Hương khói lượn lờ trong sân, Lão Lâm dắt xe đạp vào, ông kinh ngạc: “Làm sao đấy, tắm gội đốt hương chuẩn bị xuất gia à?”
“Bố biết nhà Bùi Chi xảy ra chuyện gì không?” Lâm Triều Tịch ngẩng đầu hỏi.
“Chuyện gì?” Lão Lâm gạt chân chống xuống, ông xách túi đồ ăn đêm trên ghi-đông mang đến bàn đá trước mặt cô.
Hai suất mì lạnh, Lâm Triều Tịch tách đôi đũa dùng một lần, cô trộn đều.
“Hôm nay lúc vào viện tiêm…”
“Lại đánh nhau à? Phụ huynh còn đưa con đi tiêm, chuẩn đấy chứ.” Lão Lâm ngắt lời cô.
Lâm Triều Tịch: “Sao lại “lại” hả bố, chưa kể vụ bố bảo Bùi Chi đến họp phụ huynh thay là thế nào?”
“Kiếm ít việc cho cậu nhóc làm cũng tốt chứ sao?” Lão Lâm mở nắp hộp mì lạnh nướng: “Lúc vào viện tiêm, tiếp theo là gì?”
“Con thấy cậu ấy đứng nói chuyện với một bác sĩ khoa Ung bướu.”
“À, mẹ cậu nhóc bị ung thư vú giai đoạn cuối.” Lão Lâm nói rất bình tĩnh.
Lâm Triều Tịch ngẩng phắt đầu: “Bố biết á?”
Kí ức của Lâm Triều Tịch ở thế giới này không tồn tại tin tức chính xác về Bùi Chi, Lão Lâm cũng chưa từng kể gì với cô.
“Ừ, biết chứ, người không quan tâm đại đồ đệ của bố chỉ có con.”
Hồi tưởng lại giai đoạn trước và sau khi khai giảng mình đã làm những gì, Lâm Triều Tịch không thể phản bác.
“Xin lỗi.” Cô nói.
“Rồi rồi, chắc Bùi Chi cũng không muốn con bận lòng, lòng tự trọng của bọn con trai rất khó hiểu. Tình nguyện đến giúp con, nhưng chưa chắc đã muốn nhận lại sự giúp đỡ đâu.”
“Vậy nên bố bảo cậu ấy đến họp phụ huynh hộ?”
“Không, bảo cậu nhóc đến hộ là vì..”
Lâm Triều Tịch chăm chú lắng nghe, lại thấy Lão Lâm bỗng gõ hộp mì của cô, chỉ một giây lơ là cô đã bị thó mất miếng sườn nướng.
“Bảo sao bát bố không có, ra là trốn ở đây.” Ông lẩm bẩm.
“Bố!”
“Vì con khá hài hước.” Lão Lâm nói: “Trêu tí là nhảy cẫng lên.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lâm Triều Tịch lườm Lão Lâm, có vẻ Lão Lâm thấy thứ như cô cũng ngộ nghĩnh, Bùi Chi không vui nên đem cho cậu mượn.
Cô trợn mắt với ông, ông lại cúi đầu mải ăn, sân nhà chỉ còn tiếng Lão Lâm húp mì xì xụp.
Lâm Triều Tịch nghĩ, thật ra Lão Lâm nói cũng phải. Để người như Bùi Chi nhận sự trợ giúp từ người khác thà rằng để cậu thấy người ta cần mình giúp có lẽ còn dễ chịu hơn.
Vấn đề trong gia đình cậu không thể thỏa hiệp cũng không thể giải quyết, ngoài việc đồng hành cạnh cậu, họ cũng chẳng thể làm gì tốt hơn.
Lâm Triều Tịch nhìn đỉnh đầu Lão Lâm, cô nhẹ nhàng kêu lên: “Bố.”
Lão Lâm ngẩng đầu, Lâm Triều Tịch thuận lợi gắp tất cả chỗ thanh cua trong bát ông nhét đầy mồm, cô vừa nhai vừa nói: “Thế lúc bố nghiên cứu cái Đẳng cấu đồ thị thì gọi cả Bùi Chi đến đi, mình kiếm việc cho cậu ấy, dù gì cũng là thiên tài trăm năm mới có một.”
Lão Lâm: “Không có chuyện trăm năm.”
“Hả?”
“Bố cũng được tính, bọn bố không kém nhau là mấy.”
Lâm Triều Tịch: “…”
——
Tối đó, Lâm Triều Tịch phá lệ đeo bám Lão Lâm, cô muốn ngồi học với ông.
Cách ngày rời khỏi thế giới này còn 100 ngày.
100 ngày này, Lão Lâm không những phải hoàn thành bài luận văn sai sót, mà còn phải lật đổ chứng minh của chính mình để dựa vào đó phát hiện ra phương pháp hoàn toàn mới.
Dù đã nắm được toàn bộ kết quả chứng minh của Lão Lâm ở thế giới dâu tây, Lâm Triều Tịch cũng không thể chép thẳng ra rồi đưa cho ông.
Cụ thể phải làm những gì, cô buộc phải kè kè cạnh Lão Lâm, đồng thời tìm kiếm quy luật của thế giới, tìm ra phương pháp chứng minh, giống như đang làm đề vậy.
Lão Lâm không có ý kiến gì với hành động đeo bám của cô, tối đó, Lâm Triều Tịch dọn tất cả bài tập về nhà vào phòng Lão Lâm.
Thế nhưng đồng chí Lão Lâm nảy sinh nghi ngờ với thái độ ôn luyện chuyên nghiệp của cô: “Con nghiên cứu được mấy trang Lí thuyết đồ thị rồi?”
Lâm Triều Tịch đứng hẳn dậy, cô đến giá sách của Lão Lâm rút quyển “Lí thuyết đồ thị và các ứng dụng”, nói: “Con đọc hết rồi.”
“Wao, gớm đấy.” Đồng chí Lão Lâm tặng cô một like: “Bài tập cuối sách thì sao?”
“Mới làm một nửa, có nhiều chỗ con không hiểu.”
“Vậy để bố chỉ cho?”
“Không được, bố làm việc của bố, chỗ nào không biết con khác mày mò, khi nào rảnh bố dạy con sau cũng được.” Lâm Triều Tịch thẳng thắn từ chối, cô ôm sách về bàn học của mình.
Nếu mở Baidu tìm kiếm từ khóa Lí thuyết đồ thị, câu đầu tiên sẽ luôn là thế này:
——Mọi người đều biết, Lí thuyết đồ thị bắt nguồn từ một bài toán vô cùng kinh điển, bài toán Konigsberg.
Cụm từ Konigsberg đương nhiên không phải ai ai cũng biết, nhưng nếu dịch thành một cái tên khác: Bài toán bảy cây cầu thì nó trở thành nội dung rất nhiều học sinh đã được tiếp xúc trong các cuộc thi Olympic Toán tiểu học.
Thường nó sẽ xuất hiện trong phần “kiến thức mở rộng” trong những cuốn sách luyện Toán Olympic, hình vẽ kèm theo là hai điểm A và B cách nhau một con sông, trên sông có hai hòn đảo nhỏ B và C, có 7 cây cầu nối các đảo nhỏ với đất liền.
Câu hỏi như sau: Làm thế nào để một người xuất phát từ các điểm A, B, C, D bất kì, đi một lần qua tất cả 7 cây cầu và trở lại điểm xuất phát mà không bị lặp lại cây cầu nào?
Rất nhiều người từng làm thử và nhận ra gần như không thể tìm ra cách nào. Nhưng đây chính là Toán học, dù có thể hay không thể đều cần một chứng minh chuẩn xác.
Từ đó, Lí thuyết đồ thị ra đời.
Năm 1736, Euler đã gửi cho Viện Hàn lâm Khoa học Nga tại Saint Petersburg luận văn về “Bài toán bảy cây cầu Konigsberg”. Coi hòn đảo và bờ sông là các đỉnh, những cây cầu trở thành cạnh nối các đỉnh, để chứng minh đi một lần qua hết 7 cây cầu mà không bị lặp lại là điều không thể.
Trong quá trình hoàn thành lời giải, Euler đã khởi đầu một nhánh mới của Toán học: Lý thuyết hình học Tôpô.
Đây chính là Toán học, bạn sẽ chẳng bao giờ biết được, đằng sau việc giải quyết một vấn đề trông có vẻ vô nghĩa đang ẩn chứa một tương lai thế nào.
Lâm Triều Tịch lại đọc hết một chương, lòng đầy cảm khái.
Thật ra cô biết rất rõ, đi sâu vào lĩnh vực này cũng không giúp được gì nhiều. Nhưng với cô, số phận của cô dường như đã vô tình vướng vào vấn đề này.
Hiểu thêm được một chút, tiến sâu hơn một chút, có lẽ một lúc nào đó sẽ giúp ích cho Lão Lâm.
Đồng chí Lão Lâm vấn đang cặm cụi trên bàn làm việc, lặng lẽ tính toán theo cách của ông. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Buổi học tối nay…
Lâm Triều Tịch không giúp gì được Lão Lâm, không chỉ vậy, đồng chí Lão Lâm còn giúp cô xem lại vở bài tập, tranh thủ giảng cô nghe một bài chứng minh.
Họ lại nói chuyện một lúc về Bài toán bảy cây cầu, tình cờ là lớp luyện Toán Olympic tiểu học của ông cũng đang giảng đến nội dung này, ông bảo cô cuối tuần đến giảng cho bọn trẻ nghe.
Thế là Lâm Triều Tịch ù ờ suy nghĩ xem nên bắt đầu tiết học đó thế nào.
Nửa đêm, Lâm Triều Tịch nằm trên giường, mắt nhìn màn.
Trong bóng tối, cô cố gắng bắt mình nhớ lại vấn đề trong bài chứng minh của Lão Lâm hồi đó và cả những bản nháp ghi lại bước đột phá mới của ông. Cô không thể chép ra những thứ trong đầu nên chỉ đành làm vậy, chẳng khác nào Ngu Công dời núi.
Miễn cưỡng lí giải, đồng thời ép bản thân không được quên.
Trước khi vào giấc, não cô hiện ra một bảng đếm ngược, gạch đi ngày đầu tiên trong kế hoạch 100 ngày.
——
Trường THPT Thực nghiệm thành phố An Ninh là trường tốt nhất toàn thành phố, lịch học mỗi ngày rất nặng, bảy giờ sáng buộc phải có mặt ở trường, giờ tự học tối kết thúc lúc chín giờ.
Lão Lâm rất dân chủ, giờ tự học tối để cô tùy hứng, chủ nhiệm Mai cũng biết cô phải tham gia tập huấn thi đấu Toán học nên phá lệ mở đường cho cô.
Bởi vậy, Lâm Triều Tịch trở thành người đặc biệt nhất trong lớp.
Lâm Triều Tịch và Lục Chí Hạo ngồi trong lớp tập huấn Olympic toán của trường, lúc đó là đúng sáu giờ chiều.
Vẫn giống hồi cấp hai, cô và đồng chí Lão Lục khá kém duyên, bọn họ không được xếp cùng lớp. Không chỉ vậy, Lục Chí Hạo, Bùi Chi, Hoa Quyển, Trần Thành Thành và cả đồng chí Chương Lượng đều học ở lớp 10-2.
Lúc này Hoa Quyển đã có chút danh tiếng nghệ nhân, lịch trình bận rộn nên cậu không thể tham gia cuộc thi.
“Nghe bảo hôm qua cậu lại đi đánh nhau à?” Lục Chí Hạo thấy cô ngồi xuống, cậu ngẩng đầu hỏi.
“Lại cái gì…” Lâm Triều Tịch mở mấy đề ôn tập, Bùi Chi vẫn chưa tới. Lục Chí Hạo cấp ba cao lớn khôi ngô, cô ngồi cạnh thấy hơi chật nên không quen lắm.
“Bọn lớp 10-8 đều bảo phải xử cậu một trận đấy, cậu cứ như chẳng hề hấn gì nhỉ.”
Lâm Triều Tịch quả thực chẳng để vào mắt: “Mình đường đường là một trường danh giá, bọn nó bảo xử tớ là xử được á, thể diện nhà trường để ở đâu.”
“Tóm lại tớ chỉ nghe nói vậy, cậu bớt gây chuyện đi, trường mình thực sự có đám lưu manh thích bắt nạt người khác đấy, đi đường cẩn thận bị chúng nó chộp vào bao tải.”
“Còn lâu nhé.” Lâm Triều Tịch nói chắc nịch, tiện thể kể Lục Chí Hạo nghe vụ việc hôm qua cô xử lí.
“Bùi Chi đến giúp cậu thu dọn cục diện rối rắm á?” Đây là câu đầu tiên của Lục Chí Hạo.
“Cậu dùng tính từ rất có vấn đề, mau đổi lại.” Lâm Triều Tịch phê bình.
“Vậy chắc cũng chẳng có gì to tát.” đồng chí Lão Lục bẻ lái, cứ như hai chữ “Bùi Chi” là lời bảo đảm an toàn nhất: “Nhưng cậu có từng nghĩ là, mặc dù đám người đó đảm bảo sẽ không bắt nạt người này thì vẫn sẽ tìm đến người khác gây sự?”
“…” Lâm Triều Tịch: “Cậu nói rất có lí, nhưng bọn tớ cũng chỉ làm được đến vậy.”
“Ừm, tớ chỉ nhắc cậu vậy thôi. Hơn nữa tớ nghĩ có Bùi Chi ở đấy, chắc các cậu cũng dọa được tụi nó một phen, bị chửi đoán chừng cũng rất đẹp mặt.”
“Ừm…” Lâm Triều Tịch giở giáo trình và vở bài tập.
Lâm Triều Tịch cấp ba rất chú tâm học hành, bài nào bài đấy đều giải đáp chỉnh tề, thậm chí còn học một biết mười, thỉnh thoảng hứng lên còn tự sáng tạo đề. Đây đều là thói quen cô luyện được từ hồi trong đội tập huấn.
Lâm Triều Tịch xem một lúc thì giáo viên vào lớp, sắp đến giờ vào học.
Học sinh hàng trước hàng sau cũng ngồi dần vào chỗ.
Lúc này Lâm Triều Tịch mới nhận ra, Bùi Chi vẫn chưa đến.
“Anh Bùi không đến à?” cô liếc trái liếc phải, kí ức của cô hình như không tồn tại tin tức về chuyện này.
“Nghỉ từ lâu rồi, cuộc thi này chắc chắn quá đỗi đơn giản với cậu ấy.” Lục Chí Hạo lạ lùng nhìn cô.
“Ờ.”
Tiếng chuông vang lên, giáo viên bước lên bục giảng viết một dòng chữ lên bảng: “Chào các em, nội dung chúng ta sẽ học hôm nay là chương ba sách Toán Olympic: Lí thuyết đồ thị.”
Lâm Triều Tịch nhìn nét phấn trên bảng, não cô hiện ra lời nói của Bùi Chi trong cuộc gọi ngày hôm đó: Lúc đó bà ấy đang bị bệnh, yêu cầu tớ không được động vào Toán, tớ đã đồng ý. Sau khi bà qua đời, những cam kết mà tớ từng hứa với bà ấy tạo áp lực lớn quá về tâm lí, khiến tớ vô cùng khổ sở.