Lúc đó cô đang cùng A Quang và Lão Vương chuẩn bị tiến hành màn thương lượng không mấy hảo hữu về cuộc thi dựng mô hình.
Cô nghe họ chí chóe đau cả đầu, đành rút điện thoại ra ngó qua.
Lục Chí Hạo: Tối nay cậu rảnh không? Tó và Thẩm Mỹ muốn mời cậu một bữa cảm tạ ơn cứu mạng.
Lâm Triều Tịch trầm ngâm một lúc.
Suy nghĩ đầu tiên của cô là liệu Bùi Chi có đến cùng không? Nhưng cô cũng chợt nhận ra đây là cuộc hẹn giữa cô, Lục Chí Hạo và Thẩm Mỹ, không thể nào lôi theo Bùi Chi.
Nói cho cùng hiện giờ họ cũng chỉ là những người bạn mới quen.
Hôm qua cô mời họ ăn đồ nướng, Lục Chí Hạo thấy ngại nên muốn mời lại cô một bữa.
Đây là phương thức giao tiếp giữa những người bạn không quá thân thiết. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lâm Triều Tịch biết Lục Chí Hạo không muốn mắc nợ cô, nên quyết định để họ mời lại.
Cô gõ tin nhắn trả lời.
Lâm Triều Tịch: Đừng chọn chỗ xịn quá nha, nhà ăn trong trường cũng được, gặp mặt trò chuyện là chính.
Lục Chí Hạo: Nhà ăn trong trường có xoàng quá không?
Lâm Triều Tịch: Không sao hết, cậu cũng có thể bảo mỗi Thẩm Mỹ đến ăn cùng tớ.
Lục Chí Hạo: QAQ
Lâm Triều Tịch: (〃’▽’〃)
Lục Chí Hạo: Vậy hẹn cậu 5 rưỡi chiều nhé?
Lâm Triều Tịch: Okela, tớ đợi các cậu trước nhà ăn bibimbap số 1 nhé.
Lục Chí Hạo: Ok.
Bỗng nhiên, Wechat của cô nhảy ra hàng loạt thông báo tin nhắn mới, tất cả đều từ “Nhóm học viên tham gia thi dựng mô hình trường Đại học Tam Vị” mà ra.
Không biết ai đã thêm cô vào nhóm chat này, mọi người đang nhắn tin rầm rộ, cô đọc một lượt thì thấy một tin nhắn cũ của Bùi Chi.
Bùi Chi: 14:00 chiều mai ở sảnh báo cáo số 1 có buổi tọa đàm chuyên đề Cuộc thi dựng mô hình, bạn nào hứng thú có thể đến tham gia.
Bùi Chi vừa xuất hiện nhóm chat liền náo nhiệt hẳn.
Người thì nhắn “chào anh đẹp trai”, người thi “thỉnh an đại thần”.
Cũng có người nghiêm túc đặt câu hỏi.
“Tớ có thể hỏi ai chủ trì tọa đàm không?”
“Có cần đăng kí không, tham gia kiểu gì?”
Bùi Chi: Theo lí thuyết thì chỉ cần đến là được.
Cậu gửi thêm một bức ảnh chụp màn hình giới thiệu về tọa đàm.
Diễn giả là đội từng nhận giải đặc biệt 10 nghìn tệ của ủy ban.
“Đỉnh quá, tớ tham gia.”
“Tớ cũng đi.”
Có hai học viên nhanh chóng trả lời.
Lâm Triều Tịch đọc xong cũng thấy rất thú vị.
Lâm Triều Tịch: Trông có vẻ rất xịn sò, tớ đi.
“Vậy mọi người đi cùng nhau đi, 2 giờ chiều bắt đầu, bọn mình 1 giờ 15 tập hợp ở trạm bus rồi cùng nhau xuất phát nhé?”
Không biết ai gửi tin nhắn này.
“Wao, cậu định du xuân đấy à, lại còn đi cùng nhau.”
“Cậu không cảm thấy sinh viên Tam Vị kéo nhau đi nườm nượp một đám rất có khí thế sao? Đè bẹp đại học Vĩnh Xuyên luôn!”
“Có lí đấy nhỉ?”
“Gần thế cũng đi được hả?”
“Hai trạm bus thôi mà, trời nóng lắm.”
“Vậy thì 1 giờ 15 tập trung ở bến bus, đợi đến một rưỡi cùng xuất phát nhé?”
“Được đó.”
“Ok.”
“Nhất trí.”
Kha khá người hưởng ứng, không khí trong nhóm trông rất ổn, Lâm Triều Tịch đã là sinh viên năm bốn, kì thực lâu lắm rồi mới có cảm giác “bạn bè chung lớp”, cô thấy khá hào hứng.
Lúc này, Bùi Chi cũng trả lời.
Bùi Chi: Vậy tớ cũng đợi mọi người ở trạm bus phía Nam trường Tam Vị, mọi người thông báo cho nhau nhé, tập trung trong khoảng 1:15 đến 1:30.
Nhóm chat tức thì như ong vỡ tổ, rất nhiều người hưởng ứng.
“Cảm giác du xuân, thật tuyệt!”
“Lại còn do Bùi Chi dẫn đoàn!”
“Lần tới hay là cùng nhau đi ăn nướng?”
“Dã ngoại cũng được đấy nhỉ?”
“Các cậu ảo tưởng vừa vừa!”
“Mọi người muốn đi chơi cùng bạn học Bùi Chi thôi mà.”
“Đợi cuộc thi kết thúc đã!”
“Thế trước cuộc thi có được tụ tập một bữa không?”
Mọi người thảo luận rôm rả ngút trời.
Bùi Chi: Các cậu quyết định, tớ sao cũng được.
Lâm Triều Tịch đọc tin nhắn đó, cô thấy Bùi Chi đến là bình dị gần gũi, đúng là một đồng chí tốt.
A Quang: “Sao cậu lại đi? Chẳng lẽ bọn tôi cũng phải đi?”
Lão Vương: “Bọn tôi chẳng thèm đi, nhất là còn do cái người Bùi Chi kia dẫn đoàn.”
Lâm Triều Tịch ngẩng đầu, cô tắt tiếng điện thoại rồi bỏ vào túi. A Quang và Lão Vương không biết cũng lướt điện thoại từ bao giờ, cô bảo họ: “Các cậu đi hay không thì tùy, nhưng tớ nghĩ đến đó học hỏi tư duy của người khác cũng rất tốt.”
“Trò dựng mô hình cỏn con này, bọn này tham gia bừa cũng đoạt giải đặc biệt!”
“Mười nghìn tệ, xử đẹp.”
Vương Tương và Quang Thần đều là đám trâu bò của khóa Toán, họ hiển nhiên rất tự tin với những cuộc thi liên quan đến Toán học.
Lâm Triều Tịch thấy hơi bất lực. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hôm qua sau khi trở về từ lớp học nghiên cứu, cô đã nghiêm túc nghiên cứu những nội dung liên quan đến cuộc thi.
Cô đã đọc kha khá kinh nghiệm người trước truyền lại và nghiệm ra, học giỏi Toán tất nhiên là một lợi thế cho cuộc thi, nhưng Toán học không phải là tất cả.
Giống những gì Bùi Chi từng nói, cuộc thi kéo dài ba ngày ba đêm, cần thiết hơn cả là sự hợp tác giữa các đồng đội, mọi người phải đồng tâm hiệp lực, mỗi người cần phát huy sở trường của mình để điều chỉnh sao cho hợp lí, vậy mới có thể đảm bảo giành được thứ hạng tốt.
Nếu đoạt được giải đặc biệt, cũng tức là giải thưởng lớn của ban tổ chức đồng nghĩa luận văn của bản phải hoàn hảo về mọi mặt, thậm chí đến từng chi tiết nhỏ như form chữ vân vân đều phải thật chau chuốt.
Cô không nói gì, chỉ rút một tờ giấy trong đống tài liệu cô loay hoay sắp xếp cả tối qua đặt ở trước mặt Lão Vương và A Quang.
“Đây là dạng đề điền trống, các cậu nói nghe thử hướng giải được không?”
Lão Vương và A Quang liếc qua: “Dễ ẹc, biết phương pháp phân tích quan hệ Xám (GRA) chứ?”
Lâm Triều Tịch lấy bút chì khoanh tròn một từ khóa trên tờ đề: “Vậy cho hỏi từ này dịch sang tiếng Anh là gì?”
“Ặc!”
“Đợi chút.”
“Cậu đừng chuyện nọ xọ chuyện kia!”
“Cuộc thi này có yêu cầu viết luận văn bằng tiếng Anh đâu.”
“Không yêu cầu nhưng mình cũng cần phải tra tài liệu liên quan mà, chẳng lẽ lại không gặp tài liệu tiếng Anh?”
“Phần tiếng Anh cậu phụ trách!”
“Đồ nhi, vi sư tin tưởng con.”
“Tớ có thể thu thập tài liệu liên quan trong quá trình làm bài thi, thế các cậu làm gì?” Lâm Triều Tịch tự nhận việc trước rồi hỏi họ.
“Cậu gánh cả bọn này đi!” A Quang kiệt quệ: “Tớ vốn chẳng muốn tham gia cuộc thi này.”
“Đồ nhi, con không phải Muggle, con là Auror!” Lão Vương nói chân thành.
(*) Thần sáng (Auror) trong Harry Potter là một nghề cao quý dành cho các Phù thuỷ ưu tú, được đào tạo chuyên môn, có nhiệm vụ duy trì luật pháp và bảo vệ cộng đồng pháp thuật nơi họ sinh sống.
Cuối cùng Lâm Triều Tịch cũng hiểu vì sao không ai chịu cùng đội với hai người này.
Tuy nhiên cô khá có lòng tin với năng lực của họ. Thật ra cô cũng từng nghĩ, cô sẽ lấy phỏng đoán tai nạn giao thông của Lão Lâm làm đề tài xây dựng mô hình và thảo luận của họ, như vậy sẽ có lợi cho việc tìm mạch tư duy và hướng giải quyết.
Song trước khi chạm đến điều đó, cô phải khiến hai vị thần này nghiêm túc với cuộc thi cái đã.
Cô lại rút hai tờ giấy khác trong đống tài liệu đã chuẩn bị, phát cho A Quang và Lão Vương mỗi người một tờ: “Đây là những việc mỗi các cậu phải chuẩn bị, thứ Hai tuần sau tớ sẽ kiểm tra.”
“AAA! Tại sao tớ lại phải đọc tất cả kinh nghiệm thắng giải có thể tìm được chứ!” A Quang la lối.
“Con đang ngược đãi vi sư đấy!” Lão Vương cũng rú lên.
Lâm Triều Tịch mặc kệ họ, cô nói: “Cuộc thi kéo dài ba ngày ba đêm, bọn mình phải tìm một chỗ có thể tra tài liệu và nghỉ ngơi, vậy các cậu muốn vào thư viện trường hay tìm một khách sạn, hoặc đến nhà ai cũng được, có cao kiến gì không?”
“Đồ nhi, con đừng có ý đồ xấu với vi sư, khách sạn là tuyệt đối không thể!” Lão Vương rầy rà.
“Vào thư viện nhỡ bị người ta ăn cắp thành quả nghiên cứu thì sao?”
Lâm Triều Tịch xoa trán, cô mất kiên nhẫn: “Yên tâm đi, không có chuyện đó đâu.”
——
Lão Vương và A Quang tư duy nhanh nhẹn, suốt cả buổi chiều cô đã dành thời gian để thảo luận chi tiết về cuộc thi cùng họ.
Thực chất chỉ cần hướng dẫn cẩn thận thì hai vị thần này vẫn vô cùng nghiêm túc.
Nhưng “cẩn thận”… cũng đồng nghĩa đến tận giờ cơm tối họ vẫn đặt ra vô số câu hỏi, nói mãi không hết.
Nhà ăn trường Đại học Tam Vị.
Lục Chí Hạo chống nạng, cậu cùng Thẩm Mỹ tiến vào nhà ăn, Lâm Triều Tịch vẫy tay với họ.
Lão Vương thấy Lục Chí Hạo liền nói: “Sao cậu đã què rồi Lão Lục?”
A Quang: “Tại vì có bạn gái à?”
Lục Chí Hạo nhìn A Quang và Lão Vương, biểu cảm ghét bỏ: “Sao các cậu lại ở đây?”
“Cậu ở đây được sao bọn này không ở đây được?”
Lâm Triều Tịch: “Bọn tớ cùng đội thi dựng mô hình, có một số vấn đề vẫn chưa thảo luận xong, cậu có phiền cùng ăn không?”
Lục Chí Hạo dựng nạng sang một bên, tảng lờ Lão Vương và A Quang.
Cậu lấy ít tiền đưa cho Thẩm Mỹ: “Em đi gọi đồ ăn đi.” Sau đó hỏi: “Cậu muốn ăn gì Lâm Triều Tịch, hay cậu đi gọi món với Thẩm Mỹ nhé?”
Lâm Triều Tịch rất sợ sau khi cô đi khỏi đây A Quang Lão Vương và Lão Lục sẽ cãi nhau một trận nên nói: “Tớ lười quá, tớ chỉ muốn ngồi im đây gọi đồ!”
“Chị muốn ăn gì ạ?” Thẩm Mỹ hỏi.
“Cho chị một suất gà rán không xương Hàn Quốc, một coca lạnh, thêm mì xào hải sản và canh sườn bí đao nha.”
“Tôi muốn cơm thịt nướng ở tầng hai, hai phần thịt nướng.” Lão Vương giơ tay.
“Tôi muốn một chiếc hamburger Big Mac ba tầng, một tầng thịt bò, một tầng thịt lợn và một tầng thịt gà!” A Quang nói.
“Kệ họ đi em.” Lục Chí Hạo thái độ: “Mua cho Lâm Triều Tịch là được rồi, em gọi gì cho anh cũng được.”
Thẩm Mỹ cầm tiền, cô hơi luống cuống. Lâm Triều Tịch mỉm cười gật đầu, chớp chớp mắt: “Em đi đi.”
“Sao cậu lại làm thế hả Lão Lục?”
“Có bạn gái là quên luôn anh em hả?”
“Bọn mình là anh em hồi nào?” Lục Chí Hạo xù lông.
“Chỉ cần cậu mời bọn này một bữa là thành anh em liền!”
Lâm Triều Tịch còn tưởng Lão Vương và A Quang sẽ bảo “cậu thì chỉ anh em với Bùi Chi và Hoa Quyển thôi”, không ngờ họ lại nói vậy, hai cái người này quả nhiên tư duy khác người.
“Hồi cấp hai các cậu thả sâu róm vào hộp bút tớ sao lúc đấy không nghĩ chuyện kết nghĩa anh em đi?” Lục Chí Hạo hét lên.
“Ai mà biết được cậu nhát như con gái ý?” A Quang hỏi vặn.
“Các cậu quá đáng thì có, cả cái lần nghỉ hè hồi lớp mười…”
“Nghỉ hè lớp mười lại làm sao?”
Ban đầu Lâm Triều Tịch còn lọ họ sẽ cãi ầm lên, nhưng ngồi cạnh hóng hớt một lúc, cô nhận ra tuy họ vẫn cãi vã nhưng ba nam sinh cậu một câu tôi một câu, thật giống như đang hồi tưởng chuyện xưa.
Cô dựa vào bên cạnh nhìn họ cãi cọ văng mưa xuân tung tóe.
Chuyện xưa của bọn họ có những đoạn nghe rất quen, có những thứ lại hoàn toàn xa lạ.
Tuy lúc này cô không thể xem mồm vào, nhưng ngồi nghe cũng rất vui.
Mặt trời ngoài cửa lặn xuống, nắng chiều chiếu lên người họ, bất tri bất giác họ đã lớn thế này rồi.
Hầy, thật tốt. Lâm Triều Tịch hơi xúc động, cô nhấc cặp ở bên cạnh, nghĩ bụng cả chiều nay không động vào điện thoại.
Mở khóa màn hình, điện thoại xuất hiện mười mấy cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn chưa đọc, Wechat còn khủng bố hơn, mới vài tiếng ngắn ngủi cô đã nhận được hàng đống tin nhắn.
Bất kể là cuộc gọi nhỡ, tin nhắn chưa đọc hay tin trong Wechat, tất cả đều đến từ một người.
Lưu Chí Viễn: Em biết anh đợi em bao lâu rồi không??? Em thật vô trách nhiệm!