái rồi ra khỏi phòng.
Ngoài sân, Lão Lâm đang đào đất cạnh tường, đào lên những củ giống hoa tulip hôm qua vừa gieo. Nắng ban mai cuối thu đầu đông dìu dịu, rải rác trên lưng ông.
“Bố làm sai rồi chứ gì?” Lâm Triều Tịch hỏi.
“Lúc đi chợ hỏi lại Lão Lý rồi.” Lão Lâm thành thật: “Tuy nhiên không ảnh hưởng đến đại cục.”
Bàn đá có bữa sáng Lão Lâm vừa mua.
Lâm Triều Tịch nhớ rõ, vì bận bịu với công trình nghiên cứu, lâu lắm rồi Lão Lâm không mua đồ ăn sáng cho cô.
Hôm nay vừa xúc đất vừa mua đồ ăn, chẳng qua là vì đoạn đối thoại tối qua. Lão Lâm không biết cô sẽ đáp lại với thái độ thế nào, ông thấp thỏm thẳm dò nên kiếm vài chủ đề nói chuyện với cô.
Sữa đậu nành bốc hơi nóng hổi, Lão Lâm quay đầu, lộ ra điệu cười của kẻ nắm mọi thứ trong lòng bàn tay.
Mớ tâm tư hóc búa hỗn độn của Lâm Triều Tịch bỗng bình tĩnh trở lại.
Cô siết chặt nắm giấy trong túi.
Thật ra quỹ đạo thế giới sớm đã thay đổi kể từ khi cô chào đời, nhưng cô vẫn là cô, Lão Lâm vẫn là Lão Lâm của bảy năm về trước.
Bất kể mọi thử nghiệm cuối cùng có đạt được ý nghĩa gì hay không, cô vẫn phải thử tiếp.