Điều Lâm Triều Tịch chú ý vốn chẳng phải nội dung của bức thư.
Chỉ là cô chợt nghĩ, ở thế giới dâu tây sau khi Lão Lâm bị tai nạn, bác sĩ từng giao cho cô một chiếc túi đựng đồ tùy thân của Lão Lâm.
Trong đó có quần áo, điện thoại, tiền lẻ của Lão Lâm, nhưng cô rất chắc chắn khi đó không có một bức thư nào trong túi.
Cuống vé thì có thể tiện tay ném đi, nhưng một bức thư ông ngàn dặm xa xôi đến nhận thì không đời nào làm vậy.
Vậy thì câu hỏi được đặt ra, bức thư ở thế giới dâu tây rốt cuộc lạc đi đâu rồi?
Đầu Lâm Triều Tịch bật ra rất nhiều giả thuyết. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Có khả năng Lão Lâm bị tai nạn trên đường đi lấy thư, như những gì viết trong hồ sơ vụ án, mất trí nhớ sau tai nạn, không chút kí ức về chuyện đi lấy thư.
Cũng có khả năng có người cố tình đâm Lão Lâm để lấy trộm bức thư trong ngực áo, nhưng nếu thật là vậy thì sau khi tỉnh lại Lão Lâm không thể nào không nhắc đến…
Mọi suy đoán đều không đủ thuyết phục, nhìn đường phố ngoài cửa kính xe, Lâm Triều Tịch mơ hồ cảm thấy mình đã gặp phải một vấn đề vô cùng nan giải.
Cô không biết vấn đề này liên quan đến những gì, không biết câu hỏi cũng chẳng biết đáp án, cô chỉ biết, hiện giờ cô không thể trả lời.
Xung quanh là đường phố quen thuộc, dưới ánh mặt trời mong manh giữa ngày đông, thành phố âm u mờ mịt, chỉ còn màu sắc tươi tắn của những cô gái là lượt váy áo.
Tới công viên hồ Đông Minh, xe bus dừng lại.
Phía xa là quần thể kiến trúc xám trắng giao nhau, từ xa nhìn lại rất giống khách sạn nghỉ dưỡng năm sao.
“Ở bên đó ạ?” Lâm Triều Tịch do dự hỏi Lão Lâm.
“Không sai được đâu.”
Hồ Đông Minh siêu rộng, núi Nam Sơn bọn họ từng đi dã ngoại nằm ở góc hồ phía tây nam, bệnh viện Từ n nằm ở phía Đông, xây ngay cạnh hồ, môi trường xung quanh rất đẹp đẽ và thanh tịnh.
Cô và Lão Lâm đứng trước phòng bảo vệ.
“Xin hỏi hai vị có hẹn trước không ạ?” bảo vệ hỏi họ.
Lâm Triều Tịch sửng sốt, từ sau khi rời khỏi An Ninh điện thoại của Bùi Chi luôn ở chế độ tắt máy, trước khi đến họ cũng không báo với cậu, vậy nên đương nhiên là không hẹn trước.
“Vậy khu giường bệnh thì sao, tôi gọi điện kiểm tra thử xem.” Bảo vệ nói đoạn nhấc điện thoại.
Lâm Triều Tịch và Lão Lâm bốn mắt gặp nhau, không hẹn mà cùng lùi bước.
Lâm Triều Tịch gọi điện cho Hoa Quyển.
Nếu để bảo vệ gọi đến phòng bệnh, thật không dám đoán sau khi mẹ Bùi Chi biêt chuyện có thể xảy ra cãi vã gia đình đến mức nào nữa.
Anh Quyển EQ cao, vừa nghe giọng cô liền biết Lão Lâm cũng ở cạnh, cậu không nói hai lời đã thay mặt liên hệ, chỉ bảo họ đợi ngoài này một lát.
Cạnh hồ gió lớn, cô cúp máy, cùng Lão Lâm chạy đến một góc tránh gió.
Họ đứng đợi một lúc, phía phòng bảo vệ truyền tới tiếng “tít” nho nhỏ.
Cổng sắt mở ra, Lâm Triều Tịch ngẩng đầu, cô thấy Bùi Chi.
Cậu vẫn mặc đồ thể thao giản dị như trước, lúc nhìn thấy họ, cậu ngẩn người.
Đồng tử giãn ra, bước chân chững lại, trông có vẻ muốn chào hỏi họ nhưng vì một số lí do nào đó mà nén lại cảm xúc không lên tiếng ngay lúc ấy.
Với Bùi Chi, phản ứng thế này đã được coi là lúng ta lúng túng rồi.
Lão Lâm phản ứng nhanh hơn, ông vẫy tay gọi cậu.
Bùi Chi khôi phục rất nhanh, cậu tiến tới chỗ họ.
Khuôn mặt cậu càng lúc càng rõ ràng, Lâm Triều Tịch giơ tay chắn ánh sáng hắt lại từ mặt hồ, tỉ mỉ nhìn ngắm cậu. Hình như lại gầy hơn, đường nét dưới cằm cũng vì vậy mà gọn gàng tuấn tú, nhưng mặt mũi cũng vì vậy mà thâm trầm hơn trước. Sóng nước trên mặt hồ lấp loáng, cậu lại như vùng tối dưới đáy hồ, nơi ánh sáng không thể chiếu tới.
Lâm Triều Tịch cũng không thể giải thích đây là cảm giác gì, dường như mới chỉ hơn mười ngày, cậu con trai cô quen đã trở thành người đàn ông vô cùng chín chắn và điềm tĩnh.
Bùi Chi đến trước mặt họ, định chào hỏi như mọi ngày.
Nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng, Lão Lâm không nói hai lời đã thẳng tay kéo người ta vào lòng. Ông xòe bàn tay rộng lớn, ra sức vỗ lưng cậu, xung quanh vang lên tiếng “bốp bốp” nặng nề.
Thời gian trôi qua, vẫn như lần nấu cơm khi họ đi dã ngoại trong trại hè năm đó, Lão Lâm vẫn là người đàn ông dùng cái ôm để nói với Bùi Chi “Con cũng có thể dựa vào thầy”.
Bờ hồ tĩnh lặng, Lâm Triều Tịch cúi đầu, khóe mũi chợt chua xót.
Lão Lâm nhanh chóng thả Bùi Chi ra.
Lâm Triều Tịch nghe thấy tiếng động, cô vội giấu cảm xúc, mỉm cười ngẩng đầu, cũng chuẩn bị ôm Bùi Chi một cái và nói “lâu lắm mới gặp”.
Nhưng chữ “lâu” còn mắc ở cổ họng, cô bỗng bị cậu dùng sức kéo vào lòng.
Đầu áp sát vai cậu, bàn tay trên vai giữ thật chặt. Những lời thoại nghĩ sẵn chẳng được phát huy tác dụng, cuối cùng cô nghe thấy tiếng lòng mình cất lên.
“Nhớ cậu thật đấy.” Cô không nhịn được nói ra.
Bàn tay cậu trên vai cô càng siết chặt, nước hồ nhẹ nhàng liếm láp con đê, xung quanh yên tĩnh đến tột cùng.
——
Lâm Triều Tịch không biết cái ôm với Bùi Chi kéo dài trong bao lâu. Cuối cùng, đến Lão Lâm cũng không nhịn được ho khan, nhắc nhở họ tem tém lại.
Quanh bệnh viện Từ n là khu dã ngoại, họ không thể đứng lì ở cổng ôn chuyện nên Bùi Chi dẫn họ đi vòng vèo đến một tiệm cơm gần đó.
“Sao hôm nay mọi người lại đến đây?” Bùi Chi hỏi.
“Có chút việc riêng…”
Lão Lâm thuật ngắn gọn chuyện ông cụ bảo vệ.
Lâm Triều Tịch chợt nhận ra, phiên bản Lão Lâm kể cho Bùi Chi giống y đúc phiên bản ông kể cô nghe, vậy nên ông không hề giấu họ bất cứ chuyện gì.
Người như Lão Lâm, bảo “không nhớ” tức là không nhớ thật, bảo “không thể nói” là thực sự không thể nói.
Vậy nên Lão Lâm quả thực gặp tai nạn giao thông, và cũng không nhớ rõ chuyện đã xảy ra…
Nghĩ đến đây, cô bỗng nghe Bùi Chi nói: “Nhưng hôm nay là thứ Hai mà.”
Bùi Chi vừa nói vừa nhìn cô, ý cậu là “sao cậu cũng đến”. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Thứ Hai thì sao, tớ ngày ngày chăm chỉ học hành cũng chỉ để muốn trốn học lúc nào thì trốn mà, vậy cũng không được hả?” cô cười khành khạch nhìn Bùi Chi.
“Được.”
Thái độ Bùi Chi thẳng thắn, không hiểu sao Lâm Triều Tịch sặc lên tận họng. Cô bịt mồm, không nhịn được ho khù khụ.
Bùi Chi vỗ vỗ lưng cô, cậu hỏi Lão Lâm: “Hoàn thành chưa ạ?”
“Hòm hòm rồi.”
“Còn vướng chỗ nào ạ?”
Lão Lâm: “Sư phụ ngàn dặm xa xôi đến đây, con muốn bàn công việc với sư phụ á?”
Bùi Chi ngẫm nghĩ, cậu đổi giọng: “Gần đây thầy vẫn khỏe chứ ạ?”
“Cũng tàm tạm.” Lão Lâm đáp.
“Cậu thì sao?” Bùi Chi quay đầu.
Lâm Triều Tịch đang gắp hạt lạc, cô giật mình làm tuột khỏi đôi đũa, cơn ho khan lại cuộn lên kịch liệt: “Tớ… khụ khụ… có lẽ… hơi không được khỏe.”
“Vào viện kiểm tra chưa, huyết đồ thế nào rồi?”
Bùi Chi hỏi tỉ mẩn đến tận “huyết đồ”, cái đó cô biết đâu mà bịa.
Lão Lâm đang uống nước, cô chỉ đành kiên nhẫn trả lời: “Mới đến trạm y tế xin thuốc, chưa xét nghiệm máu.”
“Bao giờ về vẫn nên vào viện kiểm tra xem.”
“Đủ rồi đủ rồi, vẫn nên bàn công việc thì hơn.” Lão Lâm vung tay ngăn cản Bùi Chi chỉ thị họ.
Các món lần lượt lên bàn, Lão Lâm vẫy chủ tiệm xin giấy viết, ông lau sạch mặt bàn, bắt đầu cùng Bùi Chi bàn về ý tưởng trình bày và chứng minh tiếp theo của ông ngay trong tiệm cơm.
Một chú chó vàng nằm trên ngưỡng cửa, ống khói dẫn ra ngoài thổi khói mù li ti ấm áp màu xám tro. Lão Lâm nhanh chóng viết hết mấy trang giấy, ông lại vẫy phục vụ xin thêm.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua ô cửa kính chiếu xuống.
Lâm Triều Tịch ngồi cạnh Bùi Chi, nỗi căng thẳng bất an kéo dài mấy ngày qua dần lắng xuống.
Cô nằm bò ra bàn, đầu nghiêng sang một bên, mắt híp lại ngắm Bùi Chi. Từ lọn tóc hơi vểnh đến khuôn mặt chăm chú dưới nắng, thỉnh thoảng cô ho khan hai tiếng, Bùi Chi sẽ giơ tay vỗ lưng cô với một lực vừa phải, có lẽ không khí này quá dịu dàng thoải mái dễ chịu, bất tri bất giác, cô ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, Lão Lâm và Bùi Chi vẫn đang nói chuyện. Trên thực tế, toàn bộ thời gian dùng bữa họ đều bàn về luận văn.
Lâm Triều Tịch nghe họ trao đổi, cô và mấy miếng cơm. Thỉnh thoảng cô cũng lanh chanh nói hai câu, hoặc là trả lời câu hỏi của họ. Cô cảm thấy thời khắc này thật tuyệt, nếu thời gian dừng lại ở đây thì không còn gì bằng.
Nhưng trong một giây phút, Bùi Chi chợt dừng lại, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.
Có người mở cửa tiệm, gió lạnh ùa vào, Lâm Triều Tịch không khỏi rùng mình.
Lão Lâm đặt bút xuống một cách tự nhiên: “Phải về rồi hả?”
Bùi Chi gật gật đầu: “Cũng khá muộn rồi ạ.”
“Về nào, tiễn con về.”
Lão Lâm đi thành toán, Bùi Chi sắp xếp lại chồng giấy trên bàn.
Lâm Triều Tịch ngẩng đầu nhìn giờ, nhận ra thời gian Bùi Chi được ra ngoài là một tiếng.
Ăn cơm hết 40 phút, thời gian đi đi về về tốn 10 phút, có lẽ sau khi gặp họ, Bùi Chi đã chọn một nơi phù hợp nhất.
Bọn họ trở lại bệnh viện từ tiệm cơm.
Bóng cây um tùm bên bờ hồ Đông Minh, Bùi Chi và Lão Lâm kề vai nhau đi phía trước.
Phía tay phải là mặt hồ sóng sánh, nước nhìn từ cự li gần trong veo, nhìn từ phía xa lại hiện lên màu xám trắng.
Lâm Triều Tịch Lâm Triều Tịch lơ đễnh thu hồi tầm mắt, cô thấy bóng lưng Bùi Chi cách đó không xa.
Thẳng tắp, cứng cỏi. Từ rất lâu về trước, cậu vẫn luôn đứng trước tầm mắt của cô.
Dưới ánh mặt trời, bờ hồ vừa dài vừa chói mắt, như thể trải dài đến cùng trời cuối đất.
Có lẽ vẫn chưa tỉnh ngủ, hoặc do phơi nắng lâu dễ khiến người ta hồ đồ, nhìn thấy bàn tay khẽ đong đưa cạnh túi quần của Bùi Chi, cô nhanh chân bước tới cạnh cậu.
Lão Lâm đang đi đằng trước, Bùi Chi không biết đã rớt lại từ khi nào.
Ngay lúc cô vực dậy toàn bộ dũng khí muốn giơ tay ra, một bàn tay lạnh buốt nhưng cứng cỏi phủ lên tay cô.
Như bị ai thò tay bóp nghẹt, nhịp tim cô bỗng đình trệ, ngay giây sau lại tăng tốc kịch liệt.
Lâm Triều Tịch cảm nhận được bàn tay đang nắm cổ tay cô nhẹ nhàng chuyển đổi góc độ, đầu ngón tay thon dài cứng cỏi, dán sát vào lòng bàn tay cô.
Mạch máu trong người vừa mặn vừa chát, tựa như nước biển nhấn chìm trái tim.
——
Đoạn đường 10 phút ngắn hơn so với tưởng tượng.
Suốt quãng đường này, Bùi Chi nắm tay cô.
Lâm Triều Tịch cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng có lẽ do đây là lần đầu biết mùi vị tình yêu, lời thoại còn chưa sáng tác xong, bọn họ đã về đến cổng bệnh viện.
Bùi Chi rất tự nhiên buông tay cô, dừng cách cổng bệnh viện một khoảng, nói: “Đến rồi.”
Sau lưng cậu là bệnh viện tĩnh mịch, phía xa là hồ nước lớn, lờ mờ còn nhìn thấy núi Nam Sơn.
“Giúp gì được cho cậu đây”, “cùng cậu trở vào nhé”, hay “cậu đừng vào nữa”.
Lâm Triều Tịch chợt nhận ra những lời cô luôn muốn nói, song Bùi Chi như đã đoán được suy nghĩ của cô cậu trả lại chồng bản thảo vừa viết.
Trang giấy trắng ngà bị gió cuộn từ mặt hồ thổi lao xao, tay cô vẫn còn dư âm tiếp xúc với bàn tay lạnh buốt nhưng cứng cỏi của cậu, trong thoáng chốc cô sợ cậu nói những lời như “cảm ơn mọi người đã tới thăm”.
Song Bùi Chi chỉ nhét tay vào túi quần, tay còn lại vẫy chào họ, sau đó dứt khoát quay đầu vào.
Cửa sắt mở ra, cậu tiến về khu quần thể kiến trúc sâu thẳm, cảnh cửa đóng lại.