Không qua bao lâu, trước mắt những nhân vật hùng mạnh này cũng biến thành màu đỏ máu, trời giáng mưa máu.
“Đế Tôn đã chết…” Một vị Thần Vương ngẩng đầu, lẩm bẩm.
“Thương Thiên Đế Tôn, cuối cùng cũng chết…” Một vị Thần Vương khác lộ ra ý cười trên mặt.
Các vị Thần Vương Đế Quân đều chấn động, Thương Thiên đã chết, đế vị trống không, nay Thiên giới tất lâm vào một trận rung chuyển lớn. Kho báu Nguyên Thủy Thiên Vương để lại, e là không dễ tìm được như vậy.
Mà giờ khắc này, tranh đoạt đế vị là chuyện quan trọng nhất.
Có thể tưởng tượng, Thiên giới tất sẽ có một trận gió tanh mưa máu!
Bọn lập tức trở về Thiên giới, những Thần Vương, Đế Quân đó trong lòng lại cực kỳ nghi hoặc: “Thương Thiên Đế Tôn còn thọ nguyên hơn trăm năm nữa, sao có thể chết lúc này cơ chứ? Chẳng lẽ trong chúng ta có người âm thầm đánh lén, tru sát Thiên Đế?”
Mà ở nơi vô cực, những vị Vu Hoàng, Thánh Hoàng và Vu Tổ đến từ Thiên giới đều trở về. Thương Thiên đã chết, đây là chuyện vô cùng tốt cho bất cứ kẻ nào, nếu có thể quật khởi trong thời kỳ Thiên giới rung chuyển này, bọn họ hẳn là sẽ có cơ hội xưng đế!
Nhưng vẫn còn một đám Vu Hoàng lựa chọn ở lại, tiếp tục tìm kiếm người đã triệu hồi hư ảnh Di La Thiên Địa Tháp kia.
Sau một lúc lâu, Xích Uyên Ma Tôn hiển lộ thân hình, nhìn đám cường giả Thiên giới đó rời đi, trong lòng vô cùng chấn động, lẩm bẩm nói: “Thiên Đế đã chết, e là Thiên giới sắp đại loạn rồi. Trận bạo loạn này có khi còn lan tràn đến ba nghìn thế giới…”
Thế giới Vu Hoang, đám người Diệp Húc điều khiển thiên thuyền đi đến di chỉ Hoàng Tuyền Ma Tông, đột nhiên thấy màu sắc mất hết, chỉ còn lại hai màu đen và trắng, không bao lâu sau trời đất đỏ tươi như máu, mưa máu từ trên trời giáng xuống.
Đám người Ứng Tông Đạo, Ma Hoàng ngẩn ra, không hiểu tại sao lại xuất hiện loại dị tượng này.
Tinh Đế giơ tay đón lấy vài giọt mưa máu, cẩn thận nhìn thì thấy chúng cũng không phải là máu tươi thật sự, chỉ là hiện ra màu đỏ nhìn trông như mưa máu.
Bên trong giọt mưa, từng luồng từng luồng linh khí mang theo hoa văn độc đáo kỳ dị phát ra, làm cho người ta phải chậc chậc lấy làm ngạc nhiên.
“Trời cao đổi màu, mưa máu giáng xuống, đây là dị triệu chỉ xuất hiện khi Thiên Đế băng hà…” Hạng tông chủ nhìn lên vòm trời, lẩm bẩm.
Ma Hoàng trầm giọng nói: “Đúng vậy! Ta từng thấy điển tịch trong Sâm La Thần Điện ghi lại, nghe nói khi Thiên Đế chết, trời đất khóc thương, tu vi toàn thân Đại đế tiêu tan, rót vào trong thiên địa. Những linh khí mà ông ta hấp thu khi còn sống sẽ trả hết cho hậu thế, tu vi ông phân tán sẽ hình thành mưa máu. Cảnh tượng này chỉ có thể nói rõ, Thiên Đế Thiên giới kia, e là đột nhiên chết!”
Ứng Tông Đạo lặng lẽ gật đầu, hắn cũng những ghi chép liên quan ở trong điển tịch khác, cảnh tượng này đúng là dấu hiệu Thiên Đế băng hà.
Hắn nhẹ giọng nói: “Nhưng đương kim Thiên Đế chắc là không phải hao hết thọ nguyên chứ?”
“Đúng là rất kỳ quái!”
Diệp Húc đã khôi phục một phần tu vi, trong lòng cũng buồn bực không thôi. Trước đó không lâu đương kim Thiên Đế còn tuyển chọn tú nữ để ông ta để lại con cháu, vị Tây Vương Mẫu trong Hoa Tư thiên quốc bị chọn, bất đắc dĩ, vị Tây Vương Mẫu này lựa chọn đồng quy vu tận với đứa con Thiên Đế ở trong bụng.
Nếu Thiên Đế thật sự không thể sống được vài ngày nữa thì chắc đã sớm để lại người kế vị, làm cho con mình xuất thế sớm trăm năm, bồi dưỡng cẩn thận để ông ta chết rồi thì đứa con đó có thể tranh đoạt đế vị cùng những cường giả khác.
Từ điểm đó có thể thấy, đương kim Thiên Đế còn ít nhất một trăm năm thọ nguyên, còn phải sống thêm trăm năm nữa thì hồn mới quy thiên được. Nếu ông ta để lại người kế vị trước khi chết thì chẳng có ý nghĩa gì cả, các vị Thần Vương, Đế Quân khác chưa chắc đã làm cho con ông ta thuận lợi trưởng thành.
Tỷ như Đế Khốc Thần Vương, từ thời Đại Thương đã bắt đầu bố trí đường lui, thẳng đến cách đây không lâu, Đế Tuệ xuất thế. Loại thủ đoạn này, là mưu lược của nhân vật cấp Đế Quân.
Đương kim Thiên Đế chắc chắn sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.
“Chẳng lẽ ở Thiên giới có kẻ mưu phản, noi theo Thanh Đế giết Hạo Thiên, thí đế đoạt vị sao?” Diệp Húc suy đoán.
Ma Hoàng cười ha ha, hào khí vạn trượng, bễ nghễ bốn phương: “Thiên Đế lão già này chết thì cũng chết rồi, mặc kệ là chết trong tay ai! Lão chết rồi đúng là lúc quần hùng nổi lên bốn phía, tranh đoạt đế vị! Lúc này Thiên giới chắc là đại loạn rồi, rất thích hợp cho bổn hoàng đục nước béo cò, quật khởi trong thời hỗn loạn này!”
Gã đột nhiên ho khan dữ dội rồi hộc máu, cũng là bị thương nặng sau trận chiến với hai vị Giám Thiên Sứ, lúc này tâm tình kích động nên không thể trấn áp được thương thế.
“Ma Hoàng nói rất đúng! Thiên giới đại loạn, chính là thời khắc cho anh hùng vùng lên!”
Hạng tông chủ cười ha ha, nói: “Cấm bảo của chúng ta gần như bị hủy hết, không bằng nhân cơ hội đến Thiên giới cướp đoạt bảo vật, tìm kiếm ít kỳ trân luyện chế lại cấm bảo, thậm chí là cướp đoạt tiên linh mạch, lập cơ nghiệp trên Thiên giới, xưng hoàng làm tổ cũng là không chơi!”
“Đây là cơ hội tốt trời ban.”
Ánh mắt Ứng Tông Đạo chớp động, mỉm cười nói: “Ta vốn tính trở thành Vu Hoàng, tiêu diệt Giám Thiên Sứ rồi sẽ rời khỏi thế giới Vu Hoang đến Thiên giới, theo đuổi cảnh giới cao hơn. Thạch huynh, ý huynh thế nào?”
Tinh Đế ngồi ngay ngắn, chăm chú nhìn vào những giọt mưa máu trong tay, lạnh nhạt nói: “Ngươi đi rồi, nếu ta ở lại thì phải đi đâu để tìm đối thủ cả đời đây?”
Bốn vị Vu Hoàng hưng phấn không thôi, xoa tay chuẩn bị đi Thiên giới quậy phá một trận.
Ma Hoàng cười ha ha nói: “Thiên giới kia, Ma Hoàng đến đây, các người hãy run rẩy quỳ dưới chân trẫm đi…”
Đúng lúc này, một bàn tay đặt lên bờ vai gã, ấn cho vị Vu Hoàng Ma tộc này phải ngồi xuống, Ma Hoàng quay đầu trợn mắt nhìn Diệp Húc.
“Được rồi được rồi! Bốn người các ngài ai cũng đều bị thương, tu vi gần như bị phế, cấm bảo đều bị đánh nát, mười cái mạng thì cũng mất đi chín rồi.”
Diệp Húc khẽ nhíu mày, trách cứ đám người này: “Giờ đừng có nghĩ đến chuyện đi Thiên giới nữa, trước tiên dưỡng khỏi thương thế rồi hẵng nói. Hiện giờ các ngài đừng nói là đến Thiên giới dời sông lấp bể, cho dù một mình ta thôi cũng đủ đánh ngã các ngài rồi! Hãy ngoan ngoãn dưỡng thương đi, khỏi rồi hẵng mưu đồ đại kế.”
“Tiểu tử thối, ngươi lại dám giáo huấn bổn hoàng? Chờ bổn hoàng trở thành Thiên Đế tiếp theo…” Ma Hoàng giãy dụa vài cái, nhưng lại chẳng thể giãy khỏi một tay Diệp Húc trấn áp, cả giận quát.
“Một tay là đủ để đánh ngã bốn vị Vu Hoàng bọn ta?”
Hạng tông chủ cười lạnh: “Diệp tiểu tử, khẩu khí lớn quá rồi đấy! Bọn ta tuy chỉ còn nửa cái mạng nhưng vẫn là Vu Hoàng, không thể khinh thường…”
Ông vừa nói xong thì Diệp Húc lập tức giơ tay kia đặt lên bờ vai ông ta, Hạng tông chủ giãy dụa một lát nhưng chỉ phải chán nản ngồi im. Trong tất cả mọi người, ông bị thương nặng nhất, tu vi gần như bị diệt đi chín thành, chỉ còn lại có một thành, mà cấm bảo lại hư hại không thành một hệ thống.
Nay, ông ta ngoài có được thân thể Vu Hoàng thì những thứ khác đều ở trong trạng thái tàn phế.
Những người khác cũng là như vậy, chỉ có Diệp Húc là không bị tổn thương gì mấy, ngoài triệu hồi hư ảnh Di La Thiên Địa Tháp hao hết sạch tu vi, nhưng với tốc độ khôi phục của hắn kia, thực có thể bổ sung hết tu vi đã tiêu hao kia.
Diệp Húc liếc nhìn Ứng Tông Đạo và Tinh Đế, thấy hai người này nóng lòng muốn thử, tựa như muốn xem một mình Diệp Húc có thể trấn áp hết bọn họ không, nhưng lại không có dị động, cũng là sợ bị Diệp Húc trấn áp khiến cho mặt mũi Vu Hoàng mất hết.
“Trận mưa máu này thật lớn…” Tinh Đế quay đầu nhìn ra ngoài thuyền, lẩm bẩm nói.
“Thương Thiên đã chết, long xà vùng lên, hào kiệt đều đứng dậy. Thiên hạ hôm nay, ai mới là người có thể trèo lên đế vị…” Ứng Tông Đạo nhìn Ma Hoàng và Hạng tông chủ bị áp chế cho không thể động đậy kia, cười nói.
Diệp Húc thu tay lại, đứng ở đầu thuyền nhìn về thế giới Vu Hoang bên dưới. Mưa máu rơi xuống thấm nhuần mặt đất, sinh cơ dào dạt nảy mầm từ trong đất, vạn vật sinh trưởng. Vô luận là vu sĩ hay phàm nhân, là chim bay hay thú chạy, hay hoa cỏ cây cối đều được linh khí trong mưa máu tưới nhuần, có thứ mở ra linh khí hóa thành yêu ma, lại có kẻ tư chất bay vọt trở thành vu sĩ.
Thiên Đế chết làm cho Thiên giới thậm chí là ba nghìn thế giới được tu vi ông ta thấm nhuần, trở thành một đại thế lớn.
Một thời đại mới sắp đến, có thể tưởng tượng, đây tất là một hồi thịnh thế khó gặp trong bao nhiêu vạn năm nay, không biết sẽ tạo nên bao nhiêu cường giả!
Trận mưa máu này rơi trong ba ngày rồi ngừng, màu sắc trong trời đất trở lại bình thường, không còn hai màu đen trắng như trước nữa.
Trên di chỉ Hoàng Tuyền Ma Tông, Diệp Húc đã khôi phục tu vi, hắn tế ngọc lâu lên, lấy ra những đầu Thuần Dương linh mạch bậc chín dài hẹp đưa vào trong đất. Mặt đất ầm ầm dựng lên những ngọn núi cao, hóa thành linh sơn thánh địa, sản sinh ra vô số Thuần Dương linh khí, có thể cung cấp cho người tu luyện.
Diệp Húc lại cùng đám người Tô Kiều Kiều, Phượng Yên Nhu, Triều Công Thiều đồng loạt ra tay giam cầm đám linh mạch này lại để tạo nên những ngọn thánh sơn, khiến cho Hoàng Tuyền Ma Tông chẳng những khôi phục sự thịnh vượng ngày xưa, thậm chí so với thánh địa, Thập Vạn Đại Sơn xưa kia còn hùng vĩ bao la gấp trăm lần!
Bốn vị Vu Hoàng là Ma Hoàng, Tinh Đế, Ứng Tông Đạo và Hạng Tịch tọa trấn Hoàng Tuyền Ma Tông, khôi phục nguyên khí, nghỉ ngơi dưỡng sức, cố gắng khôi phục đến trạng thái toàn thịnh.
Hơi thở bốn vị Vu Hoàng bốc thẳng trời cao, diễn biến ra những dị tượng Ma quốc, Thiên Đình, Địa Ngục, tinh không trên không trung Hoàng Tuyền Ma Tông, sự thịnh vượng này là thời viễn cổ không có.
Ở thế hệ này, Hoàng Tuyền Ma Tông trở nên vô cùng hưng thịnh, thậm chí còn vượt qua cả thời tổ sư khai phái!
“Giám Thiên Sứ đã chết nhưng mối thù lớn của Thủy hoàng đế vẫn còn, ta vẫn chưa hoàn thành lời hứa…” Diệp Húc nhìn đến Hoàng thành Đại Tần ở phía bắc xa xôi, chỉ thấy nơi đó long khí quấn quanh, hoàng uy không giảm, hắn thầm nhủ trong lòng.
Hắn đi ra Hoàng Tuyền Ma Tông, Kiều Kiều và Phượng Yên Nhu đi theo hai bên hắn. Ba người bước vài bước liền đến Hoàng thành Đại Tần, giáng lâm đến hoàng cung. Đám cường giả Đại Tần nhất thời bị kinh động, đều gầm lên rồi xung phong liều chết. Trong mắt Phượng Yên Nhu hiện lên sát khí, nàng đang định tế Hư Không ngọc bội lên thì thấy Diệp Húc khẽ lắc đầu.
Ba người đi thẳng về phía trước, cường giả Đại Tần lao tới nhưng chẳng thể đến gần người, đều bị hơi thở của Diệp Húc trấn áp, tất cả đều trông như những bức tượng gỗ đứng im tại chỗ.
Diệp Húc đi vào tong triều đình, chỉ thấy Tần Hoàng trông vô cùng oai phong ngồi trên long đình, Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân rình sẵn bốn phía, đám quần thần dưới triều đằng đằng sát khí, chăm chú nhìn ba người Diệp Húc đến.
“Diệp Thiếu Bảo, ngươi liên tục xông vào hoàng cung Đại Tần ta, chẳng lẽ không sợ chết sao?”
Sắc mặt Tần Hoàng uy nghiêm, gã thúc giục Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân khiến hơi thở cấm bảo tràn ngập ra, trầm giọng nói: “Trẫm nhận mệnh trời…”
“Chết!”
Diệp Húc giơ tay lướt qua triều đình, xuyên qua Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát đại trận, bắt lấy Tần Hoàng nhấc khỏi long ỷ, cười lạnh nói: “Đằng Quân Xương, phụ thân ngươi đã bị ta tru sát, ngươi cũng đi theo lão đi!”
Bùm!
Tần Hoàng nổ bung, hóa thành một đám sương máu.
Diệp Húc bóp chết Tần Hoàng rồi nhìn về phía Lã đại tướng quốc, điềm nhiên nói: “Lã tướng quốc, ông tạm thời nắm giữ triều cương, giết hết huyết mạch Đằng Hầu cho ta, một tên cũng không tha, báo thù rửa hận cho Thủy hoàng đế!”
Đế đô Hàm Dương nay đã biến thành một Hoàng thành được chín mươi chín con rồng bảo vệ xung quanh, mà ở trên không trung, ngoài ra chín con Tổ Long ý chí bất tử của Đại Tần còn có một con Phách Hạ cùng cửu đỉnh của Đại Hạ.
Từ khi bị Thánh Hoàng phân thân đánh cho trọng thương, Phách Hạ lão tổ luôn ngủ say, được linh khí của linh mạch thấm nhuần nên từ từ sống lại, lại được Diệp Húc an bài trong đế đô, vừa hấp thu linh khí trưởng thành, vừa giúp hắn trấn thủ Đại Tần.
Đằng Hầu nhất mạch đã bị hắn giết hết sạch, mà trong hoàng thất Đại Tần kia, tuy còn có huyết mạch của Đông Lê bộ tộc, như đám người Ngọc Sanh quận chúa, nhưng lại không phải là huyết thống trực hệ của Thủy hoàng đế, mà tu vi lại quá kém, nếu chưởng quản một quốc gia thì sớm muộn gì sẽ dẫn tới đại họa.
Ý của Lã Xuân Thu đại tướng quốc là cho Diệp Húc đăng cơ, trở thành hoàng đế Đại Tần chứ không thay đổi quốc hiệu, sau đó Diệp Húc cưới nữ tử Đông Lê làm vợ sinh hạ con cháu để kế thừa đế vị, nhưng bị Diệp Húc bác bỏ.
Cuối cùng, Phách Hạ lão tổ lên tiếng, để Diệp Húc đăng cơ xưng đế, nhưng chỉ là mang hư danh, sau đó ra sức sinh một đứa trẻ rồi truyền đế vị cho đứa bé đó.
Con cháu Diệp Húc tương lai nhất định phải dung hợp huyết thống của Chuyên Húc Thần Vương, mà còn phải cưới nữ tử Đông Lê làm vợ, như vậy thì Đại Hạ và Đại Tần sẽ hợp làm một, tất cả đều vui vẻ.
Diệp Húc cũng gắng gượng đồng ý, để cho Lã tướng quốc nắm toàn bộ triều cương như trước còn mình thì chỉ làm hoàng đế trên danh nghĩa. Ý chí hắn không ở nơi đây, cho dù có thống nhất thế giới Vu Hoang thì cũng sẽ không cố thủ giang sơn.
Tô Kiều Kiều và Phượng Yên Nhu thì lại thầm oán, con còn chưa kịp sinh thì đã bị cha nó bán đi mất.
Hai cô gái thì thà thì thầm, bàn bạc xem con của ai sẽ làm hoàng đế tương lai của Đại Tần, lại nghe Tây Vương Mẫu trẻ tuổi đỏ mặt cười nói: “Tô tỷ tỷ, con của muội sớm đã bị sư huynh bán, tương lai phải đi Côn Luân thế giới Hoa Tư thiên quốc làm Tây Hoàng, cho nên chỉ có con của tỷ tỷ có thể làm Tần Hoàng thôi.”
Tô Kiều Kiều hung hăng liếc Diệp Húc một cái, dở khóc dở cười: “Bát tự còn chưa xong, tướng công đã bán sạch con mình rồi…”
“Thiếu Bảo này, ngươi phải cố gắng, sinh Thái tử càng sớm càng tốt!”
Phách Hạ lão tổ dặn dò: “Thái tử vừa ra đời thì hãy ôm thằng bé để lão tổ nuôi nấng thay ngươi, nhất định sẽ dạy cho nó thành một vị minh quân anh minh thần võ!”
Diệp Húc rùng mình một cái, đồng ý không ngừng rồi vội mang theo Phượng Yên Nhu và Tô Kiều Kiều chạy khỏi đế đô.
Đến khi rời khỏi phạm vi nhĩ lực của Phách Hạ lão tổ, Diệp Húc trịnh trọng nói với Tô Kiều Kiều: “Phu nhân, nếu sinh ra Thái tử thì không thể để Phách Hạ lão tổ nuôi nấng, nếu không thì chẳng biết Thái tử nhà chúng ta sẽ biến thành cái đức hạnh gì nữa, có khi lại khiêng một cái bia lớn, trên ghi ‘Hôm nay ta lại vào triều rồi, ta thật chuyên cần’…”
Hai cô gái nhớ tới những gì Phách Hạ lão tổ làm liền thấy buồn cười, cùng hắn trở về Hoàng Tuyền Ma Tông.
Lúc này, Hoàng Tuyền Ma Tông vô cùng náo nhiệt. Ở trong Thập Vạn Đại Sơn tập trung các vu sĩ đại vu các đại thánh địa từ các châu lục, thậm chí có cả Nhân Hoàng Thánh chủ.
Đây là việc quan trọng của thế giới Vu Hoang, thậm chí so với Ứng Tông Đạo và Tinh Đế độ Vu Hoàng nhân kiếp còn đồ sộ hơn nhiều.
Mọi người ngồi ngay ngắn và cẩn thận lắng nghe. Lúc này bốn vị Vu Hoàng Ứng Tông Đạo, Tinh Đế, Ma Hoàng và Hạng tông chủ khoanh chân ngồi giữa trung tâm, đều tự phân ra cấm pháp phân thân cùng ngồi xung quanh, cùng mở miệng giảng ra tâm đắc Vu Hoàng.
Bản tôn bọn họ cùng với cấm pháp phân thân là có tất cả ba mươi lăm tôn, Ứng Tông Đạo và Ma Hoàng mỗi người có mười phân thân, Tinh Đế hai phân thân và Hạng tông chủ chín phân thân. Ai nấy đều tự giảng giải ra sự ảo diệu của Vu Hoàng, trong lúc nhất thời thiên hoa tung bay, thiên ma phi vũ, long giao bơi lượn, tinh quang sáng chói, muôn hình vạn trạng, làm cho người ta say mê nghe.
Đây là chủ ý của Diệp Húc, trước khi để bốn vị Vu Hoàng đi Thiên giới thì để họ khai đàng giảng pháp cho mọi người trong thế giới Vu Hoang, giảng các loại lĩnh ngộ khi mình trở thành Vu Hoàng, mở ra cánh cửa trí tuệ cho tất cả sinh linh của thế giới Vu Hoang, làm cho bọn họ có thể nhìn thấy con đường tiến lên Vu Hoàng.
Chuyện này, ốn vị Vu Hoàng thuyết pháp, mở ra linh trí, trực tiếp bỏ đi lốt thú hóa thành hình người, yêu khí tràn ngập quanh thân, trở thành vu sĩ yêu tộc!
Nghe xong lần giảng pháp này, không biết bao nhiêu người vốn nghi hoặc đã lâu bỗng thấy sáng tỏ thông suốt, tu vi tiến nhanh, trực tiếp nhảy ra khỏi trở ngại, tiến lên cảnh giới cao hơn.
Ngay cả Thánh chủ các đại thánh địa cũng có thu hoạch, tu vi tinh tiến hơn xa trước đây.
Cho dù lúc trước Ứng Tông Đạo và Diệp Húc có đắc tội bao nhiêu người, bao nhiêu thánh địa, việc thiện lần này đã đủ để tuyệt đại đa số người quên đi chuyện ác họ đã làm, chỉ nhớ kỹ lần truyền đạo thụ nghiệp này.
Trận khai đàn giảng pháp này kéo dài liên tục hơn ba tháng, đám người Ứng Tông Đạo mới ngừng lại, tự thu hồi phân thân.
Bốn vị Vu Hoàng giảng pháp ba tháng đủ để tạo ra một thời thịnh thế cho thế giới Vu Hoang, có thể nói là trước nay chưa từng có, làm cho thế giới Vu Hoang vốn yên lặng đã lâu nghênh đón thời đại các lớp cao thủ xuất hiện, hào kiệt tập hợp.
Có thể tưởng tượng, trong một thời gian rất dài sau này, cường giả ở thế giới Vu Hoang nhất định như nấm mọc sau mưa, thậm chí là không ít Vu Hoàng, thực lực toàn bộ Vu Hoang sẽ tăng lên trong phạm vi lớn.
“Các vị, Ứng mỗ đã trở thành Vu Hoàng, diệt trừ Giám Thiên Sứ khiến cho thiên hạ thái bình. Nay Ứng mỗ tuyên bố một thay đổi, mong các vị thánh chủ hãy hủy bỏ Vu Hoàng nhân kiếp!”
Ứng Tông Đạo nhẹ giọng nói khiến cho đám đông đang ngộ đạo chợt bừng tỉnh: “Từ nay về sau sẽ không còn nhân kiếp nữa, ai cũng có thể trở thành Vu Hoàng! Bốn vị Vu Hoàng ta sắp đi lên Thiên giới, có thể cam đoan với các vị, nếu có Vu Hoàng xuất hiện áp bức các thánh địa, bọn ta tất sẽ trở về từ Thiên giới, tru sát kẻ đó!”
Vu Hoàng nhân kiếp là ác mộng của tất cả Thánh chủ, nhưng sở dĩ xuất hiện thói xấu này chính là các đại thánh địa lo lắng có người trở thành Vu Hoàng, sẽ thống nhất thế giới Vu Hoang, áp bức không gian sinh tồn của các đại thánh địa.
Nhưng nếu có bốn vị Vu Hoàng Ứng Tông Đạo, Tinh Đế, Hạng Tịch và Ma Hoàng cùng cam kết, loại ác tục thói xấu Vu Hoàng nhân kiếp này sẽ tan thành mây khói.
Vu Hoàng nhân kiếp là chướng ngại vật cuối cùng của một thế giới Vu Hoang phục hưng, nay nó đã thành lịch sử.
“Các vị, giảng pháp xong rồi, đi Thiên giới thôi!” Hạng tông chủ trầm giọng nói.
Tinh Đế và Ma Hoàng gật đầu, đều tự để lại một tôn Vu Hoàng phân thân, một tọa trấn Chu Thiên Tinh Cung, một tọa trấn Hằng Cổ Ma Vực. Bốn người vươn người đứng dậy, đánh phá hư không làm lộ ra không gian vô ngần ở nơi vô cực kia, tính lấy vô cực làm ván cầu mở ra hàng rào Thiên giới, tiến vào Thiên giới.
“Diệp Thiếu Bảo, ngươi liên tục đối nghịch với bổn hoàng, tiếc là bổn hoàng vẫn không thể giết ngươi, nhưng Nhân Vực con ta thì nhớ ngươi mãi không quên đó!”
Ma Hoàng quay đầu, cười to nói: “Ngươi hãy cẩn thận! Sau khi bổn hoàng rời đi rồi, nó sẽ thay thế bổn hoàng làm chủ Sâm La Thần Điện, tất sẽ cùng ngươi có một trận long tranh hổ đấu!”
“Ma Hoàng lại giỡn rồi.”
Diệp Húc vẫy tay đưa tiễn, cười nói: “Lệnh lang cùng ta tranh chấp thật đúng là buồn cười, hãy chờ con ta xuất thế rồi để nó quyết hơn thua cùng lệnh lang thôi.”
“Tiểu tử thối, lại kiêu ngạo như vậy…” Sắc mặt Ma Hoàng trầm xuống, bước vào nơi vô cực.
Ứng Tông Đạo, Tinh Đế và Hạng tông chủ cũng rời khỏi thế giới Vu Hoang, biến mất không thấy gì nữa.
“Các vị, qua không lâu nữa ta cũng sẽ đi Thiên giới tìm các ngài…” Diệp Húc nhìn bọn họ rời đi, trong lòng thầm nói.
Bốn vị Vu Hoàng đã đi, thế giới Vu Hoang lâm vào trong an tĩnh. Hiếm khi được thanh nhàn, Diệp Húc quyết tâm, sở dĩ hắn chưa đi theo đám người Ứng Tông Đạo lên Thiên giới là vì tục sự chưa xong, lấy thủ đoạn của hắn thì có thể dễ dàng ra vào Thiên giới.
Đầu tiên là hắn và Phượng Yên Nhu đi đến Thiên Yêu cung, hai người chính thức thành vợ chồng.
Tô Kiều Kiều và Phượng Yên Nhu cũng biết không lâu nữa hắn sẽ rời khỏi Vu Hoang, cho nên hai nàng đều rất quý trọng những ngày bình thản khó có được này. Hắn mang theo hai vị phu nhân đi thăm bạn cũ. Trong lúc đó, Diệp Húc lại mở ra ngọc lâu tầng thứ chín, tìm được tâm pháp trong đó.
Tâm pháp xuất hiện trong ngọc lâu là tâm pháp Tam Hoàng cảnh, bao gồm Di La Thiên Nguyên Thủy bảo quyển, Hồng Mông Thanh Liên kinh, Hạo Thiên Đại Đạo chân kinh, ngoài ba loại tâm pháp đế cấp này thì chẳng còn gì khác.
Mà tầng thứ mười, tầng thứ mười một cũng bị hắn mở ra, bên trong không có vật gì.
Tòa ngọc lâu này so với ngọc lâu trời ban giống nhau, chỉ cung cấp tâm pháp chín tầng, cũng đủ làm cho hắn tiến vào Tam Hoàng cảnh, tu thành Vu Hoàng. Nhưng nếu muốn tu thành Thánh Hoàng thì cần dựa vào lĩnh ngộ của mình, chỉ dựa vào tâm pháp thôi thì không thể làm được.
Nhưng môn cấm pháp Bàn Vương Khai Thiên Kinh mà Diệp Húc sáng tạo ra càng ngày càng hoàn thiện, cần tâm pháp khác cũng ngày càng ít đi, cho dù là tâm pháp đế cấp, hắn chỉ lĩnh ngộ tinh túy bên trong rồi vứt bỏ.
Có được ba tâm pháp đế cấp này, Bàn Vương Khai Thiên Kinh của hắn càng thêm hoàn thiện, càng thêm sung mãn, thành tựu của hắn cũng ngày càng cao.
“Sư huynh, muội vẫn không thể suy tính ra nơi số mệnh hưng thịnh của ba nghìn thế giới là ở nơi nào.”
Phượng Yên Nhu nhíu đôi lông mày lá liễu lại, bụng nàng hơi gồ lên, hiển nhiên là đang mang thai, có phần chán nản nói: “Muội suy tính đến mặt sau thì cảm giác nơi đó như là không ở Trung Thổ Thần Châu, thậm chí cũng không ở thế giới Vu Hoang, luôn cảm thấy sắp suy tính ra thì lại thiếu một vài thứ…”
“Thiếu gì vậy?” Diệp Húc tâm khẽ động, dò hỏi.
“Thế giới Vu Hoang ta dù nói là có ba nghìn đại lục, nhưng trên thực tế lại chỉ có hai nghìn chín trăm chín mươi mốt đại lục. Chín đại lục khác đã bị Vũ Hoàng luyện hóa thành cửu đỉnh, bởi vậy số mệnh ba nghìn thế giới đã thiếu đi chín đạo, làm cho muội không thể từ quỹ tích ba nghìn thế giới vận hành mà suy tính ra Đế Hưng chi địa. Nếu trả lại chín lục địa này thì có thể dễ dàng suy tính ra Đế Hưng chi địa là ở nơi nào…”
“Một khi đã như vậy, ta luyện ra chín tòa lục địa, làm cho chúng tiếp nhận số mệnh của chín thế giới.”
Diệp Húc cười nói, hắn lập tức tỉnh ngộ, trong lòng chấn động, hiểu ra tại sao Vũ Hoàng phải luyện chế cửu đỉnh, trấn áp số mệnh thế giới Vu Hoang!
“Ba nghìn lục địa đối ứng với ba nghìn thế giới, thiếu đi chín lục địa thì không thể nào biết Đế Hưng chi địa ở nơi nào. Đế Hưng chi địa sẽ bị vùi lấp hoàn toàn, từ nay về sau Vu Hoàng sinh ra từ thế giới Vu Hoang không ai còn có thể tiếp lấy số mệnh của ba nghìn thế giới… Loại thủ đoạn này không thể là Vũ Hoàng có thể làm ra. Ông ta luyện chế chín lục địa thành cửu đỉnh nhất định là được kẻ khác bày mưu đặt kế.”
Diệp Húc từ từ phun ra một hơi trọc khí, thầm nghĩ: “Mà kẻ này chỉ có thể là Hiên Viên Thiên Đế! Thật tài ba, Hiên Viên Thiên Đế đúng là vị Đại Đế tài ba, loại thủ đoạn này làm cho người ta theo không kịp!”