Trên đỉnh đầu Úy Trì Kính Minh đột nhiên hiện ra hai cái kim giản, hai cái kim giản này đột nhiên lần lượt lồng vào nhau, phát ra tiếng vang leng keng, hóa thành hai con kim giao bơi qua bơi lại trên đỉnh đầu hắn, tràn ngập yêu khí và khí thế hung ác nồng đậm.
"Hôm nay, thanh danh của ngươi, tất cả sẽ thành toàn ta hết!"
Hắn cười lạnh một tiếng, giơ tay chỉ hướng Phượng Yên Nhu, cười ha ha nói: "Diệp phong chủ yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, không bằng đặt cược cô gái bên cạnh ngươi, nếu ngươi thua, tặng cô ta cho ta làm thiếp, như thế nào?"
Diệp Húc sắc mặt chuyển lạnh, chậm rãi đặt chén rượu xuống, Trường Tôn Bất Không bước lên khuyên bảo hai người: "Hai vị đừng tức giận, hôm nay là ngày hỉ của xá muội…"
"Thể diện của Bất Không huynh, tiểu đệ đương nhiên sẽ cho, sẽ không giết người trên hôn lễ của Sư Thiếp, Bất Không huynh có thể yên tâm."
Trường Tôn Bất Không vừa mới thở phào nhẹ nhõm, Diệp Húc khẽ mỉm cười, ánh mắt rét lạnh, thản nhiên nói: "Nhưng mà, hắn nhục bằng hữu của tôi thì không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn."
Hắn quay đầu nhìn về phía Úy Trì Kính Minh, hạ giọng nói: "Rượu có thể loạn uống, nhưng lời thì không thể nói loạn. Ngươi muốn mượn thanh danh của ta để thành toàn uy danh của ngươi, điều này không trách ngươi. Nhưng ngươi nhục mạ bằng hữu của ta, đáng chết vạn lần, niệm hôm nay là ngày hỉ của Sư Thiếp, ta tha cho ngươi một mạng, chỉ phế bỏ tu vi của ngươi."
"Phế bỏ tu vi của ta?"
Úy Trì Kính Minh ngẩn ra, cười ha ha, điềm nhiên nói: "Ta trải qua trăm trận chiến, khi thành danh, ngươi còn chưa sinh ra trên đời này, chỉ bằng ngươi cũng dám trâng tráo như thế, muốn phế bỏ đi tu vi của ta?"
Hai con giao long do kim giản hóa thành trên đỉnh đầu hắn giơ nanh múa vuốt, xoay quanh đỉnh đầu mọi người, lân phiến vàng rực lớn như tấm khiến, hai con kim giao này, mỗi một con đều dài hơn trăm thước.
Đây cũng không phải là kim giao chân chính, mà là kim giao chi khí, dùng tinh khí kim giao luyện chế thành vu bảo.
Hắn dùng tinh khí hai con kim giao luyện chế hai cái kim giản này, bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành kim giao chi khí, trấn áp đối thủ.
"Hôm nay ta không giết ngươi, cũng chỉ phế bỏ tu vi của ngươi, làm cho ngươi phải quỳ xuống trước mặt mọi người! Quỳ xuống cho ta!"
Úy Trì Kính Minh cười lạnh, hai con kim giao chi khí bùng lên, đều giơ móng vuốt ra chộp tới Diệp Húc, định ấn hắn xuống, khiến hắn quỳ xuống đất.
Diệp Húc ngồi yên bất động, một khẩu đại đỉnh hiện lên, trong đỉnh một bàn tay to thò ra phía trước, két một tiếng, hai con kim giao chi khí này liền bị bàn tay kia bóp nát hết! Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Bàn tay run rẩy chộp tới Úy Trì Kính Minh, bao phủ quanh thân hắn, Úy Trì Kính Minh sắc mặt kịch biến, bị năm ngón tay vây khốn, va đụng trái phải, năm đầu ngón tay kia giống như trụ trời vậy, khiến hắn đụng cho đầu chảy máu, cũng không thể đột phá đi ra.
Điều khiến hắn không thể tưởng tượng được chính là, từ đầu đến cuối, Diệp Húc căn bản không có động thủ, mà là dùng một chiêu vu pháp liền vây khốn hắn.
"Diệp phong chủ, thủ hạ lưu người!" Trường Tôn Bất Không không đành lòng, khuyên nhủ.
Diệp Húc nâng chén rượu lên, mỉm cười nói: "Tôi đã nói không giết hắn thì sẽ không giết. Bất Không huynh, mời!"
Trường Tôn Bất Không vội vàng nâng chén rượu lên, còn chưa kịp uống, chỉ thấy năm ngón tay kia càng lúc càng xiết chặt lại, xuyên qua cơ thể Úy Trì Kính Minh, dường như có hình mà không có chất.
Úy Trì Kính Minh sắc mặt tái nhợt, đặt mông ngồi dưới đất, thân thể đã không có một nửa lực lượng.
Bàn tay chân nguyên của Diệp Húc kia mở ra, chỉ thấy một quả nguyên đan hiện ra trong lòng bàn tay, chuyển động xoay tròn.
Quả nguyên đan này đúng là nguyên đan của Úy Trì Kính Minh, chỗ ở của tu vi toàn thân, bị Diệp Húc cưỡng ép bắt ra từ trong cơ thể hắn ta, chặt đứt liên hệ giữa hắn và nguyên đan!
"Diệp phong chủ, có thể không…"
Trường Tôn Bất Không định mở miệng xin cho Úy Trì Kính Minh, đột nhiên bàn tay kia của Diệp Húc nắm chặt lại, quả nguyên đan kia lập tức vỡ vụn, hóa thành từng luồng thiên địa nguyên khí tan đi!
Quả nguyên đan này vỡ nát, tu vi của Úy Trì Kính Minh hoàn toàn bị phế không còn chút nào, bị đánh thành phế nhân!
Mọi người liếc nhau, mặc dù ở đây có rất nhiều kẻ có tu vi cao hơn xa Diệp Húc, nhưng nhìn thấy loại thủ đoạn này của Diệp Húc, vẫn cảm thấy kinh hãi không ngừng.
Diệp Húc nhìn về phía Úy Trì Kính Minh, mỉm cười nói: "Kẻ đối địch với ta đều biết là, ta xuống tay rất ít khi lưu người sống, nhưng hôm nay là ngày vui của Sư Thiếp, không nên thấy máu, cho nên ta tha cho ngươi một mạng. Úy Trì huynh nếu muốn báo thù, có thể chờ đến lúc tiệc cưới kết thúc."
Giọng hắn nhàn nhạt, nhưng khí độ đại hào ma đạo cũng hiện ra không thể nghi ngờ, làm cho người ta phải rùng mình, lúc n ày mới nhớ tới không chỉ là thiên tài tân tú đã đánh chết Úc Khánh Sơn, mà đồng thời cũng là trưởng lão đại phái ma đạo lấy tàn nhẫn nổi danh, Hoàng Tuyền Ma Tông!
Đúng vào lúc này, trên khoảng không Trường Tôn phủ đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ: "Diệp phong chủ Hoàng Tuyền Ma Tông, thật sự có khí phách! Khó trách dám bắt cóc hai vị công chúa Thiên Yêu Cung!"
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vô số bông hoa từ trên không rơi xuống, hương hoa lan khắp nơi, một gã nam tử trẻ tuổi phong độ hạ xuống trên đám hoa, chân giẫm lên hoa, thản nhiên đi tới, vái chào một cái, cười nói: "Bất Không huynh, tiểu đệ hôm nay tới vội, không biết là ngày đại hôn của lệnh muội, quên mang theo quà mừng, còn mong Bất Không huynh thứ lỗi."
Trường Tôn Bất Không cuống quít đáp lễ, cười nói: "Độc Cô Phong huynh có thể đến là đã cho Trường Tôn phủ chúng ta mặt mũi rồi. Tiểu đệ nghe nói Độc Cô hynh đi tới Thiên Yêu Cung, định cưới hòn ngọc quý trên tay Yêu chủ Thiên Yêu Cung, sao lại trở về nhanh như vậy?"
Độc Cô Phong chính là trưởng tử Độc Cô gia, thực lực cực kỳ thâm hậu, là cao thủ trẻ tuổi nổi danh ngang Trường Tôn Bất Không.
Độc Cô gia chính là một trong bát đại thế gia Đại Đường, truyền thừa thâm hậu, tuy so kém với những Vu Hoang thế gia cổ xưa như Đông Hoàng Khoa Phụ, nhưng là có thể sánh cùng với Mộ Dung, Vũ Văn gia.
Độc Cô Phong khẽ mỉm cười, ánh mắt quét về phía Diệp Húc, thản nhiên nói: "Còn không phải có kẻ to gan lớn mật, dám bắt cóc hai vị công chúa Thiên Yêu Cung, làm hại ta không thể kỹ áp quần hùng, đạt được hạng nhất. Mà tất cả đó, đều là nhờ Diệp phong chủ ban tặng cả!"
"Diệp phong chủ cướp đi hai vị công chúa Thiên Yêu Cung?"
Mọi người đồng loại biến sắc, cùng nhìn hướng Diệp Húc, dường như định nhìn xem đỉnh đầu hắn có viết bốn chữ "Sắc đảm bao thiên" hay không.
Diệp Húc ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Buồn cười, buồn cười. Tiểu đệ chỉ là đúng dịp đi ngang qua, vừa lúc gặp phải mà thôi, nội tình trong đó, không thể nói ra bên ngoài."
Mọi người không khỏi hít một ngụm khí lạnh, xem tình hình này, vị Diệp phong chủ Hoàng Tuyền Ma Tông này, quả thật là sắc đảm bao thiên, không ngờ dám xâm nhập Thiên Yêu Cung, ở lúc Yêu chủ mời tuấn kiệt trẻ tuổi khắp thiên hạ để Khổng Tước chọn rể, bắt cóc hai vị công chúa yêu tộc đi!
"Trong thiên hạ, còn có chuyện vị Diệp phong chủ này không dám làm sao? Ngay cả con gái Yêu chủ cũng dám bắt cóc bỏ chạy!"
"Úy Trì Kính Minh khiêu khích tên ngông cuồng này, thật là muốn chết!"
"Nghe nói Ứng Tông Đạo Hoàng Tuyền Ma Tông khi còn trẻ từng làm cho thiên hạ đại loạn, dẫn tới vô số người đuổi giết, khiến ông ta uy danh hiển hách. Hiện giờ Diệp phong chủ lại cũng không kém, bắt cóc con gái Yêu chủ, lần này không ít tuấn kiệt trẻ tuổi hận không thể giết hắn cho hả giận đây!"
…
Độc Cô Phong nhìn chằm chằm Diệp Húc, mỉm cười nói: "Diệp phong chủ, ngươi bắt cóc hai cô con gái của Yêu chủ, Yêu chủ đã hạ lệnh, nếu ai có thể lấy đầu ngươi mang tới gặp ông ấy, người đó sẽ là con rể ông ta. Phò mã Thiên Yêu Cung, dưới một người trên vạn người, trong thiên hạ có không biết bao nhiêu người muốn giết ngươi, không ngờ ở nơi này lại hội ngộ các hạ! Xem ra, đây là ý trời, muốn ta trở thành phò mã Thiên Yêu Cung!"
Khí thế hắn ta như có như không phát ra, áp hướng Diệp Húc, nặng tựa núi cao, liếc nhìn Phượng Yên Nhu một cái, mỉm cười nói: "Tiểu công chúa đừng kinh hoảng, ta giết xong tên cuồng đồ này, giải cứu nàng thoát khỏi ma chưởng!"
Khí thế của hắn càng ngày càng nặng, điềm nhiên nói: "Diệp phong chủ, hôm nay là ngày vui của Sư Thiếp, ngươi đợi đến mai chết, hay là đi ra ngoài thành, để ta hiện tại liền tiễn ngươi lên đường?"
Diệp Húc khẽ nhíu mày, từ lúc hắn gặp Khổng Tước và Phượng Yên Nhu, hắn liền biết được sẽ có ngày này, chỉ là không nghĩ rằng nó tới nhanh như vậy, còn chưa đến một ngày đã có kẻ tìm tới cửa.
"Độc Cô huynh muốn giết Diệp cuồng đồ, e là phải xếp hàng mới đúng!"
Lại có một kẻ từ trên trời hạ xuống, người này đầu báo mắt vòng, long hành hổ bộ, khí thế bức người, nhìn hướng Diệp Húc, ánh mắt chớp động: "Vi Đà Vi gia Đại Đường, ra mắt Diệp phong chủ, Vi mỗ cũng muốn mượn cái đầu Diệp phong chủ dùng một chút!"
"Thật khéo quá, Đậu Trọng Sơn Đậu gia ta, cũng muốn mượn đầu Diệp phong chủ dùng một lát." Lại có một người nữa đi vào Trường Tôn phủ, thản nhiên nói.
"Lấy được đầu Diệp phong chủ, liền là phò mã Thiên Yêu Cung, loại chuyện tốt này đến đâu tìm nữa? Một khi đã như vậy, Lý gia Thiên Vương Phủ ta sao lại không tham dự?" Bên trong rất nhiều tân khách, đột nhiên có môt kẻ cười đứng dậy, đó là đệ đệ Lý Huyền Cơ, Lý Huyền Phong, hắn ta chính là người thay huynh trưởng Lý Huyền Cơ đón dâu, lúc náy nhìn thấy tất cả mọi người đang làm khó Diệp Húc, tính toán giết hắn trở thành con rể Yêu chủ Thiên Yêu Cung, cũng không nhịn được đứng ra.
"Nếu Lý huynh ra tay, Nguyên gia ta sao lại có thể lạc hậu được?" Lại có them một gã trẻ tuổi từ trong tân khách đứng dậy, mỉm cười nói.
Những người này chính là nhân vật kiệt xuất trong Bát đại thế gia Đại Đường, ngoại trừ Trường Tôn gia không ai tham dự, những thế gia khác đều có cao thủ trẻ tuổi đứng dậy.
Bọn họ tu vi không kém, cũng giống Trường Tôn Bất Không, đều là cao thủ đã tu luyện đến Huyễn Thai kỳ, hơn nữa bọn họ chính ma kiêm tu, thực lực đều cực kỳ hùng mạnh!
Những người này đứng chung một khí, khí thế xung đãng, khiến bên trên tiệc mừng dòng nước ngầm cuồn cuộn.
"Vu sĩ Tam Thai cảnh, từ ki ta còn ở Đồng Quan đã liên sát hai kẻ, các ngươi cùng xông lên, cũng không phải là đối thủ của ta!"
Diệp Húc chậm rãi đứng dậy, mỉm cười nói: "Ngày vui của Trường Tôn gia, cũng là ngày đại tang của các thế gia Đại Đường khác, thật là đáng tiếc. Nếu các ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho các ngươi! Ở trong thành không tốt để động thủ, vẫn là đi ra bên ngoài, ta tiễn tất cả các ngươi lên đường, sau đó lại đến uống rượu mừng của Sư Thiếp."
"Không cần phải ra bên ngoài, một chiêu của ta liền có thể giết ngươi!" Lý Huyền Phong đột nhiên bùng lên, vươn người đánh tới Diệp Húc.
Diệp Húc quay đầu nhìn hướng hắn, trong mắt hai luồng thần quang một đen một trắng kích bắn ra, chỉ thấy Âm Dương nhị khí quét qua, đầu Lý Huyền Phong lập tức rơi ra, phơi thây tại chỗ, đường đường cường giả Huyễn Đan kỳ, ngay cả một chiêu còn chưa đánh ra, đã chết ngay tại chỗ, chết cực kỳ dứt khoát, cực kỳ gọng gàng!
Thi thể hắn còn chưa rơi xuống, Diệp Húc phất tay áo một cái, Thái Dương Chân Hỏa trào ra, đốt cho xác chết của hắn không còn một mẩu!
Một chiêu liền giết chết cao thủ Huyễn Thai kỳ, khó trách có người gọi Diệp Thiếu Bảo Hoàng Tuyền Ma Tông là Diệp lão ma!"
Mọi người hoảng sợ trong lòng, đám người Độc Cô Phong lại khiếp sợ vạn phần, tuy rằng Lý Huyền Phong không có đề phòng, nhưng một chiêu liền bị Diệp Húc giết chết, làm cho bọn họ sợ không thôi, có ý rút lui.
Độc Cô Phong ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bên trong hai mắt Diệp Húc có hai hàng huyết lệ từ từ chảy xuống, ánh mắt có chút mờ mịt, thấy không rõ tất cả trước mắt, trong lòng lập tức vui vẻ: "Nghe nói Âm Dương nhị khí khiến thân thể gánh vác quá lớn, ngay cả ta cũng không thể khống chế loại bảo vật này! Xem ra hắn cố vận dụng Âm Dương nhị khí, đã tổn thương thị lực rất lớn, cách mù không xa!"
Đám người Vi Đà cũng chú ý tới điểm này, trong lòng thở phào, chỉ thấy Diệp Húc giơ tay đặt lên bờ vai thiếu nữ bên người, dường như nhờ Tiểu công chúa Thiên Yêu Cung chỉ điểm mới có thể phân rõ đường, trong lòng lập tức hiểu rõ: "Hắn ta quá tham công, cưỡng ép tế luyện Âm Dương nhị khí, thị lực hao tổn thái quá, cách mù không xa rồi."
"Vừa rồi hắn ta có thể giết Lý Huyền Phong, dựa vào tai, nghe được vị trí Lý Huyền Phong! Người như thế, giết hắn quá đơn giản, quả thực không cần tốn nhiều sức!"
"Hắn quả thực sắp mù rồi…"