"Hùng Bi, nếu như ngươi không thuận ta, thì ta sẽ giam ngươi trong này cho tới khi đói chết!" Diệp Húc hung tợn nói.
Hùng Bi hoảng sợ, cũng cứng rắn, mạnh mẽ đứng lên nói: "Ngươi có thể giam lão gia ta được bao lâu? Lão gia ta ngủ đông, từ ba tới năm năm cũng không đói chết được!"
Diệp Húc có chút đau đầu, hắn cũng biết, loại dã thú như hắc hùng này có thể ngủ động. Một khi ngủ là nguyên một mùa đông. Mà loại dị chủng yêu thú như Hắc Hùng này, tu luyện thành yêu, còn sống lâu hơn xa xa với hắc hùng bình thường. Chỉ sợ cũng phải ba tới năm năm mới có thể làm cho đầu hắc hùng này đói chết được.
HùngBi cũng lo lắng hắn thực sự bắt giam mình ba năm năm, đôi mắt tròn vo loạn chuyển, thanh âm hòa hoãn, cười ha ha nói: "Tiểu tử, lão gia ta thừa nhận ngươi là chủ nhân Vân Môn sơn. Nhưng ngươi nếu không đánh bại ta, ta tuyệt không quy thuận ngươi. Ngươi muốn hàng phục ta, đơn giản khiến ta xử lý dược viên, chúng ta không bằng thương lượng. Lão gia ta giúp ngươi gieo trồng dược tài, tuy nhiên đạt được dược tài thì lão gia ta muốn chiếm được con số này!"
Dứt lời, đầu hắc hùng vươn ngón tay của mình ra, đầu ngón tay mở ra, quơ quơ trước mặt Diệp Húc.
"Ngươi muốn năm thành? Nhưng cũng không tính là nhiều…"
Diệp Húc trong lòng vừa động, hắn tính toán hàng phục đầu Hùng Bi này, đích thật vì xem trọng đầu hắc hùng này có thể đào tạo được linh dược, nếu có thể liên kết, đích thật là một biện pháp khả thi.
Hắn đang định đáp ứng xuống dưới, đột nhiên nhìn tới hùng chưởng của Hùng Bi, sắc mặt lập tức xanh mét, cười nói: "Ngươi tên điêu hùng này, không ngờ có sáu đầu ngón tay, suýt nữa thì gạt ta đáp ứng xuống rồi."
"Hắc hùng chúng ta, vốn có sáu đầu ngón tay mà!" Hùng Bi chính khí hùng hồn nói.
Diệp Húc bị hắn làm cho tức giận, cả giận nói: "Ta là địa chủ Vân Môn sơn này, nơi ngươi ở vài chục năm đều là nơi của ta, thân là tá điền, chia ra tiền thuê đất còn chưa có, còn muốn sáu thành sao? Ta chỉ có từng này, ngươi nếu không đáp ứng, liền ở trong này mà chờ chết đói đi."
Diệp Húc dứt lời, dựng thẳng ba đầu ngón tay lên.
Hùng Bi kia ảo não vạn phần, đành phải đáp ứng điều kiện của hắn, nhỏ giọng thầm nói: "Như thế nào mà bị xem thấu? tại sao lại bị nhìn thấu…"
Diệp Húc tâm niệm vừa động, đưa hắn từ trong ngọc lâu phóng ra, thầm nghĩ: "Chỉ cần ngươi đồng ý xuống, còn không phải biến thành đồng tử xử lý dược viên cho ta sao? Hàng phục hay không có quan hệ gì chứ? Ngươi cực khổ làm ruộng, bảy thành thu được không phải đều giao cho ta sao…"
Hùng Bi thoát vây mà ra, vui mừng muốn khóc, liếc mắt nhìn Diệp Húc một cái, đột nhiên giận dữ, nổi giận gầm lên một tiếng, vươn bàn tay lớn như cái quạt hương bồ, chụp tới Diệp Húc.
Diệp Húc cười lạnh nói: "Ta sớm biết ngươi dã tính khó tuần, làm sao có thể không phòng bị?"
Bàn tay Hùng Bi còn chưa có hạ xuống, ngọc lâu của Diệp Húc đã bao lại Hùng Bi từ trên đầu nó. Can Sài Giao từ bên trong lao ra, răng rắc, một ngụm cắn lấy đầu hắc hùng, kéo nó trở lại vào trong.
Hùng Bi lần thứ hai được phóng xuất ra, lập tức thành thật hơn nhiều.
"Nếu như ngươi đánh tiếp, lão gia ta sẽ giam ngươi ba năm!" Diệp Húc cười lạnh nói.
Đầu Hùng Bi này mở mồm ra là lão gia, vô hình trung hắn cũng không kìm nổi mà sử dụng danh tự xưng này.
"Ta là địa chủ Vân Môn sơn này, là đà chủ phân đà Thanh Châu của Ngũ Độc giáo. Tự xưng lão gia cũng là danh xưng thật sự! Đầu xuẩn hùng này hai bàn tay trắng, làm sao có thể xưng là lão gia?"
Bên ngoài truyền tới thanh âm của đám người Thạch Trường Thanh cùng Công Dương Đảm. Diệp Húc liếc mắt nhìn đầu Hùng Bi bên cạnh một cái nói: "Lão gia ta bắt ngươi tới, đã bảo mấy vị sư diệt, đem toàn bộ dược tài ở dược viên trong sơn cốc của ngươi tới đây. Sau này ngươi ở trong Tử Trúc lâm này mở dược điền, an tâm gieo trồng dược tài đi."
Hùng Bi sắc mặt khẽ biến, dậm chân nói: "Không xong! Lão gia ta cực khổ gieo trồng dược tài, chỉ sợ toàn bộ phải chết rồi."
Diệp Húc trong lòng nghi hoặc nói: "Đem dược tài nhổ tới trồng ở đây, tiêu phí không mất bao nhiêu thời gian, làm sao chết được?"
Hùng Bi hổn hển, cả giận nói: "Ngươi tưởng gieo trồng linh dược dễ dàng sao? Lão gia ta chỉ cần bồi dưỡng được mấy khối dược điền kia, tiêu phí không biết bao nhiêu khổ công! Lão gia mỗi ngày phải bắt giết yêu thú, dùng máu tươi của yêu thú mà tưới cho nó. Ước chừng mất bốn năm thời gian mới khiến cho mấy khối dược điền này có vài phần linh khí được giữ lại bên trong, bồi dưỡng thành linh điền. Ngươi đem đào dược điền lên, linh khí bên trong linh điền đã biến mất! Đám dược tài này đều chiều không được, không có linh điền, căn bản không thể sống nổi!"
Diệp Húc cũng không biết gieo trồng linh dược có nhiều phiền toái như vậy. Tuy nhiên lúc này đám người Thạch Trường Thanh đã mang toàn bộ dược tài ở dược điền tới đây rồi. Việc đã tới nước này hắn cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ đành nói: "Loại linh khí này nọ, lão gia ta thực không thiếu, không lẽ không thể mở thêm vài mẫu linh điền sao?"
"Mở vài mẫu linh điền nói dễ hơn làm?"
Hùng Bi cười lạnh nói: "Bách Hoa cung nhiều tiền thế lớn, dùng linh khí tưới vườn đất, trong núi có linh điền ngàn mẫu! tuy nhiên mặc dù ngươi có linh khí tưới, cũng phải mất nửa năm mới nuôi dưỡng ra một khối linh điền. Tới lúc đó dược tài của lão gia ta đã sớm chết rồi! Trong ngọc lâu của ngươi có vài trăm mẫu linh điền, nhưng muốn cho lão gia đi vào trong đó, không có khả năng!"
"Ngọc lâu của ta, có vài trăm mẫu linh điền?"
Diệp Húc ngẩn ngơ, trong ngọc lâu của hắn ngoại trừ một gốc cây ngọc thụ, chỉ còn lại Ngọc Hoa Dao Trì cùng với tiểu đạo trong hồ, địa phương khác là thổ địa cực kỳ bằng phẳng.
Nghe ý tứ của đầu Hùng Bi thì phiến thổ địa này cũng là linh điền. Nó có thể dùng để nuối trồng dược tài, như thế nào không vui chứ.
"Hắc Hùng huynh…"
"Mời gọi ta là Hùng Bá Thiên!"
Diệp Húc thầm mắng một câu, khách khí nói: "Bá Thiên huynh, trong ngọc lâu của ta có mấy trăm mẫu linh điền. Nếu không làm chẳng phải là quá đáng tiếc sao? Nói lại, gieo trồng dược tài càng nhiều, thu hoạch của ngươi càng nhiều sao. Chẳng lẽ Bá Thiên huynh sẽ không động tâm?"
Hùng Bi quả thật bị hắn nói cho tâm động, hắn cực cực khổ khổ bốn năm mới có thể mở ra được mấy khối linh điền. Chỉ có lớn nhỏ vài mẫu mà thôi, mà trong ngọc lâu của Diệp Húc, lại có tới mấy trăm mẫu.
Hắn gần như có thể nhìn thấy, một ngọn núi linh dược đang vây quanh chính mình!
Hùng Bi tròng mắt vòng vo loạn chuyển nói: "Khụ khụ lão gia ở trong ngọc lâu của ngươi, phải có tòa nhà của chính mình!"
"Theo ý ngươi!" Diệp Húc cười nói.
"Lão gia có thể dùng nước trong Dao Trì của ngươi để tắm, không được khiến đầu long kia bắt nạt hay làm nhục ta!" Đầu Hùng Bi vẫn nghĩ tới con Can Sài Giao này là một con rồng, nó có chút sợ hãi.
Diệp Húc cười nói: "Theo ý ngươi!"
"Lão gia có thể đi ra khỏi ngọc lâu tùy ý lúc nào cũng được!"
Diệp Húc khẽ nhíu mày nói: "Ta là cùng ngươi hợp tác, không phải là người hầu của ngươi, gọi cái là tới, muốn đi là đi. Ngươi mỗi ngày có thể ra ngoài thông khí một lần, nhưng mỗi lần không được vượt quá sáu canh giờ!"
Hùng Bi mặt mày hơn hở nói: "Thành giao!"
Hắn mặc dù có chút khôn vặt, nhưng hồn nhiên không biết mình đáp ứng điều kiện này của Diệp Húc thì hiển nhiên biến thành tư sủng của Diệp Húc, so với làm dược đồng còn mệnh khổ hơn.
Đám người Thạch Trường Thanh đi vào tử trúc tiểu viện, chỉ thấy hắc hùng kia đứng bên cạnh Diệp Húc, thành thành thật thật, không khỏi liếc nhau, cũng nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong mắt đối phương âm thầm kinh hãi: "Diệp sư thúc đích xác là đà chủ, không ngờ ngay cả đầu Hùng Bi này cũng dễ dàng thu thập được, thật sự là vu pháp thông thần, không thể lương được!"
Thạch Trường Thanh vội vàng thi lễ, cung kính nói: "Sư thúc, toàn bộ dược tài thu được ở trong phiến thâm cốc kia đã được mang tới, đặt ở ngoài viện."
Diệp Húc khẽ gật đầu, đột nhiên nghĩ tới một chuyện nói: "Trường Thanh, các ngươi có yêu thú tinh hồn không? ta tính mở một lò luyện chế mấy viên thú hóa đan." Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thạch Trường Thanh nghe vậy cùng với mấy người liếc mắt nhìn nhau nhất tề cười nói: "Thân là đệ tử Ngũ Độc giáo, sao không thể thu tinh hồn yêu thứ chứ? Sư thúc muốn bao nhiêu, chúng ta có bấy nhiêu, tuy nhiên yêu thú chúng ta bắt được còn không có tu luyện tới tam chân cảnh tinh quái, không biết có hợp ý sư thúc không?"
Diệp Húc cười nói: "Ta hiện giờ tu vi còn thấp, luyện không được thú hóa đan bậc cao, bình thường yêu hồn là được rồi."
Đám người Thạch Trường Thanh cuống quít lấy ra một ít ngọc châu, Diệp Húc bốc lấy một viên, cẩn thận xem xét, chỉ thấy bên trong ngọc châu có phong ấn một yêu hồn tiên hạc. Nó giương cánh muốn bay nhưng thủy chung lại không thoát khỏi, hắn không khỏi chậc lưỡi lấy làm kỳ.
Ngũ độc giáo thu yêu thú tinh hồn luyện chế thú hóa đan, loại thủ đoạn này chính là ma đạo, nhưng đối với Diệp Húc chính tà không phân thì chẳng để trong lòng một chút nào.
Thế giới hiện giờ cũng không phải là thời kỳ thượng cổ, thượng cổ có lục đạo luân hồi, bất luận sinh linh gì sau khi chết đầu luân hồi chuyển thế.
Trước kia, thủ đoạn của Ngũ Độc giáo chính là tội ác tày trời.
Mà hiện giờ lục đạo tan vỡ, luân hồi không còn, bất luận sinh linh gì, bất kể là vu sĩ hay tinh quái, sau khi chết tinh hồn đều vỡ vụn, rơi rụng tới giữa trời đất. Bởi vậy mà thu yêu thú tinh hồn luyện đan, cũng không phải vô cùng độc ác.