Trong đại cầu lớn, truyền tới từng tiếng giòn vang nhưng sắt thép va vào nhau vậy, dường như hai tay hắn đã biến thành sắt thép vậy, không có gì không khá được.
Mã Tam Bảo trong mắt không khỏi lộ ra tia tán thưởng, âm thầm gật đầu.
Diệp Húc lúc này đánh tới, thấp nhất là bốn loại võ học thượng thừa, Thương Minh Luyện Thể quyết, Đại Thiên Diệp Thủ, Kim Cương Phục Ma công và Thanh Dực Bức Vương quyết. Phân biệt là nội gia tâm pháp, nội gia chưởng pháp, ngoại môn ngạnh công, mà kinh thân công phu.
Bốn loại võ học thượng thừa này, bất kỳ kẻ nào muốn tinh thông một loại trong đó đều phải tiêu phí gần mười năm công phu. Nhưng trong tay Diệp Húc, bốn loại võ học thượng thừa này không ngờ đã hợp nhất với nhau, xảo diệu vô cùng, xuất thần nhập hóa!
Cho dù là Mã Tam Bảo cũng không thể không tán thưởng thiên tư của hắn!
Mã Tam Bảo như trước chắp hay tay sau lưng, đứng ở dưới tinh quang, nhìn Diệp Húc đánh tới. Đợi khí thế hắn kéo lên tới đỉnh, đột nhiên từ trên đâu nguyên khí màu tím bắt đầu khởi động, hóa thành mấy bàn tay to, có nắm tay, có biến hóa thành chưởng ấn, có biến thành thủ đao, biến thành ưng trảo, cũng có hư không chỉ điểm, không ngờ trong nháy mắt xuất ra hơn mười loại võ học, đem khí thế của Diệp Húc đánh tan hết!
Diệp Húc một kích không trúng, lập tức lùi lại phía sau, bóng dáng phiêu phiêu mơ hồ, khiến người ta không thể nhìn thấu điểm dừng chân của hắn.
Đợi khi thối lui tới mấy trượng xa, Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Mã Tam Bảo vẫn đứng chắp tay sau lưng ở đó, không có ý tứ tiếp tục ra tay, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
"Thất gia, thương thế của ngươi quả nhiên tốt nhiều rồi."
Mã Tam Bảo trong mắt lộ ra nụ cười, vuốt cằm nói: "Ngày mai thất gia có thể trở lại nội phủ, không cần phải dọn chuồng ngựa nữa. Phủ chủ mà biết việc này tất nhiên sẽ rất vui mừng."
Diệp Húc chần chừ một chút lắc đầu nói: "Trường chủ, chỉ sợ ta còn muốn ở mã trường một đoạn thời gian nữa. Thương thế của ta khỏi hẳn, tin tức này xin trường chủ không cần phải nói ra ngoài."
Mã Tam Bảo trầm mặc một chút, mở miệng nói: "Nếu phủ chủ hỏi, Mã mỗ khẳng định biết gì nói đấy, xin thất gia thứ lỗi. Mặt khác, Mã trường của Mã mỗ không nuôi người rảnh rỗi, thất gia nếu muốn ở lại đây, vẫn phải dọn sách chuồng ngựa!"
Hắn nguyên bản là một mã nô, một tay được Diệp Tư Đạo đề bạt lên, trở thành vu sĩ, lại được Diệp Tư Đạo giao cho trọng trách, rất trung thành tận tâm với Diệp Tư Đạo.
Diệp Húc lộ ra một tia cười khổ, nghiêm nghị nói: "Phủ chủ làm sao quan tâm tới sống chết của một rác rưởi như ta? Nếu hắn thực sự quan tâm, làm sao lại bắt ta làm mã nô?"
Mã Tam Bảo chỉnh sắc mặt, nghiêm nghị nói: "Thất gia, phủ chủ cho người làm nô, kỳ thực là để bảo toàn cho ngươi."
Diệp Húc trong lòng vừa động.
Mã Tam Bảo tiếp tục nói: "Năm đó, Diệp gia tổ tiên cũng có một vị võ học kỳ tài, năm ấy mười lăm tuổi thành tựu võ đạo tiên thiên. Hắn trong khi trắc thí ở Võ Bị Các bị Phương gia đánh lén, kết cục giống như ngươi vậy, ngọc lâu bị hủy, tu vi mất hết, biến thành một phế nhân."
"Sau đó thì sao?" Diệp Húc không kìm được hỏi.
"Hắn không chịu nổi bị người khác xem thường cùng trào phúng, không gượng dậy nổi, tự sát rồi…"
Diệp Húc trầm mặc, hắn cũng trải qua giống như vậy, rất minh bạch tâm tình lúc đó của vị tổ tiên kia.
Danh hiệu thiên tài mặc dù vang dội, nhưng sau khi thiên tài ngã xuống, cảm giác mất mát quá lớn này, rất dễ làm cho nội tâm của người đó tan nát!
Tuy nhiên, khác với vị tổ tiên kia là, nội tâm của hắn được tôi luyện cực kỳ hùng mạnh, giống như bàn thạch vậy, căn bản sẽ không bị tin đồn làm phá hủy!
Hơn nữa, hắn còn có cây non thanh ngọc bên trong thần bí ngọc lâu kia, không ngừng mang tới cho hắn hy vọng đông sơn tái khởi (làm lại từ đầu).
Diệp Tư Đạo muốn hắn làm nô, khiến hắn rời khỏi nội phủ Diệp gia, ra ngoài thành tới mã trường làm mã nô, đích xác trong đó bao hàm ý tứ bảo toàn cho hắn.
Đương nhiên, cũng có nguyên nhân Võ Bị Các bị hủy mà khiển trách hắn.
Diệp Húc không thể không cảm thán, phủ chủ vu hoang thế gia, lòng dạ quả nhiên sâu không lường được!
Mã Tam Bảo xoay người rời khỏi, đột nhiên dừng lại, nghi hoặc nói: "Thất gia, ngươi có phải có xích mích với ngoại môn tổng quản Diệp Ly?"
Diệp Húc trong lòng vừa động, nhẹ nhàng gật đầu.
"Theo ta được biết, Diệp Ly mua được vài mã nô, sẽ đối phó ngươi."
Mã Tam Bảo cười lạnh nói: "Lão già này chán sống rồi, không ngờ dám mưu đồ trên mã trường của ta! Thất gia, ngươi nếu không ứng phó được, ta có thể ra tay!" Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Diệp Húc thản nhiên nói: "Trường chủ cho rằng ta không phải đối thủ của vài mã nô sao? Còn mời trường chủ hạ thủ lưu tình, để Diệp Ly lưu cho ta xử lý, ta muốn đích thân xử tử lão cẩu này!"
Mã Tam Bảo trên mặt lộ ra một tia mỉm cười nói: "Diệp Ly đã tiến vào võ đạo tiên thiên cảnh giới hơn hai mươi năm, tu vi thâm hậu, ở trong gia nô Diệp phủ xếp trong mười thứ hạng đầu. Thậm chí nói hắn xếp thứ nhất cũng không quá, rất khó đối phó. Tuy nhiên thất gia có hùng tâm này, Mã mỗ không tiện tham dự, cáo từ!"
Tô Kiều Kiều nhìn Mã Tam Bảo đi xa, thấp giọng nói: "Thiếu gia, mã trường chủ sao lại ra tay với người?"
"Hắn chỉ muốn thử ta, xem thương thế của ta đã khỏi hẳn chưa."
Diệp Húc buồn bã nói: "Lực lượng của vu sĩ, thật sự là quá hùng mạnh, vừa rồi một chiêu của trường chủ chỉ sợ nhiều nhất sử dụng một phần trăm lực lượng… không làm gì được một phần trăm, nhiều nhất chỉ có một phần ngàn!"
Một phần ngàn lực lượng, liền có thể áp chế được hắn, không thể không nói, lực lượng vu sĩ, thật sự khủng bố, không thể tưởng tượng!
Diệp Húc tự nghĩ, mặc dù hắn khôi phục tu vi võ đạo tiên thiên, ở trên tay của Mã Tam Bảo cũng không thể qua được một chiêu!
Mã Tam Bảo đã lợi hại như vậy, thì Diệp Tư Đạo thân là vu sĩ đệ nhất thành Liễu Châu không biết thực lực hùng mạnh tới mức nào?
"Vu sĩ…"
Trong mắt Diệp Húc không khỏi lộ ra vẻ cuồng nhiệt, thầm nghĩ trong lòng: "Lực lượng vu sĩ thật làm cho người ta đỏ mắt thèm thuồng. Một ngày kia, ta tất nhiên cũng có thể có lực lượng khủng bố này! Ngày đó, hẳn không còn xa nữa!"
Ngoài thành Liễu Châu, bên cạnh chân núi Bách Man.
Diệp Húc ngẩng dầu, đánh giá chung quanh, chỉ thấy phiến núi rừng trước mắt tan hoang vô cùng, nơi nơi đều là những đại thụ che rời bị gãy đổ, mặt đất gồ ghề, có dấu chân, cũng có chưởng ấn, cũng có người, thậm chí còn xuất hiện vài cái ấn ký hình người tạo thành chữ "Đại" nữa. Dường như nơi này có người bị đối thủ bắt lấy cổ chân, hung hăng đập xuống mặt đất vậy.
"Thiếu gia, nơi này là…"
Tô Kiều Kiều đánh giá chung quanh, tuy rằng võ đạo của nàng vẫn ở mức thấp kém đáng thương, nhưng vẫn có thể nhìn ra nơi này có người ác chiến. Bởi vậy phiến núi rừng này mới bị tàn phá tan hoang tới như vậy.
"Nơi này chính là nơi ta cùng Chu thế huynh giao thủ trước kia" Diệp Húc mỉm cười nói.
Tô Kiều Kiều khoa chân múa tay đo một ấn ký hình người trên mặt đất, phát hiện hình thể không khác Chu Thế Văn nhìu lắm. Nàng nghĩ tới thanh niên cường tráng thân hình thô kệch kia bị Diệp Húc hung hăng ném xuống mặt đất, không khỏi cười khanh khách không ngừng.
Diệp Húc phẫn nộ nói: "Kiều Kiều, kỳ thực ta cũng bị hắn đập qua như vậy."
Tô Kiều Kiều thè lưỡi, nàng biết Diệp Húc và Chu Thế Văn hai người trời sinh đối đầu, hai người này cách một thời gian lại chạy tới đây chiến đấu một lần. Tuy nhiên khi đó Diệp Húc đều lẻ loi một mình, không một ai đi theo.
Mà lúc này Diệp Húc lại mang nàng tới thăm chốn cũ.
Trong lòng nàng có một loại cảm giác ngọt ngào khi được chia sẻ bí mật.
Diệp Húc tiếp tục đi về phía trước, nàng vội vàng đuổi kịp, không quá lâu sau, trước mắt bọn họ xuất hiện một đoạn vách đá. Đoạn vách đá này không cao, chỉ có ba bốn trượng, lại cực kỳ hiểm trở, mặt phẳng bằng như gương, giống như bị người dùng một đao mở ra vậy!
Tô Kiều Kiều chú ý thấy trên mặt vách đá có rất nhiều nơi gồ ghề, cẩn thận xem xét không khỏi cảm thấy hoảng sợ.
Những lỗ to nhỏ đó không ngờ một đám chưởng ấn!
Chưởng ấn rậm rạp, phương hướng từ nông tới âu, có chỗ cực nông, chỉ lưu lại trên vách đá dấu vết mờ nhạt, có chưởng ấn lại sâu đậm, chưởng lực khắc trên vách đá, thậm chí khiến vách đá như mềm yếu vậy. Dường như vách núi này không phải là một vách đá mà là một khối đậu hủ vậy!
Diệp Húc trở về chốn cũ, trong lòng cảm khái nghìn vạn lần, đứng trước mặt vách núi thật lâu đột nhiên mỉm cười nói: "Nơi này là nơi ta kiểm nghiệm thực lực của mình."
Tô Kiều Kiều giơ bàn tay nhỏ bé của mình chụp lên vách đá, cánh tay bị chấn run lên, vách đá y nguyên, không có nửa điểm dấu vết lưu lại.
Diệp Húc bật cười: "Nha đầu ngốc, nghĩ muốn lưu chưởng ấn của ngươi trên vách đá này, trừ phi luyện Huyền Minh chân khí tới tam trọng cảnh giới. Năm đó ta tu luyện Thương Minh Luyện Thể quyết tới cảnh giới tam trọng, mới có thể lưu lại chưởng ấn của mình."
Tô Kiều Kiều thè lưỡi, nhìn dọc theo vách đá, trong lòng kinh hãi vạn phần, bàn tay người là máu thịt, làm sao có thể lưu lại dấu ấn trên vách đá như vậy?
"Loại chưởng lực này nếu đánh trên người người thường, còn không đánh cho tróc thịt bong gân, so với roi còn lợi hại hơn?"
Diệp Húc cười khẽ lắc đầu.
Tróc da bong thịt?
Cô gái nhỏ này rất đơn thuần, nếu đúng là người thường, căn bản không cần vận dụng chân khí, nâng một tay chụp một cái bọn họ cùng thành thịt vụn rồi!
Võ học của vu hoang thế gia, cũng không phải nhìn đơn giản như thế!