Dường như muốn xem rõ, những gì mình đang thấy rốt cuộc có phải ảo giác hay không? Sao có thể nhanh như vậy chứ? Rõ ràng các nàng còn cách Phi Tiên Sơn rất xa. Sao mà trong chớp mắt đã tới Phi Tiên Sơn, gặp được Trần Trường An rồi? Trần Trường An cười nhạt, nhìn Phượng Uyển Hề và Ngưng Băng Tiên, mở miệng nói. “Hai vị, đã lâu không gặp.” Đôi mắt sáng lấp lánh kia của Phượng Uyển Hề trừng lớn, dường như rất khiếp sợ thứ mình nhìn thấy lại không phải ảo giác....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.