Diệp Húc ngẩng đầu nhìn vị trí người này bị nhốt, lập tức lắc đầu, tuy rằng khoảnh cách nơi cường giả bị nhốt cách bọn họ chỉ có hơn mười dặm được. Nhưng bởi vì thân thể của bọn họ bị khí tức của Bàn Hoàng ép xuống, chỉ cao không tới ba tấc, mười dặm này liền biến thành hai ba trăm dặm.
Hơn nữa mỗi khi bọn họ bước một bước, áp lực sẽ tăng gấp bội, huống chi là hai ba trăm dặm?
"Không cứu vị tiền bối này sao?"
Vinh Lâm có chút chần chừ, nhỏ giọng nói: "Từ khi ta bị vây khốn bên trong Bàn Hoàng mộ, nếu không có vị tiền bối này chỉ điểm, chỉ sợ đã sớm bị cấm chế xóa nhòa. Vị tiền bối này có ân với ta…"
Diệp Húc cười nói: "Vinh Lâm huynh, chúng ta không thể nắm chắc còn sống mà đi tới bên cạnh cấm chế kia. Nếu vị tiền bối này bị nhốt ở nơi này không biết bao nhiêu lâu, vậy mà hắn còn có thể chống đỡ được xuống, đợi chúng ta tu vi cao, thực lực mạnh hơn, sẽ lại tới cứu hắn cũng không muộn."
Thanh âm kia nghe thấy lời nói của hắn, không khỏi nóng nảy, giận dữ hét: "Tiểu tử, ngươi có thể cứu hắn, tự nhiên cũng có thể cứu ta! Minh Tôn ta cái khác không có, chỉ có của cải rất nhiều, ta còn có thể ban cho ngươi lợi ích vô cùng vô tận!"
"Còn có lợi ích gì?"
Diệp Húc lập tức tỉnh táo lại: "Linh mạch? Linh đan? Công pháp? Hay là vu bảo?"
Thanh âm kia trầm mặc một chút, lên tiếng nói: "Ta bị nhốt ở trong này gần 300 năm, linh mạch trên người đã tiêu hao sạch sẽ rồi, linh đan cũng không còn, về phần công pháp, ngươi và ta không phải đồng tộc. Ngươi không thể tu luyện, hơn nữa công pháp của ta chính là tâm pháp hoàng tộc, sao có thể truyền thụ ra ngoài? Vu bảo thì sao, ta nguyên có mấy món bất diệt chi bảo, một kiện là Ma Vương Tôn Bào, một kiện là Minh Tôn Tế Đàn, còn có một kiện Thiên Khuyết Chiến Kích. Tuy nhiên ba kiện bất diệt chi bảo của lão tử, hai trăm năm trước đã bị một tên khốn khiếp lừa lấy đi hết rồi…"
Diệp Húc và Vinh Lâm trong lòng vô cùng hoảng sợ, chủ nhân thanh âm này bị nhốt ở bên trong cấm chế, thấp nhất đã hơn 200 năm rồi. Bị cấm chế và nhiều bất diệt chi bảo tấn công lâu như vậy mà không luyện hóa được người này. Hắn vẫn còn sống mạnh khỏe nữa, tu vi thật sự là thâm hậu tới đáng sợ.
Càng tiếp cận Bàn Hoàng Lâu Thuyền, uy lực cấm chế càng hùng mạnh, Vinh Lâm chẳng qua bị nhốt ở mảnh đất này mấy ngày, thế mà gần như bị xóa nhòa đi rất cả sức sống.
Người này bị nhốt bên trong trung tâm cấm chế mấy trăm năm còn có thể sống tới bây giờ. Có thể thấy được tu vi, thực lực của hắn đã tới mức bọn họ khó có thể nhìn thấy bóng lưng rồi.
"Nói như vậy, tiền bối ngươi hai bàn tay trắng sao? Một khi đã như vậy, chúng ta cáo từ."
Diệp Húc có chút thất vọng, quay đầu nói: "Vinh Lâm huynh, chúng ta đi."
Thanh âm cuống quýt nói: "Từ từ đã! Tuy rằng Minh Tôn ta hai bàn tay trắng, nhưng ta còn có thể mang lại rất nhiều lợi ích cho ngươi. Ta là Long Độ Phạm Biến Diêm La Thần Điện Đại Minh Tôn trong thập đại thần điện thánh địa, hằng cổ ma vực! Chỉ cần ngươi cứu thoát ta ra, ta sẽ nhận ngươi làm nghĩa tử (con nuôi)! Tương lai sau khi ta chết, ngươi sẽ là Đại Minh Tôn mới của Long Độ Phạm Biến Diêm La Thần Điện!"
Hắn dẫn dụ từng bước cười nói: "Ngươi trở thành Đại Minh Tôn của Long Độ Phạm Biến Diêm La Thần Điện, dưới một người mà trên vạn người. Địa ngục Long Độ Phạm Biến tất cả của cải do người tiêu xài, tất cả thiên ma cổ ma, đều phải nghe lời của ngươi. Ma tộc ta có hàng tỷ mỹ nữ tuyệt sắc, của cải vô cùng vô tận, hết thảy đều do ngươi hưởng dụng! Điều kiện này như thế nào?"
Diệp Húc lắc đầu nói: "Làm con nuôi của người khác sao, ta không có hứng thú!"
Vinh Lâm sắc mặt kịch biến, thất thanh nói: "Hóa ra ngươi là Đại Minh Tôn vương của Diêm La ma điện! Khó trách tu vi lại thâm hậu như vậy, bị nhốt mấy trăm năm mà không chết! Ta có đi qua hằng cổ ma vực vài lần, nghe nói Long Độ Phạm Biến Diêm La ma điện có bốn đại minh tôn, một vị điện chủ. Hơn 300 năm trước một vị Minh Tôn đứng đầu trong bốn minh tôn là Già La Đại Minh Tôn Vương biến mất, không ai tìm thấy hắn, tiền bối chính là Già La Minh Tôn sao?"
Hắn quay đầu lại nói với Diệp Húc: "Long Độ Phạm Biến Diêm La ma điện chính là thánh địa ma tộc. Hằng cổ ma vực có mười tầng, được xưng là thập địa, mỗi một tầng địa ngục đều có một thánh địa, được xưng là Diêm La thập điện, thập đại thánh địa. Diệp lão đệ, ngươi không có đi qua Hằng Cổ Ma Vực việc này hẳn không quá rõ lắm."
Thanh âm kia cười ha ha, đắc ý dạt dào nói: "Không nghĩ tới còn có người nhớ rõ tên của Minh Tôn ta. Không sai, ta chính mà Già La Minh Tôn, ta cũng không phải mất tích, mà là cùng ma hoàng, đồng thời thám hiểm Ân Khư này."
"Ma hoàng cũng tới nơi này?"
Diệp Húc không khỏi biến đổi sắc mặt, không vội vã rời khỏi, hiếu kỳ nói: "Nghe nói Ma Hoàng đã là vu hoàng rồi, có hắn ở đây Già La Minh Tôn ngươi làm sao bị bị vây ở chỗ này?"
Vu hoàng thực lực dũng mãnh thế nào, chỉ sợ có thể xuyên qua cấm chế thật mạnh, tốc hành tới sâu bên trong Hoàng Lăng, thậm chí có thể đi tới Bàn Hoàng lâu thuyền, tìm tòi tới cùng.
"Chỉ còn lại vu hoàng? Ma hoàng còn là danh hiệu đi? Theo ta được biết, nhân tộc các ngươi còn có một vị cường giả, lúc này phân nửa đã trở thành vu hoàng rồi."
Già La Minh Tôn cười ha hả nói: "Ma hoàng mời ta tới đây, khi đó hắn còn chưa phải là vu hoàng, tu vi bằng ta. Tên khốn khiếp kia muốn lừa ta, tới chỗ này, đột nhiên hạ sát thủ đánh ta bị thương. Nếu không có ta đúng lúc trốn vào trong cấm chế này, lúc đó sẽ bị hắn giết chết rồi! Tên khốn khiếp này, biết Diêm La Thần Điện của ta có thực lực mạnh nhất trong thập điện. Mà ta là tồn tại thân cận điện chủ, chỉ cần hắn xử lý ta, tương đương với việc chém rơi một cánh tay của điện chủ. Sau đó Sâm La thần điện của hắn có thể kiêu ngạo rồi!"
Vinh Lâm sắc mặt âm tình bất định, nhỏ giọng nói: "Diệp lão đệ, người này là hoàng tộc Ma tộc, không đồng loại với nhân loại vu sĩ. Ma tộc trời sinh tính tình giả dối, tàn nhẫn hiếu sát, nếu cứu hắn phân nữa sẽ bị hắn cắn trả. Tuy nhiên hắn đối với ta có ân, ta không thể không cứu hắn một lần. Diệp lão đệ, ngươi nhanh chóng rời khỏi nơi này…"
Hắn có ân báo ân, có oán báo oán, Già La Minh Tôn từng chỉ điểm cho hắn, cứu mạng hắn. Tuy rằng Vinh Lâm biết rõ người này là ma tộc đại minh tôn, nhưng đã hạ quyết tâm cứu hắn một lần để báo ân.
"Vinh Lâm huynh, chỉ dựa vào một mình ngươi, còn không thể đi tới trước đạo cấm chế kia. Nhưng nếu thêm ta nữa, chúng ta có thể nắm được bảy tám phần."
Diệp Húc trầm giọng nói: "Thân thể của ta mạnh mẽ, nguyên thần chi bảo cũng không thể đả thương tới ta. Ta bảo tháp do ta luyện chế trấn trụ quanh thân, tay cầm bảo ấn, có thể cứng rắn kháng lại tam tướng chi bảo bình thường! Vinh Lâm huynh, tu vi của ngươi hơn xa của ta, không bằng tiến vào bên trong Tử Phủ của ta, thúc dục luân hồi thiên bàn, bảo vệ quanh thân, hẳn là có thể tiếp cận được đạo cấm chế kia."
Diệp Húc mở ra mi tâm, lộ ra không gian tử phủ, Vinh Lâm quả thực cũng không đủ thực lực đi tới chỗ đó. Lúc này hắn cũng không từ chối, thân hình nhanh chóng nhỏ lại lắc mình bay vào mi tâm Diệp Húc, chui vào bên trong Tử Phủ. Đột nhiên tế khởi luân hồi thiên bàn, lơ lửng trên đỉnh đầu Diệp Húc, tản mát ra từng đạo uy năng mênh mông, bảo vệ quanh thân Diệp Húc.
Diệp Húc chỉ cảm thấy áp lực bên ngoài chợt nhỏ đi, trong cơ thể phát ra những tiếng lách cách, thân hình lập tức kéo lên. Hắn mượn uy năng luân hồi thiên bàn chống cự lại khí tức của Bàn Hoàng, rốt cuộc đã khôi phục hình thể.
"Già La Minh Tôn, ta cứu ngươi cũng không phải không thể."
Diệp Húc không vội vàng đi tới phương hướng Già La Minh Tôn bị nhốt, trầm giọng nói: "Tuy nhiên, ta được lợi gì?"
Già la Minh Tôn hừ lạnh nói: "Tiểu tử ngươi cũng giọng điệu giống như tên tiểu tử 200 năm trước đã lừa đi 3 kiện bất diệt chi bảo của ta. Quả thực cùng một đức hạnh, cũng không phải là thứ tốt." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hắn trầm ngâm một lát, thật sự không lấy ra được thứ gì, cả giận nói: "Đại Tôn ta trên người không còn vật gì, ngươi muốn cái gì? Cùng lắm thì lão tử đi đoạt cho ngươi!"
"Ta muốn tức nhưỡng cửa chính Bàn Hoàng lăng, sau khi ta cứu ngươi chi bằng ngươi thu cửa chính kia giao cho ta." Diệp Húc cười nói.
Hắn đúng là cực kỳ động tâm với cửa chính Bàn Hoàng lăng kia. Tuy nhiên tức nhưỡng cửa lớn này đã cắm rễ ở bên trong long mạch, ngưng thành một thể với núi lớn.
Lúc trước hắn ở Hải Ngoại Tiên Các mua một khối tức nhưỡng, chỉ to bằng nắm tay, nhưng sức nặng lại cực kỳ kinh người, cần đại vu tam thần cảnh vận dụng nguyên thần mới có thể miễn cưỡng khiêng lên được. Mà khối tức nhưỡng cửa lớn này so với khối trước lớn hơn vô số lần, dày tới sáu bảy dặm, đừng nói là hắn, cho dù là hơn vạn đại vu tam thần cảnh cùng tiến lên, cũng không thể khiêng tòa cửa lớn này lên được.
Hơn nữa tòa cửa chính này như có linh tính, căn bản không thể cắt, Viên Thiên Công tế khởi kim tinh khí xuyên thấu qua cửa lớn, cũng không phải là cắt tức nhưỡng ra, mà là bức mở ra. Cho nên Diệp Húc cũng không thể cắt được mấy khối tức nhưỡng này mang đi. Lấy thực lực của hắn, lại không thể thu được tòa cửa lớn tức nhưỡng, bởi vậy mới động cái ý nghĩ này.
"Tòa tức nhưỡng cửa lớn kia sao?được, ta đáp ứng ngươi." Già La minh tôn thống khoái nói.
"Minh Tôn, ai lừa đi Ma Vương Tôn Bào của ngươi?" Diệp Húc có Vinh Lâm dùng luân hồi thiên bàn ngăn trở khí tức Bàn Hoàng, thoải mái cười nói.
Già La Minh Tôn giận tím mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta không biết hắn gọi là gì, chỉ biết tiểu tử kia một thân áo trắng, từ bên ngoài đi tới. Tiểu tử này đã nói cho ta biết Ma Hoàng đã trở thành vu hoàng, biến thành cấm kỵ, không thể nhắc lại. Ta lúc ấy gọi hắn cầu hắn cứu ta, sau đó hắn liền vơ vét tài sản của ta, Ma Vương Tôn Bào, Minh Tôn Tế Đàn và Thiên Khuyết Chiến Kích. Ta làm sao cho hắn hết được toàn bộ, chỉ cho hắn một kiện Ma Vương Tôn Bào, đồng ý thì sau khi thoát vây ta sẽ cho hắn hai kiện khác. Hắn lấy được bảo bối này, liền nói nếu ta không đưa hắn một kiện nữa hắn sẽ không cứu ta, thậm chí ngay cả Ma Vương Tôn Bào cũng không đưa ta. Vì thế ta lại đưa hắn một kiện…"
Già La Minh Tôn không tiếp tục nói, nhưng Diệp Húc có thể tưởng tượng được. Người nọ lừa tất cả gia sản của ma tộc đại minh tôn này, sau đó phủi mông chạy đi.
"Ai làm vậy? cũng quá không phúc hậu rồi!" Diệp Húc lắc đầu nói.
"Khụ khụ, ta từng ở trong thư phòng của sư phụ, thấy qua một tòa tế đàn, một cây chiến kích, hai kiện vu bảo kia không phải giống như thủ pháp luyện khí của ma đạo ta, mà là thủ đoạn luyện khí riêng của ma tộc…"
Vinh Lâm đứng ở mi tâm của hắn, nói nhỏ e sợ Già La Minh Tôn nghe thấy, thầm nói: "Diệp lão đệ, ngươi cảm thấy có phải là sư tôn ta đã lừa Minh Tôn ba kiện bất diệt chi bảo không?"
"Sao có khả năng?"
Diệp Húc bị khí tức giống như thiên nhân của Ứng Tông Đạo thuyết phục rất sâu, thất thanh cười nói: "Ứng sư huynh làm sao cần những vật này? Chỉ sợ bất diệt chi bảo rơi trên mặt đất, hắn cũng không muốn nhặt."
Vinh Lâm không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ: "Đó là hiện tại, trước đây tầm mắt sư tôn ta cũng không cao như vậy, làm việc cũng không phúc hậu như bây giờ. Nếu không cũng sẽ không bị người đuổi giết hơn trăm năm…"
Qua hồi lâu, Diệp Húc rốt cuộc cũng đi ra được sáu bảy dặm, mặc dù có Vinh Lâm giúp đỡ, nhưng thân hình hắn cũng bị thu nhỏ lại như con kiến, bước đi gian nan.
Hắn cắn chặt răng, chậm rãi đưa chân phải về phía trước tìm hiểu. Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc thật nhỏ truyền từ cổ chân tới. Xương cổ chân hắn bị khí tức bàn hoàng ép tới mức xuất hiện từng đạo vết nứt như đồ sứ.
Diệp Húc vội vàng thu hồi chân phải, không dám tiến lên.
Nếu hắn bước ra một bước này, chắc chắn xương cốt toàn thân sẽ vỡ vụn ra.