Hừ. Con mồi này cũng thật phế vật, lại là một người thường không chút tu vi. Nhưng lại để nó gặp được trong Thập Vạn Đại Sơn này, đúng là bánh có nhân rớt từ trên trời xuống! Trần Trường An chạy trốn đến mồ hôi đầy đầu, thở hồng hộc. Thổ mãng đằng sau đã tới gần. “Không được, không được, hộc hộc hộc, ta không chạy nổi nữa.” Trần Trường An dừng lại, khom lưng thở dốc, cảm giác thận cũng sắp nhảy ra. Hắn không chạy nữa. Thổ mãng ngừng trước mặt hắn, đầu đứng thẳng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.