"Vừa rồi tứ đại gia hỏa kia, nhìn có chút quen mắt..." Trong nhãn tình của nhiều vị Thánh chủ hàm chứa thâm ý, lẩm bẩm nói.
"Đại Tôn Vương đã trở lại! Hắc Hắc.... Già La ngươi cũng tu thành Vu Hoàng rồi?"
Một con hắc cẩu hùng tráng, dáng vẻ kiêu căng dữ tợn nói vọng tới, khí thế xung thiên làm cho nhiều Vu Hoàng không thể ngẩng đẩu lên được, thoáng nhìn qua Già La Minh Tôn, cười hắc hắc nói: "Nhưng mà ngươibiết rằng Đại Tôn Vương đã tu thành Thánh Hoàng, ngươi vĩnh viễn đừng mơ tưởng viễn vông đoạt lấy ngôi vị của ta!"
Già La Minh Tôn định thần nhìn lại, gần như tức đến thổ huyết, nói: "Con chó khốn khiếp này, cư nhiên bây giờ đã là Thánh Hoàng rồi? Thật là không có thiên lý! Sớm biết như vậy, ta cũng mặt dày mày dạn đi theo chủ công lên thượng giới rồi!"
"Già La, chúng ta hãy đánh một trận nào?" Hao Thiên Khuyển, thân hình cường tráng như một con man ngưu, nhìn thấy cố nhân, nóng lòng muốn thử sức mình, rất có khuynh hướng bạo lực.
Các đại thánh địa Thánh chủ tất cả đều ngây dại, vẻ mặt si ngốc nhìn hắc cẩu đang giễu võ dương oai, bỗng nhiên trong mắt hiện ra một thân ảnh thiếu niên. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
"Khiếu Thiên, không được làm càn."
Một thanh âm ôn hòa như từ trên Thiên Không truyền đến, chư vị Thánh chủ, Vu Hoàng đều ngầng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên áo lam từ từ đi tới, hoàn toàn không có gì khác biệt, tựa hồ như khi hắn phá vỡ kết giới của Thiên giới ra đi chưa hề thay đổi.
"Chư vị, đã lâu không gặp?" Diệp Húc mặt cười ấm áp, chào hỏi các vị Thánh chủ.
Tuy rằng hắn đã đúc lại thế giới Vu Hoang, củng cố lại hư không, nhưng không gian thế giới Vu Hoang không chắc chắn bằng của Thiên Giới, cho nên mặc dù hắn đã thu lại đạo môn, thu liễm hơi thở của mình thì thân thể của hắn vẫn như đem thế giới Vu Hoang phía sau ép tới, phảng phất như nơi đó đang có một cái hắc động to lớn, nơi hắc động đi qua, hư không như bị gấp khúc, từ từ sụp đổ.
"Nhạc phụ đại nhân, Triền sư bá, Tuần tông chủ, Quỳnh Tiêu cung chủ, Thiếu Bảo ra mắt các vị."
Diệp Húc mỉm cười, hướng mọi người xa xa thi lễ. Mọi người không ai dám thân cận hắn quá mức. Hôm nay Diệp Húc đã mạnh như bằng Vu Tổ, mà đám người Yêu chủ mạnh nhất chỉ đạt đến Vu Hoàng, khách quan mà nói nếu chống lại hắn mà không có thủ đoạn thích hợp thì sẽ bị hắn áp chế hết thảy.
Chư vị Thánh chủ đều ngây ngốc, hồn nhiên không ngờ rằng. Đại nhân vật đến từ Thiên giới, cải tạo lại thế giới Vu Hoang, mang đến cho mọi người cảm giác ưu việt không gì sánh nổi, làm cho mười bảy người vừa mới trở thành Vu Hoàng, những người khác cũng có hi vọng trở thành Vu Hoàng tiếp theo cư nhiên không ngờ rằng người đó lại là Diệp Húc, người mà đã từng mang đến cho thế giới Vu Hoang một hổi kiếp nạn chưa từng có: Diệp Lão Ma!
Ở đây có rất nhiều Thánh chủ, phần lớn đều có ân oán với Diệp Húc, thậm chí đã từng ra tay hạ sát thủ, mà giờ Diệp Húc lại từ Thiên giới xuống tới, người mà sẽ mang đến cho bọn họ chỗ tốt không gì sánh được!
Từng hoành hoành Vu Hoang, giết người vô số, mang xú danh là ma đầu, nay lại là đại nhân vật của Thiên giới đến tạo phúc cho thế giới Vu Hoang, khiến cho các vị Thánh chủ tinh thần thác loạn, đầu óc hỗn loạn, không biết nói gì mới tốt!
Đám người yêu chủ cũng không ngờ rằng, người mà Thiên giới cử xuống lại là Diệp Húc. Bọn họ từng đoán đại nhân vật được phái đến là Lê tông chủ của Nguyên Thủy Thánh Tông hoặc là Chu Thiên Tinh Cung tổ sư. Thật hồn nhiên không ngờ đến là Diệp Húc, đến giờ khắc này, bọn họ vẫn có cảm giác khó tin đây là sự thật.
Dù sao thì Lê tông chủ cùng Tinh Cung tổ sư phi thăng đã lâu, mà Diệp Húc thì mới phi thăng cách đây không lâu, đối với Thánh chủ Vu hoàng mà nói, mấy năm thời gian cơ hồ nhoáng qua, ai cũng không dự đoán được, Diệp Húc cư nhiên bây giờ đã trở thành nhân vật tối cao như vậy!
"Thảo nào Hoàng Tuyền Ma Tông lại được đưa xuống nhiều cao đẳng linh mạch như vậy, nguyên lai lại là hắn..."
Một vị Thánh chủ gần như phát điên, thất thanh nói: "Chỉ mới vài năm, lúc trước khi phi thăng hắn chỉ là Vu Hoàng, không ngờ rẳng bây giờ hắn đã mạnh mẽ đến trình độ này, đem thế giới Vu Hoang của chúng ta toàn bộ luyện chế lại một lần! Loại thần thông quảng đại như thế này, có thể xưng Thần được rồi!"
Có Thánh chủ thấp giọng lẩm bẩm nói: "Tối hậu chính là một lớp cao đẳng linh mạch hạ xuống Hàn Nguyệt cung, Thiên Yêu cung to lớn như vậy lại có giao hảo tốt với hắn, thân gia của hắn..."
"Vạn kiếp môn, Hiên Viên gia cùng Thanh Đế môn như thế nào cũng có linh mạch hạ xuống?" Có người không hiểu nói.
Có người biết được chút dấu vết, thấp giọng nói: "Ở Vạn kiếp môn có Tống Cao Đức, Hiên Viên gia thì có Hiên Viên Quang cùng với Hiên Viên Như Nguyệt, Thanh Đế môn thì có Bạch Nam Hiên, tất cả đều là cố nhân của hắn, bởi vậy đối với mấy Thánh Địa này hắn mới chiếu cố nhiều như vậy! Mà Chu Thiên Tinh Cung thì là vì Tinh Đế đã từng cùng Ứng tông chủ liên thủ chống lại Giám Thiên Sứ, cũng nhận được sự chăm sóc của hắn."
"Vạn Kiếp môn chủ, Hiên Viên gia chủ cùng Thanh Đế môn chủ thu đệ tử tốt thật, cư nhiên có thể nhờ vào một chút quan hệ cùng với hắn mà một bước lên trời a!"
Có người ghen tị nói: "Như thế nào mà ta không có thu được đệ tử như vậy a!"
Có thánh chủ cười lạnh nói: "Ngươi khi đó đang đuổi giết hắn, người ta đã không tàn sát cả nhà ngươi đã là phúc đức của tổ tiên ngươi để lại rồi!"
Các đại Thánh Địa Thánh chủ bên trong, có không ít người đều đã từng cùng Diệp Húc từng có quan hệ hoặc là cùng Hoàng Tuyền Ma Tông bất hòa, lúc này thấy đến Diệp Húc trở về, trong lòng lo sợ bất an, e sợ cho Diệp Húc lật lên nợ cũ, tìm đến bọn hắn tính sổ.
"Thiếu Bảo, người vẫn khỏe..." Triều Công Thiều lúng túng nói.
Diệp Húc nháy nháy mắt, cười nói: "Sư bá, ta mang đến cho người ít thứ tốt."
Triều Công Thiều vui vẻ nói: "Ngươi muốn dùng đến bảo bối đến nện ta hả! Xú tiểu tử, ngươi phi thăng lên Thiên giới, còn không sửa tính nhà giàu mới nổi! Mau đưa bảo bối ra đây!"
Diệp Húc cười nói: Sư bá, những thứ như cấm bảo ta cũng không có, nếu sư bá cần vài món thánh bảo hoặc là Tổ Binh, bản thân ta có thể lấy ra được vài món.
Thánh bảo cùng Tổ Binh?
Những đại Thánh Địa Thánh chủ có chút ngây ngốc, một người lẩm bẩm nói: Thánh bảo ta biết, là Thánh Hoàng chi bảo, hiếm có trên thế gian, chỉ có Thái Dương thần cung từng có một kiện, Chu Thiên Tinh Cung nửa kiện Thánh khí, về phần Tổ Binh đến tột cùng là vật gì? Ta như thế nào chưa bao giờ nghe nói qua?
Triều Công Thiều ngẩn ngơ, cười nói: Ta muốn thánh khí trong bảo khố Tổ Binh có ích lợi gì? Xài lại không xài được, ăn lại ăn không được. Thiếu chủ, mấy cái đó ta không sử dụng được! Tốt nhất là cậu cho ta vài viên linh đan diệu dược có thể ăn phát là tu lên được Vu Hoàng. Sư bá ta ở thế giới Vu Hoang cũng đã lâu, cũng muốn phi thăng lên thượng giới, ở Thiên giới xây một cái Hoàng Tuyền Thánh tông!
Diệp Húc nhắm mắt lại, trầm tư giây lát, cười nói: Linh đan diệu dược gia tăng tu vi ta không có, bất quá ta vừa rồi đem Hoàng Tuyền Thánh tông Bích Lạc Hoàng Tuyền Ma Thiên Cấm Điển một lần nữa thôi diễn một phen, đem cấm pháp này tăng thêm lên một phần, hơn nữa đã đem tâm pháp tu luyện tới cảnh giới Nhân Hoàng đỉnh phong. Sư bá, người đem cấm pháo của người triển khai ra, ta đem hai cấm pháp dung hợp lại với nhau, dù cho ngươi không cần tu luyện, cũng có thể tu luyện thành công cấm pháp này!
Triều Công Thiều tâm niệm vi động, Hoàng Tuyền sông lớn gào thét mênh mông, hiện ra tại phía sau hắn, như một con rồng quấn quanh toàn thân hắn.
Diệp Húc lấy ra một đoàn tiên linh chi khí, chỉ thấy linh khí ở trong tay hắn lưu chuyển, rồi đột nhiên cũng hóa thành một dòng sông Hoàng Tuyền bay ra phía trước. Thông Thiên Hà xuất hiện, tiếp theo là chảy qua Thiên giới Thiên Hà viễn cổ, gắn bó với tiên đình hùng vĩ, chảy qua Chư Thiên chư chư thế giới, chảy vào âm phủ, chảy vào dòng sông Minh Hải.
Diệp Húc ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, Thiên Hà gào thét bay lên, cùng với Hoàng Tuyền của Triều Công Thiều dung hợp lại với nhau. Triều Công Thiều hơi thở nhất thời mạnh mẽ, khí thế dâng lên, tu vi tiến triển vượt bậc, so với lúc đầu đâu chỉ vượt hơn mười lần!
Thánh chủ các Thánh địa đều tỏ vẻ kinh ngạc, ngắn ngắn ngủi trong một hơi thở, Diệp Húc liền đem cấm pháp cap nhất của Hoàng Tuyền Ma Tông thôi diễn một lần, trở nên hoàn thiện không gì sánh được, uy lực cường đại hơn trước mấy chục lần, hơn nữa đem cấm pháp này tu luyện tới Nhân Hoàng đỉnh phong, sau đó lại từ trong cơ thể bay ra ngoài, truyền thụ cho Triều Công Thiều, loại thủ đoạn này, thật đúng là trước giờ chưa từng nghe thấy!
Triều Công Thiều tuy rằng giống như trước chưa đạt đến Vu Hoàng, nhưng sau khi được Diệp Húc hoàn thiện, cấm pháp của hắn bây giờ càng thêm củng cố, không còn một chút tạp chất, làm cho tu vi của hắn vô cùng tinh thuần. Nếu như Triều Công Thiều tiếp tục tu luyện đạt đến thành tựu Vu Hoàng cũng không khó khăn, hơn nữa tiềm lực còn rất lớn!
Các Thánh chủ có mặt ở đây đều tiến lên chào, náo nhiệt một hồi, lúc này mới chịu tản đi. Diệp Húc rốt cục đã có thể thanh tịnh, chỉ thấy Phượng Yên Nhu cùng Tô Kiều Kiều nhị nữ phong tư yểu điệu đứng ở nơi đó, si ngốc nhìn mình. Diệp Húc trong lòng nhu tình dâng lên, đi đến trước mặt hai nàng, nhẹ nhàng đem nhị nữ ôm vào trong lòng, ôn nhu cười nói: Ta đã trở về...
Ta đã trở về.
Một câu nói vô cùng đơn giản, đã làm cho Phượng Yên Nhu cùng Tô Kiều Kiều mang đến vô cùng cảm giác an toàn, lồng ngực lập tức bị nhu tình tràn ngập, phảng phất như cả thế giới cũng lập tức trở nên tươi đẹp.
Các nàng từ khi nhìn Diệp Húc rời khỏi Vu Hoang tiến lên Thiên giới, liền một bên nuôi nấng con của Diệp Húc, một bên không ngừng khổ tu, đợi ngày sớm đạt đến thành tựu Vu Hoàng, tiến vào Thiên giới cùng Diệp Húc đoàn tụ, trả giá biết bao mồ hôi cùng vất vả, không màng đến những lời nói của người khác, nay nghe được những lời này của Diệp Húc, phảng phất từ trước đến nay nếm đủ mọi đau khổ, hết thảy đều được đền bù xứng đáng.
Đột nhiên, Diệp Húc buông nhị nữ ra, ngơ ngác nhìn phía sau các nàng, chỉ thấy hai cái phấn điêu ngọc mài hài đồng đang trốn ở cách đó không xa, thò đầu ra nhìn với một vẻ tò mò.
Nhi tử của ta, nữ nhi của ta...
Diệp Húc hốc mắt đỏ lên, vui đến không nhịn được mà rơi lệ, trong lòng có một loại cảm giác đã đạt được thành tựu rất lớn. Hắn tu thành Thánh Hoàng, chém giết Vu Tổ, cái loại này cảm giác đó cũng không bằng một phần vạn vào lúc này. Bây giờ cho dù có cho hắn đi lên ngai vàng Thiên đế, cũng không bằng giờ phút ngắn ngủn này mặc dù chỉ trong chớp mắt.
Diệp Kỳ cùng Diệp Lân khiếp đảm nhìn đến hắn, trong ánh mắt ngây thơ tràn đầy bỡ ngỡ.
Diệp Húc trong lòng đau xót, con xa lạ với mình, là bởi vì chính mình cũng không có ở bên cạnh các con, xem con của mình từng ngày lớn lên, hắn chính là một phụ thân không đủ tư cách.
Hắn dưới chân bỗng nhiên phun ra dày đặc tử khí Hồng Mông, tử khí bốc lên, hóa thành Thủy Châu, leng keng leng keng hạ xuống, hình thành một hồ nước trong suốt. Trong hồ nước một mảnh lá sen tự nhiên hình thành, một đóa Thanh Liên yếu ớt chui ra khỏi mặt nước, đóa hoa nở ra, bên trong xuất hiện một thân thể hoàn toàn mới, xa xa không bằng thân thể cường đại của hắn như bây giờ, không có chút tu vi.
Diệp Húc đem thần thức và hồn phách tách ra khỏi thân thể, tiến vào khối thân thể vừa mới được tạo thành, bước nhanh đến hướng Diệp Kỳ, Diệp Lân, đem hai hài đồng ôm lấy, một trái một phải đặt ở trên đầu vai của mình.
"Kiều Kiều, Yên Nhu, chúng ta về nhà nào." Diệp Húc quay đầu cười nói, nụ cười trên mặt vô cùng sáng lạn, không có bất kỳ tâm cơ, phảng phất như là một người cha bình thường nơi thế tục.
Cách đó không xa, Hao Thiên Khuyển đem Già La Minh Tôn dẫm nát dưới móng vuốt của mình, làm cho vị Đại Minh Tôn Vương liên tục xin tha.
Nếu có thể, ta hi vọng chính mình không cần phải phi thăng Thiên giới, cùng với Thiên giới ngang ngược tranh đấu, không cần lục đục với nhau, mà là im lặng đứng ở thế giới Vu Hoang, nhìn con mình từng ngày từng ngày trưởng thành, hưởng thụ sự khoái hoạt của nhân sinh..
Diệp Húc bóng lưng dưới ánh mặt trời kéo dài ra, trong lòng lặng lẽ than: Ta trở nên càng mạnh, càng khó lấy hưởng thụ thời khắc yên tĩnh...