Nhưng Trần Trường An không định đi Long Hổ Sơn, mình là một người thường không có tu vi, đi Long Hổ Sơn, không phải tìm chết sao.
Mà hiện giờ, Trần Trường An thức tỉnh hệ thống lĩnh vực vô địch, vậy càng thêm không có quyết định này.
Hắn chỉ tò mò, trong nhẫn trữ vật này sư phụ để lại cái gì.
Lại có thể khiến Long Hổ Sơn che chở hắn.
Phải biết rằng hắn chính là người mang Trường Sinh thể, vô số yêu ma quỷ quái đều xua như xua vịt, muốn tranh đoạt.
Hắn dám tin tưởng, nếu tin tức hắn mang Trường Sinh thể lộ ra, thậm chí còn đưa tới nhiều yêu ma quỷ quái hơn Thánh Tiên kiếm, Trú Nhan tiên quả.
Cho nên, hắn rất tò mò đồ vật trong cái nhẫn trữ vật này dưa vào gì mà khiến Long Hổ Sơn che chở hắn.
“Được, vậy đồ nhi thử xem.”
Linh thức của Linh Bảo Nhi tiến vào, thông suốt, nhanh chóng mở được nhẫn trữ vật ra.
Sau đó, ánh sáng trong tay Linh Bảo Nhi chợt lóe, có thêm một phong thư.
Linh Bảo Nhi nghi hoặc: “Sư phụ, trong nhẫn trữ vật có một phong thư.”
“Còn có thứ khác không?”
“Không có, chỉ có một phong thư này.”
Trần Trường An thật không nghĩ tới sư phụ hắn chỉ để lại một phong thư trong nhẫn trữ vật này.
Lão già kia, Trần Trường An còn tưởng sẽ để lại đồ tốt gì trong nhẫn trữ vật cơ.
Xem ra là suy nghĩ nhiều.
Linh Bảo Nhi giao phong thư kia cho Trần Trường An.
Trần Trường An nhận thư.
Bên ngoài thư, viết mấy chữ.
Đây là bút tích của sư phụ hắn, Trần Trường An rất quen thuộc.
Nhưng khi Trần Trường An thấy mấy chữ phía trên, ngây ngẩn cả người.
“Tình yêu của ta thân mến.”
Trần Trường An: ???
Mẹ nó, lão già sư phụ kia không phải nói là cẩu độc thân cả đời sao, viết cái quỷ gì đây???
Đọc xong phong thư này, vẻ mặt Trần Trường An phức tạp, cực kỳ cảm khái.
Trong thư nhắc tới một người là Vi Minh Hà, hẳn là bạn cũ của lão già sư phụ kia, trên thư nhắc đến một đoạn giai thoại tình yêu của lão già và Vi Minh Hà, thật là cảm động.
Đương nhiên, quan trọng nhất là trong thư nhắc đến hắn.
Quả nhiên lão già vội vàng rời đi xử lý chuyện của Trường Sinh giáo, hiện giờ sinh tử không rõ.
Cho nên, phó thác Trần Trường An cho bạn già Vi Minh Hà.
“Lão già này, vẫn luôn gạt ta nói là cẩu độc thân, giấu cũng thật kỹ.” Trần Trường An cất thư, thầm nói.
Bên cạnh, Linh Bảo Nhi tò mò hỏi: “Sư phụ đại nhân, trên thư kia viết cái gì thế, sao con thấy người than ngắn thở dài?”
Trần Trường An nhẹ nhàng gõ đầu Linh Bảo Nhi.
“Trẻ nhỏ biết cái gì, trên đây viết câu chuyện tình yêu của sư tổ đại nhân nhà ngươi.”
Ánh mắt Linh Bảo Nhi sáng lên: “Oa, ta còn có sư tổ đại nhân nha.”
“Sư phụ đại nhân, vậy sư tổ đại nhân đâu?”
Trần Trường An trợn trắng mắt liếc Linh Bảo Nhi một cái.
“Ông ấy à, không rõ tung tích, sinh tử không biết.”
“A.”
Trần Trường An trừng mắt nhìn nàng ấy một cái: “A cái gì mà a, còn không đi tu luyện, nếu trong hai ngày này không thể đột phá Kim Đan ngũ giai, phạt ngươi ba ngày không được ăn cơm.”
Linh Bảo Nhi uất ức: “Sư phụ đại nhân, đừng mà, đồ nhi không muốn đói bụng.”
“Không cần vậy ngươi còn không đi mau đi.”
Đúng lúc này, Linh Bảo Nhi đã nhạy bén nhận ra hai hơi thở quen thuộc tới gần Phi Tiên Sơn.
Sau khi nhận ra hai hơi thở quen thuộc này, sắc mặt Linh Bảo Nhi thay đổi, gót chân nhỏ trần trụi vội vàng trốn vào trong miếu.
“Sư phụ đại nhân, cha con tới, người tuyệt đối đừng nói cho cha biết con ở chỗ này.”
Trong miếu tiên nhân, giọng nói của Linh bảo Nhi truyền đến.
“Ngươi nói gì?”
Trần Trường An không nghe rõ.
Nhưng Linh Bảo Nhi trốn ở trong miếu không hé răng.
“Tiểu nha đầu này.”
Trần Trường An lắc đầu, cũng không để ý.
Chỉ chốc lát sau, cách Phi Tiên Sơn không xa, có hai tia sáng đỏ cắt qua phía chân trời tiến đến.
Ánh sáng tan đi, lộ ra hai bóng dáng.
Một nam nhân trung niên tướng mạo anh tuấn, giữa mày có vài phần tương tự với Linh Bảo Nhi, đúng là phụ thân Linh Thanh Sơn của Linh Bảo Nhi.
Bên cạnh, là một lão già, là thái thượng trưởng lão Linh Hải của Cửu Kiếm tông.
Chỉ thấy đầu ông ta bạc trắng, tinh khí bàng bạc, dáng người khô gầy, có một loại dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Đặc biệt là hơi thở khủng bố từ trên người Linh Hải, rõ ràng là một Nguyên Anh!
“Phía trước chính là Phi Tiên Sơn, tòa miếu đổ nát trong miệng Cừu Thiên Đồ chính là ở trên đỉnh núi.” Linh Hải chậm rãi mở miệng.
Ánh mắt Linh Thanh Sơn thâm thúy: “Không nhận thấy được khí tức của Bảo Nhi, lời tên Cừu Thiên Đồ kia nói, tiên bảo ở trong tay Bảo Nhi, sao có thể.”
“Việc tiên bảo, chuyện trọng đại, nhất định không thể có bất cứ liên quan gì tới Cửu Kiếm tông ta. Nhất định phải tìm được Bảo Nhi, đi, lên miếu hoang kia trước xem có tung tích của Bảo Nhi không.”
Chỉ chốc lát sau, Linh Thanh Sơn và Linh Hải đã đi tới miếu tiên nhân trên Phi Tiên Sơn.