Chó đen lớn cạn lời. “Dựa vào đâu mà trách ta, hơn nữa, không phải giờ đã ra ngoài rồi sao?” A Miêu đứng một bên rất vui. Từ khoảnh khắc nhìn thấy Trần Trường An. Khóe môi A Miêu vẫn luôn treo một nụ cười. “Công tử, chúng ta đi mộ cổ sao trời một chuyến, tuy bị nhốt một thời gian, nhưng trong khoảng thời gian đó, chúng ta cũng có không ít thu hoạch.” Trần Trường An cười. “Thu hoạch gì?” A Miêu lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật. Thi Như Ý cũng lấy ra một...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.