Xung quanh là đại sảnh bệnh viện, giọt nước mắt chảy xuôi gò má.
Đèn sáng trưng, không khí ồn ào đổ ập vào tai, tấp nập sống động.
Lâm Triều Tịch đứng ngẩn ngơ ngoài phòng truyền dịch, người đến người đi nườm nượp, những họ tên màu đỏ nhảy lên trên màn hình đợi khám.
“Người tiếp theo.” Bác sĩ trong phòng khám bệnh hô lên.
Cúi đầu nhìn, cô vẫn cầm lá thư kia trong tay, trên thư là công thức E=mc2 cô viết, đầu bút vẫn dừng trên nét cuối số 2.
Cô trở về rồi?
Phảng phất như vẫn đang ở trong gara tối tăm, đôi mắt chưa kịp thích ứng với thay đổi bất ngờ.
Phía sau lưng, cánh cửa lại mở ra.
“Bạn Lâm này, cậu trả bút cho tớ được không?” Tiếng hỏi lí nhí vang lên. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lâm Triều Tịch quay đầu lại liền thấy thanh niên Lục Chí Hạo, cậu cao lớn, khuôn mặt vừa trắng vừa tròn, biểu cảm bối rối.
Cô giật mình, bỗng tỉnh táo lại, phản ứng đầu tiên là nhét phong thư vào túi quần, sau đó hít sâu để ổn định hơi thở.
“Bút…” Lục Chí Hạo lại nói: “Tớ phải mang theo bên người, không cho cậu được.”
Lâm Triều Tịch vội vàng trả lại: “Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi.”
“Có chuyện gì à?” Lục Chí Hạo quay lại đẩy cửa, bỗng lên tiếng hỏi trước khi bước vào.
Một lời nhắc nhở khiến Lâm Triều Tịch ôm trán, đủ thứ cảm xúc chen nhau ùa tới.
Đây là thế giới dâu tây, cô đã là sinh viên năm cuối, cô đi cùng Lão Lâm đến gặp thầy hướng dẫn của Lục Chí Hạo để nghiên cứu bệnh Alzheimer.
Cũng bởi thế nên cô mới biết căn bệnh hiện tại của Lão Lâm liên quan đến vụ tai nạn nhiều năm trước.
Sau khi nắm được mục đích nghiên cứu, Lão Lâm đồng ý làm “chuột thí nghiệm”, được yêu cầu làm bài trắc nghiệm IQ.
Lục Chí Hạo bị Lão Lâm đuổi ra, giao cho cô một phong thư.
Theo lời Lão Lâm, trong thư chính là lời giải của bài toán Bùi Chi từng viết trên bảng đen.
Lúc ấy cô nhìn thấy quảng cáo của Hoa Quyển, nhất thời xúc động, giật lấy bút của Lục Chí Hạo chạy vụt đi, viết “công thức xuyên không” lên bì thư trong khoảnh khắc đẩy cửa…
Đây là tất cả những gì vừa xảy ra.
“Không, không sao.” Lâm Triều Tịch vịn lên khung cửa, miễn cưỡng nói.
Chỉ là mới xuyên không về thôi, chắc không tính là có chuyện.
“Tớ vào chờ chú làm xong bài, cậu muốn đi cùng không?”
“Cậu cứ đi đi, tớ đứng ngoài này cũng được.”
***
Mất chút thời gian để ổn định tâm trạng, Lâm Triều Tịch tìm một chỗ trống ngoài phòng khám ngồi tạm.
Cô lại lấy phong thư ra, trên đó vẫn còn dòng E=mc2 cô mới viết, vết mực vẫn còn sáng loáng như chưa khô.
Cô vừa bùi ngùi, vừa có chút tiếc nuối.
Chương trình ở thế giới phô mai vẫn chưa viết xong, vẫn chưa cứu được Lão Lâm, vậy mà cô đã bị đưa về.
Không biết Bùi Chi thế nào rồi. Sau khi cô đi không biết Lâm Triều Tịch nhỡ có chịu khó học hành, tiếp tục nỗ lực nữa không?
Cảm giác vẫn còn rất nhiều nhiệm vụ chưa hoàn thành.
Cô cũng không nghĩ nhiều, viết thử lên phong thư một dòng E=mc2 nữa.
Ngẩng đầu lên, xung quanh vẫn là hành lang bệnh viện, có cô gái dìu mẹ vào phòng khám.
Chẳng có gì xảy ra cả.
Lâm Triều Tịch bất đắc dĩ, có lẽ không phải lúc nào cũng dùng được cánh cửa này.
Ngẫm nghĩ lại, tuy lần trước cô rời đi Lâm Triều Tịch nhỡ hơi hư hỏng một chút, nhưng nếu thế giới bên kia tiếp tục đi theo quán tính phát triển mới, hẳn một “cô” hoàn toàn mới của thế giới bên kia sẽ tiếp tục gánh vác được.
Dù sao thì…
Lâm Triều Tịch hít sâu một hơi, dù sao thì nhìn thấy dòng đáp án của Bùi Chi, ai mà bình tĩnh nổi cơ chứ?
Tạm cất những suy nghĩ ngổn ngang, Lâm Triều Tịch chạm vào phong thư, bỗng nghĩ, thực ra không quan trọng đáp án là gì, quan trọng là liệu có làm được hay không.
Mà có lẽ lần này trở về là bởi vì cô luôn muốn học những kiến thức mới mẻ về lập trình của 7 năm sau, cho nên thời không mới cho cô cơ hội này.
Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán, có rất nhiều điều không nằm trong tầm kiểm soát của cô.
Những thứ cô kiểm soát được chỉ có chính bản thân cô ở thế giới này.
Mặc kệ có quay lại được hay không, mặc kệ lần sau trở về có rơi đúng vào khoảng thời gian trước khi Lão Lâm bị tai nạn hay không, thậm chí mặc kệ việc cứu Lão Lâm có phải là ý nghĩa của thế giới kia hay không.
Ở thế giới này, cô không thể bỏ cuộc.
“Sao thế, thư của bố làm con ngộ ra rất nhiều phải không?”
Tiếng cười nhàn nhã vang lên trên đỉnh đầu, Lâm Triều Tịch ngẩng lên, trông thấy vẻ mặt tươi rói của Lão Lâm.
Cô lập tức gấp thư nhét lại vào túi.
“Con còn chưa bóc.” Cô đứng dậy, tính ra cũng chưa được bao lâu, cô hỏi Lão Lâm: “Bố làm đề kiểm tra nhanh thế cơ à?”
“Tất nhiên, toàn mấy câu hỏi logic cơ bản, làm chậm thì sao mà thể hiện được trình độ của bố?”
“Thế bố được mấy điểm?”
“Điểm chác không quan trọng.” Lão Lâm nói: “Đằng nào chả được điểm tuyệt đối.”
Lâm Triều Tịch: “…”
“Ôi trời đói chết mất thôi, nhà ăn ở bệnh viện này được phết, mời bố ăn một bữa làm tròn đạo hiếu đi.” Lão Lâm đưa túi đồ trong tay cho cô, làm đầu tàu đi tìm nhà ăn.
“Bố.” Lâm Triều Tịch gọi ông lại.
“Ơi?”
“Bố nhầm hướng rồi.” Lâm Triều Tịch chỉ sang bên khác.
***
Lúc về nhà Lão Lâm còn xách theo hai túi đồ ăn nữa, bảo là để mai ăn sáng. Ông cất bánh bao vào tủ lạnh, Lâm Triều Tịch lấy bình nước đá rồi về phòng.
Nếu coi việc xuyên không như một chuyến đi dài, vậy thì cô đang mệt rã rời sau chuyến đi ấy.
Ngồi vào bàn, trên tường dán bản kế hoạch thi lên thạc sĩ của cô, đề toán Bùi Chi viết trên bảng hôm ấy bị cô đặt mấy quyển sách đè lên, lộ ra một góc nhỏ.
Trong túi quần là phong thư đáp án xủa Lão Lâm, căng phồng cả lên. Lâm Triều Tịch lấy nó ra, để sang một bên.
Cô ngồi một lúc, uống ngụm nước đá, sắp xếp lại dòng suy nghĩ.
Muốn lên thạc sĩ thì phải thi, muốn học Machine learning thì phải học, chương trình cũng phải tiếp tục viết, may là bây giờ Internet rộng mở, cô có nhiều tài liệu để mày mò.
Thế là cô chia những việc cần làm vào hai mục lớn: Đầu tiên là tính toán trình tự Lão Lâm gặp tai nạn, tiếp theo là học để thi thạc sĩ.
Cô liệt kê vắn tắt những tiến triển đạt được ở thế giới phô mai vào bảng bên trái, viết như thứ phải tiếp tục học vào bên phải. Đồng thời đối chiếu với kế hoạch ôn thi để xem nên sắp xếp thời gian sao cho hợp lí.
Thế rồi cô bỗng phát hiện ra, trình độ Toán học cô tích lũy suốt một năm qua ở thế giới phô mai, à không, một giờ qua, đã có tiến bộ vượt bậc.
Nếu trước kia cô thấy mình chỉ mịt mù chạy về phía trước, vậy thì bây giờ đã có thể trông thấy cánh cửa phía xa xa, và chắc chắn phải làm lại bản kế hoạch thi lên thạc sĩ cô đang cầm trên tay.
Muốn lên lại kế hoạch, trước hết cô cần xác định rốt cuộc trình độ của mình đang ở đâu. Lâm Triều Tịch xoay bút, cô cũng rất muốn biết điều này.
Cô nghĩ ngợi, mở máy tính lên, chọn một bài thi mẫu trên mạng, tải về, in ra.
Tổng bài thi 150 điểm, thời gian làm bài 180 phút.
Nghiêm túc làm bài là sẽ biết trình độ của mình ở tầm nào. Hiển nhiên phần xác suất điểm tốt nhất, tiếp theo là đại số tuyến tính, Toán cao cấp chưa đủ vững.
Ba tiếng sau, Lâm Triều Tịch vươn vai, bắt đầu đối chiếu đáp án.
Bởi vì khi làm bài gặp phải rất nhiều câu không hiểu rõ, thế là cô vừa so đáp án vừa nghiên cứu luôn.
Đến lúc ngẩng đầu lên, trời đã tối tự bao giờ. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lâm Triều Tịch dụi mắt, không nghĩ mình lại ngồi lâu đến vậy. Cô đứng lên, định đi tìm gì đó lót dạ.
Bài làm vẫn ở trên bàn, cô đi hai bước, quay đầu nhìn lại. Bài giải viết bằng bút chì, phê chữa viết bằng bút đỏ, chi chít kín cả tờ giấy.
Cô bỗng thấy phiền muộn một chuyện khác, nên giải thích thế nào với Lão Lâm về trình độ Toán học tiến độ vượt bậc này đây?
Bên ngoài có tiếng Lão Lâm xào rau, máy hút mùi kêu ầm ầm.
Lâm Triều Tịch day huyệt thái dương, quay trở lại bàn giấu hết bài làm đi.
Không để đồng chí Lâm trông thấy vẫn hơn, Lão Lâm tinh quái quá mà.
Lâm Triều Tịch đi vào bếp, trên bàn có một bát canh đậu cá trích, Lão Lâm vẫn đang xào rau, ông bốc một nhúm hạt óc chó tươi ném vào chảo, tiếp tục múa đũa.
“Dậy rồi đấy à?” Lão Lâm còn chẳng quay đầu lại, hỏi cô.
“Con có ngủ đâu…” Vẫn còn chìm trong trạng thái vừa thi xong, Lâm Triều Tịch rót nước uống.
Đảo quanh một vòng, cô bỗng đứng lại: “Bố, bố muốn hỏi con có học hành hẳn hoi không thì cũng không cần phải vòng vo đến vậy!”
“Con học hành hẳn hỏi hay không thì liên quan gì đến bố?” Lão Lâm gân cổ lên nói, cố gắng át lại tiếng máy hút mùi.
“Thế sao bố phải nấu canh đậu cá trích cho con, xào rau lại còn bỏ thêm óc chó tầm bổ cho con nữa?” Lâm Triều Tịch cũng kêu lên theo.
“Vì bố cô bị đãng trí người già chứ sao! Bố tự tẩm bổ cho bố!”
Lâm Triều Tịch mỉm cười gắp một miếng cá, nóng bỏng lưỡi: “Auuuu.”
Lão Lâm bưng rau ra, dọn cơm xong xuôi rồi ngồi xuống.
Lâm Triều Tịch bắt đầu chuyên tâm ăn cá, Lão Lâm yên lặng và mấy miếng cơm, cuối cùng buông đũa: “Con chưa mở thư thật à?”
“Sao bố vẫn loanh quanh vấn đề này thế, con chưa mở thật.”
“Tấm lòng người cha già của con, sao con lại chẳng thèm xem?”
“Bởi vì con ý chí vững vàng!”
Thực ra là chú tâm giải đề quá, quên mất đề bài của Bùi Chi…
“Nhưng 12 giờ đêm nay là hết hạn nộp đơn.”
Cái đũa trên tay Lâm Triều Tịch rơi xuống.
“Con không biết à?”
“Con không biết.”
“Trên web viết lù lù rồi thây.”
“Con không đọc kĩ…”
Lão Lâm bẻ tay: “Quả nhiên con không quan tâm đến Bùi Chi nữa, không được thay lòng đổi dạ, Lục Chí Hạo không được đâu!”
“Chuyện nào ra chuyện nấy, suy luận của bố hơi bị phi lô-gíc rồi đấy.” Lâm Triều Tịch nhanh chóng ăn thêm mấy miếng, chuẩn bị quay về làm bài.
“Bây giờ con chẳng buồn để tâm đến đề bài, quy tắc dự thi cũng chẳng thèm đọc. Hôm nay bố làm cái đề kiểm tra vớ vẩn gì đấy ở bệnh viện, Lục Chí Hạo đến thu bài mà cứ luống cuống là lạ, con lén tỏ tình với cậu ta rồi phải không?”
Lâm Triều Tịch nghĩ đến cái bút kia, lại nhìn vẻ mặt hào hứng hóng hớt của Lão Lâm, không khỏi bật cười: “Bố đoán xem.”
Cô nói xong gác đũa đứng dậy, quyết định đi học bài tiếp, chặn hết những kháng nghị của đồng chí Lâm lại ngoài cửa.
Lâm Triều Tịch bật đèn bàn lên, tắt máy tính, mở bài toán trong thư.
Dòng chữ nhỏ Bùi Chi viết trong quyển Lý thuyết xác suất lại hiện lên trong đầu.
Con làm sao mà thôi quan tâm đến cậu ấy cho được…
Con thực sự rất rất thích cậu ấy.