Lâm Triều Tịch đến bệnh viện Từ Ân muộn hơn giờ họ hẹn nhau một chút.
Từ lúc tài xế rẽ vào con đường dẫn đến bệnh viện, cô vẫn một mực quan sát cổng ra vào.
Phía xa là hồ nước rộng lớn vắng lặng, hàng cây sồi xanh thẳng tắp bên đường, từ xa tiến tới, bóng dáng nam sinh bé xíu dần trở nên hoàn chỉnh.
Lâm Triều Tịch xuống taxi, lúc thấy Bùi Chi, cô quên sạch những cảm xúc sốt sắng bất an suốt chặng đường tới đây.
Bùi Chi mặc áo hoodie dày màu xanh thẫm, bên ngoài lồng lớp áo đồng phục trắng. Rất đơn giản, trông như một kẻ chẳng biết sợ lạnh.
Lâm Triều Tịch chậm chạp bước tới, cô tháo khăn quàng cổ đưa cho Bùi Chi, sau đó ra sức ôm lấy cậu: “Tớ quên mua KFC rồi, nhưng tớ tìm thấy phố vui chơi bên này cũng có, đi đi về về chỉ hết nửa tiếng.”
——
Vào mùa đông, phố ngắm cảnh ven hồ phục vụ khách du lịch khá vắng vẻ, nhưng tiệm KFC và McDonald’s vẫn luôn có người dân khu này đến ăn.
Lâm Triều Tịch và Bùi Chi ngồi trên con phố mang phong cách phục cổ, quá nửa hàng quán quanh đó tạm ngừng kinh doanh, lại không ít người lớn tuổi dắt con cháu dạo phố.
Trời hôm nay khá âm u, song đường phố đông trẻ con nên dễ thấy vui vẻ, ấm áp hơn.
Hai người kề vai dạo bước, Lâm Triều Tịch chẳng thấy Bùi Chi gấp gáp hay bơ phờ chút nào. Trông cậu không chút bi quan khiến Lâm Triều Tịch khó lòng hỏi thẳng tình hình cụ thể trong phòng bệnh.
“Hôm qua có chuyện gì thế?”
Bùi Chi mở miệng trước.
Nghĩ một hồi, cô nói thật: “Chương trình hồi trước bọn mình làm ấy… Được dịp đến Vĩnh Xuyên nên tớ muốn thu thập số liệu ở đây luôn, hôm qua bận cái đó.”
Không thể nói cậu biết tính nghiêm trọng của sự việc, cô tỏ ra thản nhiên, giọng điệu hời hợt. Chỉ vì vậy mà hủy hẹn với cậu, Lâm Triều Tịch không biết Bùi Chi sẽ nghĩ thế nào.
Bùi Chi trầm mặc một lúc.
“Bác gái thế nào rồi?” Lâm Triều Tịch hỏi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Bác sĩ bảo…. chỉ còn mấy ngày thôi.”
Bùi Chi vẫn rất bình tĩnh, Lâm Triều Tịch thấy tim mình co thắt, cô nắm lấy tay cậu.
“Cậu sốt à?”
“Gì cơ?” Lâm Triều Tịch lớ ngớ, lúc này, cậu bạn quay người sang, giây tiếp theo, Lâm Triều Tịch cảm nhận được một bàn tay lạnh buốt áp lên trán cô.
Cô ngẩng đầu, nhìn rõ mọi biểu cảm trên mặt cậu. Bùi Chi khẽ cau mày, mắt hơi híp lại. Họ cách nhau rất gần, cái nhìn chằm chằm của cậu khiến Lâm Triều Tịch đỏ cả mang tai.
Một lúc sau, Bùi Chi thu tay về, Lâm Triều Tịch lùi nửa bước.
“Sốt cao.” Bùi Chi nói.
Đại loại do trước đấy cô vẫn luôn gồng mình cầm cố, giờ Bùi Chi nói toạc ra, Lâm Triều Tịch mới ý thức được lí do đầu óc chẳng khác nào khối bột nhão trong lúc đọc số liệu.
Cô hơi bực dọc, chả hiểu sao lại đổ bệnh ngay cái lúc nguy cấp thế này. Song cô vẫn mỉm cười với Bùi Chi, đáp một câu cho cậu yên tâm: “Chắc tại thấy cậu nên kích động quá.”
“Hôm nay có đi truyền nước không?”
“Tớ…” Lâm Triều Tịch ngập ngừng: “Chốc nữa đi sau.”
“Cậu sốt rồi, thật ra cũng không cần đến đây.” Bùi Chi nói.
“Nói gì mà khách sáo thế.” Lâm Triều Tịch hơi hụt hẫng, cô rủ mắt, nói lí nhí: “Tớ còn định hỏi cậu, tớ vào viện thăm bác gái được không kìa…”
Bùi Chi không nói gì.
Đây là lần đầu tiên Lâm Triều Tịch thẳng thắn nhắc đến chuyện này, dù sao cũng đang sốt, ăn nói hàm hồ không ai trách được: “Tớ biết hiện giờ cậu rất khó khăn, tớ muốn ở bên cậu. Tớ không biết cậu trong đó thế nào, nhưng tớ nghĩ, nếu Lão Lâm…”
Nói đoạn, Lâm Triều Tịch im bặt.
Bùi Chi dịu dàng nhìn cô: “Nào, tự “phủi phui cái mồm” đi.”
“Phủi phui cái mồm!” Lâm Triều Tịch quyết định hỏi thẳng: “Tớ rất lo cho cậu, bác gái trên giường bệnh liệu có bắt cậu… không được động vào Toán nữa?”
Bùi Chi nhìn cô, cuối cùng đáp: “Có.”
“Vậy cậu có làm theo không?”
“Có.”
Lâm Triều Tịch nắm chặt tay Bùi Chi.
“Đừng căng thẳng, tớ biết lời hứa nào nên và không nên thực hiện.”
Cậu nói với giọng đầy tỉnh táo, trông không chút hề hấn.
Tuy nhiên, Lâm Triều Tịch 22 tuổi đã chính tai nghe Bùi Chi 22 tuổi kể về chuyện của 6 năm trước. Cậu cũng thản nhiên như không, chẳng khác gì thái độ lúc này, nhưng sự thản nhiên phút sau cùng đó không giống lúc đang phải trải qua.
Cuộc trò chuyện diễn ra đến đây, Lâm Triều Tịch cũng không thể túm cổ áo Bùi Chi gào lên: Rõ ràng bây giờ cậu không qua được ngưỡng cửa này.
Nhưng coi như Bùi Chi tự kể những khó khăn cậu phải trải qua thì đã sao?
Cô có an ủi đến mấy cũng chẳng thay đổi được gì, Bùi Chi cũng hiểu rõ điều này.
Tiệm KFC gần trong gang tấc, trên con phố giữa đông, mùi gà rán lởn vởn trong không khí, Đại tá Sanders trên biển quảng cáo mỉm cười mời chào. Cơn sốt khiến Lâm Triều Tịch rét lạnh toàn thân, cô không cảm nhận được chút hơi ấm nào.
(*) Đại tá Sanders đây, chắc không phải giải thích nhiều:
Bùi Chi dẫn cô tới trước quầy gọi món, quay đầu nói: “Gọi khoai tây nghiền với canh rau củ cho cậu nhé, không nên ăn dầu mỡ quá.”
Lâm Triều Tịch muốn hòa hoãn quan hệ giữa họ, cô nói: “Tớ muốn cả pepsi, không đá!”
“Cậu không thích pepsi cơ mà?”
“Tớ đâu lắm sự đến thế!”
Bùi Chi bất lực, chỉ đành gọi cho cô. Lúc nhận đồ ăn, Lâm Triều Tịch nhận ra khay đồ ăn khá ít, cậu chỉ gọi một cái Hamburger.
“Cậu gọi ít thế!”
“Sợ cậu ăn chực.”
Lâm Triều Tịch: “…”
Họ chọn bàn cạnh cửa sổ, vai kề vai, ghế ngồi khá cao, có thể ngắm trọn cảnh quan ngoài phố.
Lâm Triều Tịch mở bát canh sen rau củ khai vị, cô đặt thìa xuống: “Nhưng thịt gà dễ tiêu mà, giúp người bệnh phục hồi thể lực.”
Bùi Chi mở bọc bánh Hamburger: “Bánh này cay.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lâm Triều Tịch: “…”
Lại mở khoai tây nghiền ra ăn, mấy miếng là hết, Lâm Triều Tịch liếm thìa vớt vát: “Nhưng thưa ông cụ non Bùi Chi, cậu là học sinh giỏi Toán cơ mà, sao lại quan tâm kiến thức Y học thế hả?”
“Tớ quan tâm cậu.”
Lâm Triều Tịch: “…”
Cúi đầu ăn nốt bát canh, mặt Lâm Triều Tịch đỏ bừng.
Phía đối diện là khu vui chơi trẻ em của phố, chiếc xe tham quan ế khách vẫn hoạt động, đầu xe có hình Sói Xám. Có hai bạn nhỏ đung đưa trên vòng quay ngựa gỗ, bản nhạc Fur Elise như xuyên qua cửa kính, quanh quẩn bên tai cô.
“Hồi bé có một khoảng thời gian tớ rất hay sốt, lúc đấy bố tớ còn chưa tự sát.” Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp của Bùi Chi cất lên.
Lâm Triều Tịch đang múc canh, tay cô khựng lại, song cũng không ngắt lời cậu.
“Nhưng lúc đó ông ấy phát bệnh rồi, không thể chăm sóc tớ được. Mẹ tớ bận rộn cả việc nhà lẫn công ti, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi.” Bùi Chi gặm một miếng bánh, giọng điệu bình thản: “Đại loại cứ như vậy một thời gian, 2 giờ sáng bà ấy mới về đến nhà, tớ lên cơn sốt, bà ấy đưa tớ vào viện truyền nước, đợi suốt 4 tiếng rồi lại đưa tớ về, 7 giờ lại đi làm, giờ trưa gọi điện về dặn tớ chú ý đủ điều. Kinh nghiệm của tớ cũng tích góp từ đó.”
“Kể ra Lão Lâm còn may mắn chán, từ bé tớ đã có thân thể cường tráng!” Lâm Triều Tịch cuộn ống tay áo khoe chuột bắp. Ngay sau đó cô chợt nhận ra, ở thế giới này Lão Lâm đâu cùng cô trải qua thời thơ ấu, cô vội chữa cháy: “Hơn nữa thỉnh thoảng tớ có sốt hay cảm vặt ông ấy cũng chẳng biết.”
“Nếu có thể, ông ấy hẳn rất muốn nhìn cậu lớn lên.” Bùi Chi nói.
“Ừm.”
“Mẹ tớ luôn cố gắng trở thành một người mẹ tốt, bà ấy chưa từng vắng mặt trong các buổi họp phụ huynh. Mong muốn lớn nhất của bà là tớ không bao giờ xảy ra chuyện, vậy nên bà ấy luôn muốn tớ lớn lên theo cách của bà. Về sau tớ và mẹ càng ngày càng bất đồng quan điểm, tớ thường xuyên lừa dối bà, tớ chỉ muốn gia đình vui vẻ sống qua ngày. Song thỉnh thoảng bà cũng sẽ phát hiện ra, kế tiếp là chiến tranh lạnh.” Vừa ăn Hamburger, cậu vừa kể: “Lúc chiến tranh lạnh bà ấy thường mặc xác tớ, để tớ tự sinh tự diệt. Một thời gian sau lại không đành lòng, mọi thứ trở lại bình thường. Nghĩ đi nghĩ lại, thật ra tớ và mẹ đều đang dày vò lẫn nhau.”
“Bác gái rất thương cậu, chỉ là bác ấy đã thể hiện sai cách.” Lâm Triều Tịch nói: “Và đây hoàn toàn không phải lỗi của cậu.”
“Tớ biết không phải lỗi của tớ.” Bùi Chi ăn nốt miếng bánh cuối cùng: “Chỉ là tớ chợt nhận ra, bao nhiêu năm nay, bà cũng chưa từng được hạnh phúc.”
Lâm Triều Tịch nhìn phía ngoài cửa, trời thật âm u, nhuộm xám khu vui chơi đối diện. Vòng quay ngựa gỗ chậm rãi dừng lại, bé gái mặc bộ váy quả dâu trèo xuống, nhào vào ngực người mẹ.
Lâm Triều Tịch đặt thìa nhựa xuống, cô bỗng thấy, đôi khi Toán học không hẳn là trò chơi khó nhất.
Thậm chí so với vụ tai nạn của Lão Lâm hay những số liệu cô không tài nào xử lí trong thời gian ngắn ngủi kia, chuyện Bùi Chi gặp phải mới là bài toán khó nhất trong cuộc sống.
Cô tựa vào đầu vai Bùi Chi, tay trái nắm lấy cổ tay cậu.
Có lẽ cô đã sốt đến ngớ ngẩn, chỉ muốn kéo Bùi Chi chạy trốn khỏi tất cả, vậy nên bất chấp hậu quả mà nói: “Hiện giờ tớ có những số liệu rất quan trọng không kịp xử lí, cậu giúp tớ được không, chúng ta ra nét thâu đêm, không trở lại bệnh viện nữa được không?”
Cơ bắp cánh tay cậu căng chặt, mạch máu dưới da khẽ nhô lên. Cậu im lặng thật lâu, mọi âm thanh và mùi hương trong quán đều bị rút sạch.
Lâm Triều Tịch chợt nhận ra gì đó, cô cúi đầu xắn ống tay áo Bùi Chi, cậu giữ tay cô lại.
Bùi Chi rút tay về, cậu xoa đầu cô, nói: “Về nghỉ ngơi đi, nhớ uống thuốc đấy.”