Mục lục
Độc Bộ Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Húc tuyệt đối không ngờ là, cuối cùng con phá cẩu Hao Thiên Khuyển này lại chiến thắng ba vị Đại Minh Tôn Vương, trở thành Đệ nhất tôn vương. Kỳ thật hắn cũng biết trong bụng con phá cẩu này có đồ, làm cự thú viễn cổ trông coi hoa viên cho Nghệ Hoàng thì sao lại không có chút bảo bối phòng thân chứ?

Nhưng hắn lại không thể ngờđược là Hao Thiên Khuyển lại táng mẫu thân nó ở trong không gian trong bụng, đây chính là một con cự thú viễn cổ hung danh lan xa, có thể nuốt được cả trời trăng và sao, thực lực còn trên sáu con cự thú viễn cổ bị Nghệ Hoàng khóa lại và lôi kéo Bắc Hải bí cảnh kia!

Đừng nói Già La Minh Tôn không phải là đối thủ, cho dù các cường giảđứng đầu thánh địa đến cũng trực tiếp bị ném bay, chỉ có thể chạy trốn.

Đám người Già La Minh Tôn còn đang nhao nhao cãi nhau, tranh chấp không ngớt. Cũng thật khó trách, bọn họ chính là Đại Minh Tôn Vương cao cao tại thượng, hiện giờ lại thua trong tay một con chó, mặt mũi mất hết, quan trọng nhất là, con chó này thoạt nhìn nhỏ gầy như chưa dứt sữa, chẳng đủ để cho ba vịĐại Minh Tôn Vương kia nhét kẽ răng.

"Được rồi, không tranh cãi nữa."

Diệp Húc thấy thật nhức đầu, nếu Già La Minh Tôn trở thành Đệ nhất tôn vương, lấy thực lực của lão còn có thể khiến kẻ dưới phục tùng, áp đảo được Tu Đề và Bảo Hiền. Nhưng đổi lại con cún đen Hao Thiên Khuyển không thể dựa vào này, thật sự quá không thể dựa vào, đừng hòng ngăn chặn được ba vịĐại Minh Tôn Vương này.

"Đệ nhất Đại tôn vương sẽ cạnh tranh mười năm một lần, giờ thì Hao Thiên Khuyển sẽ là Đại tôn vương, chờ mười năm sau lại tỷ thí." Diệp Húc cẩn thận suy xét một lát, bất đắc dĩ nói.

Đám người Già La Minh Tôn thoáng an phận, Diệp Húc lại mời bọn họ vào trong ngọc lâu để nghiên cứu thân thể Liệt Hỏa Minh Tôn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Lần này hắn đi Hàn Nguyệt Cung đương nhiên không thể quang minh chính đại mang theo ba vịĐại Minh Tôn Vương nghênh ngang vào Hàn Nguyệt cung cầu hôn, nếu làm như vậy thì đó chẳng phải là cầu hôn nữa mà là đi đập bãi rồi.

Nhưng Hao Thiên Khuyển thì Diệp Húc vẫn mang theo bên mình.

Ánh trăng dâng lên, từ phương xa im hơi lặng tiếng tiến đến gần, càng lúc càng lớn. Diệp Húc ngưng mắt nhìn, chỉ thấy vầng trăng này sáng như tinh cầu, ầm ầm kéo đến, vô cùng rộng lớn.

Phía trên ánh trăng có không biết bao nhiêu cung điện, kiến trúc to lớn, đó là nơi ở của ngoại môn Hàn Nguyệt Cung, bản bộ của nó lại ở trong một chỗ bí cảnh, kiến trúc trên ánh trăng này chỉ là một cơ cấu cấp thấp mà thôi.

Muốn đi vào Hàn Nguyệt Cung thì chỉ có đi đến trước ngoại môn Hàn Nguyệt Cung, sau đó nhờ sự dẫn dắt của đệ tử Hàn Nguyệt Cung mới có thể chân chính tiến vào trong cung, được thấy diện mạo thật của môn phái mạnh nhất ma đạo này.

Diệp Húc lấy Đại Uy Long Chiến Hạm ra, tế luyện qua một phen rồi mang theo Hao Thiên Khuyển đứng trên đầu chiến hạm, long buồm phất phới, cự hạm hoành không chạy tới ánh trăng.

Hắn mới bước đến trên mặt trăng thì những vầng mặt trăng nhỏ từ phía dưới đột nhiên dâng lên, đều hướng đến Đại Uy Long Chiến Hạm. Những mặt trăng đó dừng lại ở xa, hóa thành mười cô thiếu nữ xinh đẹp đứng nhìn chiến hạm. Trong đó một cô gái áo xanh cất cao giọng nói: "Xin hỏi là vị tiền bối nào đến Nguyệt Cung ta? Đến có chuyện gì?"

"Không dám xưng tiền bối."

Diệp Húc đứng ở đầu thuyền, chắp tay cười nói: "Hoàng Tuyền Thánh Tông, Phong chủ Quan Tinh Phong, Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo kính chào các vị sư tỷ."

"Diệp Thiếu Bảo?"

Các thiếu nữđều lộ ra vẻ cảnh giác, hiển nhiên là thanh danh của Diệp Húc kia cũng chẳng tốt, thậm chí còn truyền tới cảđại phía không hiện thế như Hàn Nguyệt Cung.

Cô gái áo xanh kia cẩn thận nói: "Diệp phong chủ, Hàn Nguyệt Cung ta có đắc tội gì không?"

Diệp Húc không nhịn được bật cười, lắc đầu nói: "Đương nhiên là không có. Lần này Thiếu Bảo đến là muốn hướng quý cung cầu hôn. Hơn nữa, tại hạ còn có tín vật trong tay."

Hắn huy tay áo phất một cái, một chiếc ngọc bội hình mặt trăng bay ra, rơi vào trong tay cô thiếu nữ áo xanh kia. Thiếu nữ kia cúi đầu xem xét cẩn thận, thấp giọng nói: "Quả thật là tín vật trong cung ta, hơn nữa chỉ có đệ tử nòng cốt thuộc tông chủ nhất mạch mới có thể có được tín vật như vậy."

Những thiếu nữđó trao đổi một lát, đều cười nói: "Đã có tín vật, vậy còn mong Diệp phong chủ đi xuống dưới chờ một lát, để chúng ta khoản đãi khách quý."

Diệp Húc khẽ mỉm cười, Đại Uy Long Chiến Hạm lướt qua, đi đến bên người những thiếu nữ Hàn Nguyệt Cung kia.

Dưới sự dẫn dắt của khí cơ của hắn, các thiếu nữ kia lập tức không đứng vững được, bị mặt trời trong thế giới sau lưng hắn hấp dẫn mà đến, đều rơi xuống thuyền, chỉ nghe tiếng oong oong không ngừng vang lên bên tai, từng mặt trăng hiện ra khỏi cơ thể bọn họ, không tự chủ được bay vòng quanh mặt trời.

"Sớm nghe nói lão ma đầu này gian dâm cướp bóc, không chuyện ác nào không làm, quả nhiên là lúc này hắn mưu đồ gây rối!"

Thiếu nữ áo xanh kia ngẩn ra, giận dữ quát lên một tiếng, lập tức những thiếu nữ khác cũng đều khẽ kêu lên, tế lên đủ loại vu bảo, nhất thời những loại vu bảo kỳ quái như bông hoa cái bình trâm cài tóc gương lược son phấn đủ kiểu đều đánh tới Diệp Húc.

"Các vị sư tỷ an tâm chớ nóng."

Diệp Húc khẽ mỉm cười, nâng một bàn tay lên nhẹ nhàng ép xuống, chỉ thấy những vu bảo đánh tới hắn kia đều rơi xuống đất, hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của các nàng kia.

Thiếu nữ áo xanh kia kiều nhan u ám, tuyệt vọng nói: "Ma đầu, ngươi muốn làm nhục chúng ta, cửa đều không có! Ta sẽ lập tức chết cho ngươi xem!"

"Ngươi dù có được thân thể ta cũng không chiếm được trái tim ta…" Một thiếu nữ khác khóc nói.

Hao Thiên Khuyển nhìn chằm chằm đám thiếu nữđó, nước miếng chảy ròng ròng, lẩm bẩm: "Thật muốn xơi tái bọn họ…"

Mồ hôi tuôn rơi trên trán Diệp Húc, hắn trừng nó một cái, thu đi thế giới sau lưng, cười nói: "Các vị sư tỷ, tâm pháp mà tại hạ tu luyện cùng tâm pháp Hàn Nguyệt Cung các người dẫn dắt lẫn nhau, cũng không phải là ta có ý định gây rối, đây chỉ là hiểu lầm thôi. Ta đây còn một ít bảo vật, tặng các vị sư tỷ."

Hắn duỗi tay khẽ búng một cái, từng món vu bảo bay ra rơi vào trong tay các thiếu nữ kia.

"Ông trời ơi, nguyên thần chi bảo!" Thiếu nữ áo xanh kia ngơ ngác nhìn món vu bảo trong tay, không nhịn được thất thanh hô lên.

Những thiếu nữ khác cũng vô cùng khiếp sợ, cầm vu bảo mà chẳng biết làm sao. Tu vi bọn họ không cao, nguyên thần chi bảo với bọn họ mà nói là một món của cải lớn đến khó có thể tưởng tượng được.

Diệp Húc khẽ mỉm cười, hạ giọng nói: "Diệp mỗ đến lần này thật sự không có ác ý, chỉ là cầu hôn mà thôi. Còn mong các vị sư tỷ dẫn đường cho."

Cô gái áo xanh kia hồi thần, vội vàng cười nói: "Ngươi ngừng thuyền lại đã, chúng ta đi thông báo sư tôn. Nơi này là do sư tôn ta phụ trách mở ra, chúng ta chỉđi theo sư tôn tu hành."

Diệp Húc lập tức điều khiển Đại Uy Long Chiến Hạm đi đến giữa quần điện trong Nguyệt Cung.

"Lão ma đầu này cũng là kẻ tuấn tú, sao thanh danh lại hỏng đến mức như vậy?"

Cô gái áo xanh kia nghiêng đầu lén quan sát Diệp Húc, thầm nghĩ: "Không biết hắn coi trọng vị sư tỷ nào nhỉ?"

"Khốn kiếp! Kẻ nào dám nghênh ngang xông vào Nguyệt Cung ta như vậy? Chẳng lẽ không biết đây là trú địa của Hàn Nguyệt Cung sao?"

Đột nhiên một tiếng quát truyền đến, Diệp Húc ngẩng đầu nhìn theo tiếng, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên bay lên từ trong một tòa Nguyệt Cung, lấy tay đánh một chưởng xuống Đại Uy Long Chiếm Hạm.

Diệp Húc dừng chiếm hạm lại, nhướng mày, hơi tức giận. Người phụ nữ trung niên này đi lên liền ra tay, không phân trần liền đánh ra một chưởng, định đánh chết hết người trong chiếm hạm, điều này khiến hắn rất khó chịu.

Thiếu nữ áo xanh bên cạnh hắn vội vàng hô to: "Sư tôn đừng động thủ, vị này chính là Diệp phong chủ Quan Tinh Phong Hoàng Tuyền Ma Tông, tới Hàn Nguyệt Cung ta có việc!"

Diệp Húc dằn cơn tức xuống, bỏ qua ý định đáp lẽ. Chỉ thấy người phụ nữ trung niên kia chuyển chưởng thành trảo, đám người thiếu nữ áo xanh kia không tự chủ được bay lên, dừng bên cạnh thân thể bà ta.

"Diệp ma đầu Hoàng Tuyền Ma Tông?"

Trong đôi mắt bà ta, tinh quang bắn ra, lạnh lùng nhìn Diệp Húc, nhìn từ trên xuống dưới, cười lạnh nói: "Tiểu ma đầu, ngươi tới Hàn Nguyệt Cung ta là có chuyện gì? Hàn Nguyệt Cung ta không chào đón các hạ, còn mời các hạ mau rời đi, nếu không thì đừng trách ta không khách khí!"

Thiếu nữ áo xanh kia vội vàng giải thích: "Sư tôn, Diệp phong chủ tới cầu hôn, hắn còn có tín vật trong tay." Dứt lời, cô ta vội vàng giao chiếc ngọc bội minh nguyệt cho bà ta.

Diệp Húc cười nói với sắc mặt ôn hòa: "Vị sư tỷ này, lần này tại hạ tới thật sự không có ác ý, mà là tại hạ tình đầu ý hợp với Tô Kiều Kiều của quý cung, bởi vậy đặc biệt tới để cầu thân. Miếng ngọc bội này chính là tín vật nàng giao cho ta."

Người phụ nữ này liếc ngọc bội một cái, nghe thấy Diệp Húc nói lời này liền thu ngọc bội lại, cười lạnh nói: "Cầu hôn? Buồn cười! Ngươi có biết Tô Kiều Kiều là ai không? Cô ta chính là đệ tử quan môn của Cung chủ Hàn Nguyệt Cung ta, có thân thể ngũ hành, lại là cung chủ tương lai, ngươi có thân phân gì, thanh danh gì? Cũng dám tới to mồm đòi cầu thân ư?"

Diệp Húc khẽ nhíu mày, thản nhiên nói: "Vị sư tỷ này, ta tới cầu thân, không phải đến nghe ngươi nói linh tinh."

Người phụ nữ trung niên kia tức quá mà cười, hung tợn nói: "Tiểu ma đầu, ngươi tới cầu hôn với cái thái độ này sao? Đừng tưởng ngươi có tín vật, cho ngươi vào cung cầu kiến hay không còn dựa vào ý niệm của ta! Hàn Nguyệt Cung ta không chào đón ngươi, ta đếm ba tiếng, nếu ngươi không rời đi thì đừng trách ta lòng lang dạ sói! Một!"

Diệp Húc nhíu mày, kiềm chế sự khó chịu trong lòng, chắp tay nói: "Mong vị sư tỷ này châm chước cho Diệp mỗ một chút."

Thiếu nữ áo xanh kia cũng khuyên nhủ: "Sư tôn à, Diệp phong chủ thực sự không có ác ý, thậm chí hắn còn tặng cho mỗi người trong chúng con một món nguyên thần chi bảo làm lễ gặp mặt, ra tay rất hào phóng…"

"Ngạc nhi, ngươi hồ đồ rồi, một món nguyên thần chi bảo đã mua chuộc được ngươi sao?"

Bà ta phất tay tát nàng kia một cái, cười lạnh nói: "Ma đầu này làm nhiều việc ác, một bụng quỷ kế, có khi dùng đám vu bảo này mua chuộc các ngươi để tiến vào Hàn Nguyệt Cung ta làm xằng làm bậy! Hàn Nguyệt Cung ta có vô số bảo vật, nếu chẳng may bị hắn ta trộm đi mất một món thôi, lột da các ngươi còn chưa đủ ấy!"

"Hai!"

Bà ta giơ thẳng hai ngón tay lên, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Diệp Húc, lạnh lùng nói: "Tiểu ma đầu, đừng thấy tên tuổi ngươi vang xa như vậy, có kẻ còn so sánh ngươi ngang với cường giả Tam Bất Diệt cảnh, nhưng ta đã khổ tu bảy trăm năm, tu thành pháp tướng chân thân, bắt ngươi là chuyện cực đơn giản, cho ngươi biết Hàn Nguyệt Cung ta không phải chỉ có hư danh! Giờ ngươi biến đi còn kịp đấy!"

Diệp Húc thở dài, không nói gì nữa.

"Ba!"

Người phụ nữ trung niên kia rốt cuộc đếm tới ba, lập tức quát to một tiếng, sau lưng hiện ra pháp tướng chân thân cầm một cây trường tiên màu bạc, hung tợn quật tới Diệp Húc.

"Cảđời Diệp mỗ, chưa từng bị ai khinh bỉ. Ai khinh thường ta, ta lập tức giết kẻ đó."

Diệp Húc thản nhiên cười một tiếng, vươn một ngón tay ra khẽ đẩy một cái, sợi ngân tiên kia gào thét quay về, cuốn chặt lấy pháp tướng chân thân của người phụ nữ trung niên, khiến bà ta không thể thoát thân.

Hắn đè ngón tay xuống, hai đầu gối pháp tướng chân thân của bà ta ầm ầm quỳ xuống, ra sức giãy dụa cũng không thểđứng dậy được.

Diệp Húc hạ giọng nói: "Ta tới cầu thân chứ không phải tới để bị khinh thường. Người còn dám khiến ta bực mình nữa, Diệp mỗ sẽ không tới cầu thân, mà là đánh giết vào Hàn Nguyệt Cung, cướp đi người con gái của ta!"

"Ngươi muốn ta giết người sao?" Diệp Húc khẽ ấn ngón tay, ép cho bà ta quỳ xuống mặt đất, không thểđộng đậy.

"Chủ công, ăn luôn bọn nó đi!" Hao Thiên Khuyển con phá cẩu kia kích động phát run lên, kêu gào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK