Diệp Húc cân nhắc chênh lệch giữa mình và Nhân Hoàng, thầm nghĩ: “Chỉ có tu luyện đến Tam Tương cảnh Thiên Địa Pháp Tướng kỳ, luyện ra Bàn Vương thiên địa pháp tướng, ta mới có thể chính diện giao phong với Nhân Hoàng như Lã Xuân Thu! Muốn đánh bại chính diện Nhân Hoàng như Lã Xuân Thu thì còn cần tu luyện đến cảnh giới cao hơn...”
Diệp Húc thở dài. Trong Nhân Hoàng cũng có phân chia cao thấp, hơn nữa chênh lệch rất lớn, lớn đến không thể tin nổi.
Cảnh giới Nhân Hoàng chia làm cửu phẩm, Đông Môn Thiên Phủ chỉ là Nhân Hoàng nhất phẩm mà thôi.
Cùng là Nhân Hoàng đỉnh phong, Nhân Hoàng cửu phẩm và Thánh chủ chỉ cách cảnh giới Vu Hoàng một bước kia, tu vi giữa bọn họ cũng khác biệt một trời một vực.
Tỷ như Ứng Tông Đạo và Yêu Hoàng của Nguyên Thủy Yêu Tông, bọn họ đều là Nhân Hoàng đỉnh. Nhưng Yêu Hoàng ở trong tay Ứng Tông Đạo ngay cả một chiêu đều không đỡ nổi.
Mà Nhân Hoàng như Đông Môn Thiên Phủ ở trước mặt Nhân Hoàng đỉnh như Yêu Hoàng thì e là một chiêu cũng đi không nổi, sẽ bị Yêu Hoàng tiêu diệt.
Cảnh giới Nhân Hoàng là bước ngoặt rất lớn, đồng thời nó cũng là một trường thi đấu thật lớn. Tuy người có thể tiến vào cảnh giới này đều là thiên tài tuyệt đỉnh, nhưng chênh lệch giữa thiên tài cũng lộ ra vô cùng rõ ràng, thực lực chênh lệch một trời một biển đều không thể cân nhắc.
Điều này có liên quan đến thân thể, nguyên thần, thiên địa pháp tướng của Nhân Hoàng, liên quan đến tư chất, lực lĩnh ngộ và tâm trí, đồng thời cũng liên quan đến nền tảng căn bản.
Đủ loại nhân tố tạo nên chênh lệch giữa thực lực của các Nhân Hoàng.
Thậm chí có nhân tố thoạt nhìn nhỏ bé không đáng kể, chỉ là một đường vòng mà Tam Nguyên cảnh khi mới trở thành vu sĩ đi, nhưng lại có thể bộc phát ra ở cảnh giới Nhân Hoàng này, hạn chế thực lực bản thân.
Có một số người khổ tu mấy trăm năm là có thể đột phá Vu Hoàng. Có một số cả đời đều bị nhốt ở cảnh giới Nhân Hoàng, không thể nào đột phá.
Diệp Húc chỉnh lại tâm tình, tế ngọc lâu lên bao lại tiên sơn, thu vào trong lâu. Hắn nhìn khắp nơi, chỉ thấy đám tiên sơn và bảo ấn mà Đồng Môn Thiên Phủ luyện chế đã mất hết tất cả uy năng, rơi trên mặt đất. Ngoài những thứ đó ra còn có bảo vật của đám người Thái úy Lý Như Tư và Đại tướng quân Mông Chính, cùng với vu bảo mà đám cao thủ Lang Gia tiên phủ luyện ra.
Nhiều bảo vật như thế, trong đó có hơn mười món bất diệt chi bảo, tam tương chi bảo và nguyên thần chi bảo thì nhiều không đếm xuể!
“Quan trọng nhất vẫn là món cấm bảo bán thành phẩm Thương Nguyệt thần châu này!”
Ánh mắt Diệp Húc trực tiếp đảo qua đám bảo vật đó rồi dừng ở trên Thương Nguyệt thần châu. So với món cấm bảo bán thành phẩm này thì những bảo vật khác, cho dù là nhân hoàng chi bảo có bày ở trước mặt Diệp Húc cũng không thể khiến hắn động tâm!
“Nhưng so với mảng thế giới tiên sơn này, món cấm bảo bán thành phẩm này cũng không tính là gì...”
Tầm mắt Diệp Húc lại lướt đến chốn xa xa. Chỉ thấy trong thế giới tiên sơn, quần sơn trôi nổi giữa không trung, từng đạo tiên quang rong ruổi tung hoành. Ngoài ra, còn có những viên trăng treo cao trên vòm trời, đây là Thương Nguyệt thần châu do thần quy biến thành sau khi chết, chiếu sáng thế giới này.
Tổ sư khai phá của Lang Gia tiên phủ chỉ gỡ xuống một viên Thương Nguyệt thần châu, vẫn còn hai mươi bảy viên treo trên không trung.
Những viên Thương Nguyệt thần châu đó nếu đều luyện thành cấm bảo rồi tạo ra một bộ bảo vật, Diệp Húc cũng không dám tưởng tượng ra uy năng của bộ cấm bảo đó!
Còn có xác của thần quy nữa, con thần quy này chết đi không chỉ để lại hai mươi tám viên Thương Nguyệt thần châu, đồng thời cũng để lại cả xác, xác nó hóa thành đại lục Hạ Châu.
Nếu có thể luyện cái xác rùa này thành cấm bảo thì có khi còn hơn cả hai mươi tám vien Thương Nguyệt thần châu kia.
Của cải lớn nhất trong thế giới tiên sơn này không phải là Thương Nguyệt thần châu, cũng không phải là xác của thần quy, mà là Phương Trượng tiên sơn. Trong tiên sơn này có hàng ngàn hàng vạn đạo tiên quang, có pháp khí do cổ tiên luyện chế, có đạo vận lưu truyền của quần tiên viễn cổ, giá trị hơn xa cấm bảo!
Mà quan trọng nhất chính là cây nhân sâm!
Ăn vào một quả nhân sâm gần như gia tăng thọ nguyên cho một vị Vu Hoàng, có được thọ nguyên chín nghìn năm. Nếu Vu Hoàng dùng loại tiên trân này là tương đương với tăng thọ nguyên lên gấp đôi!
Loại tiên trân này dù là cấm bảo cũng không đổi được một quả, mà cây nhân sâm sản xuất ra quả nhân sâm e là chẳng thể dùng cấm bảo đến để tính toán!
Diệp Húc quét sạch tất cả bảo vật không để sót món nào, thậm chí cả viên Thương Nguyệt thần châu mà Đông Môn Thiên Phủ để lại kia hắn cũng thu vào trấn áp trong ngọc lâu. Tuy hắn muốn quét sạch thế giới tiên sơn này một lần nữa, nhưng hắn cũng biết đây là chuyện không có khả năng.
Lang Gia tiên phủ chiếm cứ nơi đây hơn mười vạn năm, từng xuất hiện vài vị cao thủ cấp Nhân Hoàng, nhưng lại chưa từng thu được hai mươi bảy viên Thương Nguyệt thần châu, có thể thấy Diệp Húc cũng chẳng còn cách nào với hai mươi bảy viên thần châu này.
“Đông Môn Thiên Phủ đã chết, của cải trong Lang Gia tiên phủ còn không lọt được vào mắt xanh của ta. Nhưng Thương Nguyệt thần châu và xác thần quy gần với Phương Trượng tiên sơn, cây nhân sâm, nếu bỏ mà không lấy thì thật là đáng tiếc”
Diệp Húc ngẩng đầu nhìn về phía hai mươi bảy viên Thương Nguyệt thần châu giữa không trung kia, không nhịn được thở dài, thầm nhủ: “Đáng tiếc, với thực lực hiện nay thì ta còn chưa thể thu được hai mươi bảy viên thần châu này”
Diệp Húc tự biết bản thân, thực lực thật sự của hắn hiện nay so với Đông Môn Thiên Phủ khi ở trạng thái toàn thịnh thì thua kém rất nhiều. Đông Môn Thiên Phủ còn không thể thu được hai mươi bảy viên Thương Nguyệt thần châu này, hắn đương nhiên cũng không được.
Hắn không vội rời khỏi thế giới tiên sơn, mà khoanh chân ngồi xuống, tế ngọc lâu lên để mặc cho đám Hạo Thiên Khuyển và Hùng Bi hoạt động. Bản thân hắn thì tiếp tục thúc giục ngọc thụ, cổ đãng nguyên thần luyện hóa tiên quang, bế quan nâng cao tu vi của mình lên.
Hiện giờ Bàn Vương pháp tướng chân thân của hắn đã tu luyện tới thời kỳ quan trọng nhất. Các pháp tướng chân thân đều sắp thoát thể mà ra. Nếu hoàn toàn luyện thành Hồng Mông Thanh Liên Tam Tương chân thân và Cửu Chuyển Nguyên Công Cổ Phật Kim Thân pháp tương, tu vi hắn tất lại tăng lên một lần nữa, bước vào Địa Tương kỳ!
Diệp Húc khoanh chân khô tọa, Bích Lạc Hoàng Tuyền Ma Thiên pháp tướng được hắn luyện trước tiên để trấn thủ sông Hoàng Tuyền của Bàn Vương chân thân. Tiếp đó là Lục Đạo Luân Hồi pháp tướng trấn thủ Lục Đạo Luân Hồi, sau là Vạn Kiếp Vô Lượng Ma Thần pháp tướng và Cửu Chuyển Nguyên Công, Cổ Phật kim thân dung nhập vào Bàn Vương chân thân.
Sau đó, tu luyện thành một tôn pháp tướng chân thân đều cực kỳ khó khăn, thời gian hao phí càng lúc càng lâu.
Hắn mất đi hai tháng mới tu thành Hàn Nguyệt Tiên Nga Nữ Thần pháp tướng, chính là một vị thần nữ nam tướng nữ thân, trấn thủ Quảng Hàn cung trong ánh trăng.
Diệp Húc lại mất đi hai tháng mới khiến đám Thập Điện Diêm La Vương pháp tướng ma thân sinh ra, trấn thủ Thập Điện Diêm La.
Hồng Mông Thanh Liên Tam Tương chân thân lại tiêu tốn càng nhiều thời gian. Sau nửa năm, Diệp Húc mới tu thành Hồng Mông Thanh Liên Tam Tương chân thân, hóa thành Thanh Liên đặt dưới lòng bàn chân Bàn Vương chân thân.
Cuối cùng, chỉ còn Di La Thiên Nguyên Thủy Thiên Vương chân thân là hắn chưa ngưng luyện ra. Vị Thiên Vương chân thân này ngưng luyện ra vô cùng gian khổ, tiến triển cực chậm.
Di La Thiên Nguyên Thủy Thiên Vương chính là vị Thiên Đế đầu tiên của thế giới Vu Hoang. Vị Thiên Đế này cũng là nhân vật hùng mạnh nhất cổ xưa nhất trong thời đại cổ tiên.
Vị đại nhân vật này tiếp bước người trước, mở lối cho người sau, từ một thời đại suy tàn mở ra một thời đại mới. Sự hùng mạnh của ông khiến mọi người phải nhìn lên. Pháp tướng chân thân của ông cũng chất chứa luồng tri thức khổng lồ vô cùng phong phú, thậm chí còn có hệ thống tiên pháp thời viễn cổ nên rất khó luyện thành, còn khó hơn cả Hồng Mông Thanh Liên Tam Tương pháp thân của Thanh Đế!
Mà đem tôn pháp tướng chân thân này dung nhập vào Bàn Vương Khai Thiên Kinh mà Diệp Húc khai sáng ra để trở thành một phần của Bàn Vương chân thân lại càng thêm khó khăn, nỗ lực và tâm huyết tiêu phí người bình thường không thể tưởng tượng được.
Vì luyện chế tôn pháp tướng chân thân này, Diệp Húc đã khô tọa hơn nửa năm, Di La Thiên Nguyên Thủy Thiên Vương chân thân vẫn không có dấu hiệu thành công. Hắn thở dài, đứng dậy.
“Di La Thiên Yêu Đế quả thật quá mạnh, cứ khô tọa như vậy e là còn phải bế quan một hai năm nữa thì mới có thể ngưng tụ ra được Nguyên Thủy Thiên Vương Pháp Tướng”
Hắn cẩn thận tính toán thời gian bế quan lần này của mình, trong lòng không khỏi hoảng sợ. Lần này vì hoàn toàn luyện thành Bàn Vương Pháp Tướng chân thân, hắn đã tiêu phí một năm lẻ bốn tháng!
Đây cũng là lần đầu tiên hắn bế quan lâu đến như vậy!
“Ta cùng Đông Môn Thiên Phủ chiến một trận, hai ba tháng đã luyện thành ba trăm sáu mươi lăm tôn pháp tướng chân thân, mà các pháp tướng chân thân khác cũng sắp tu luyện thành công. Mà lần này để luyện pháp tướng chân thân đó lại mất gần một năm rưỡi! Xem ra chiến đấu mới là đường tắt để tu luyện nhanh nhất. Khô tọa bế quan tuy tu luyện không chậm, nhưng xem ra vẫn kém hơn chiến đấu rất nhiều”
Lần bế quan tu luyện này của Diệp Húc tuyệt đối không tính là chậm, thậm chí có thể gọi là thần tốc. Hắn vốn dự tính mình tu luyện tới cảnh giới bây giờ thì phải mất trên dưới một trăm năm, mà lúc này sau khi tiến vào Tam Tương cảnh, lại thể ngộ các cảnh giới lớn của Tam Tương cảnh, nghịch đẩy thiên địa pháp tướng chỉ mất tổng cộng có ba năm, nhanh hơn dự tính của hắn không biết bao nhiêu lần!
“Vẫn còn quá chậm...”
Diệp Húc khẽ lắc đầu, nói ra một câu khiến cho người ta phải hộc máu. Hắn lập tức vươn thân bay lên hướng hai mươi bảy vầng trăng sáng trên vòm trời kia.
“Nếu đã quyết định rời khỏi nơi đây thì cứ thử một lần đi, xem có thu được đám Thương Nguyệt thần châu đó không!”
Tốc độ hắn cực nhanh, vài giây thôi đã đi lên trời cao, tiếp cận một mặt trăng trong đám đó. Chỉ thấy trong mặt trăng là biển rộng vô cùng vô tận.
Đột nhiên, nước biển trong mặt trăng này đột nhiên sục sôi dâng trào, sóng cuốn cao ngàn dặm. Một con thần quy từ dưới biển nhô đầu ra hung hăng táp tới hắn.
Con thần quy này vô cùng khổng lồ, cái mồm rộng của nó che cả trời, tuy chưa cắn đến người Diệp Húc nhưng đã khiến hắn cảm thấy toàn thân mình như sắp bị xé rách ra, Bàn Vương chân thân cũng không ngăn được.
Loại uy lực này khiến Diệp Húc tin rằng, cho dù là nhân hoàng chi bảo cũng sẽ dễ dàng bị cắn vỡ, một vị Nhân Hoàng đỉnh phong đến đây cũng sẽ bị ăn luôn!
Cùng lúc đó, từ trong hai mươi sáu mặt trăng khác cũng có những con thần quy thò đầu ra, đồng loạt cắn tới Diệp Húc!
“Vu Hoàng Hàn Trác!”
Diệp Húc hoảng sợ, vội tế ngọc lâu lên, tế khởi tôn thân ngoại hóa thân Vu Hoàng Hàn Trác. Pháp lực toàn thân hắn ra sức tuôn vào trong cơ thể vị Vu Hoàng này. Chỉ thấy Vu Hoàng Hàn Trác vươn đôi tay thi triển Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn, nghênh đón thần quy, đồng thời bản thể của Diệp Húc cũng nhanh chóng lui ra sau.
Răng rắc!
Hắn nhìn thấy một cảnh tượng thật khủng bố. Thân thể Vu Hoàng Hàn Trác không ngờ bị hai mươi bảy con thần quy cắn xé rồi ăn hết!
“Thương Nguyệt thần châu của Lang Gia tiên phủ tuy là cấm bảo bán thành phẩm, nhưng uy lực của nó chỉ sợ không có hùng mạnh bằng uy năng của Thương Nguyệt thần châu ban đầu. Tổ sư khai phái Lang Gia tiên phủ đánh nhốt cấm pháp vào thần châu lại làm cho uy năng của nó yếu đi...”
Diệp Húc không khỏi hít một hơi khí lạnh, lẩm bẩm: “Nếu Đông Môn Thiên Phủ tế một viên thần châu như vậy lên, ta dù có tế thân thể Vu Hoàng Hàn Trác cũng không thể chống lại y, một chiêu là sẽ bị y giết chết...”