Phạm Huệ Âm cười, phong tình vạn chủng, quay ra nói với Vạn Pháp yêu vương: "Pháp vương, nơi này không còn bảo vật nào đáng để mắt nữa, chỉ có một con kiến la hét ầm ĩ, chúng ta có lẽ trở về lãnh giáo tâm pháp thôi."
Theo lời ả ta nói, Diệp Húc chỉ là một con kiến kêu gào với con voi, con kiến nhỏ uy hiếp con voi, căn bản con voi sẽ không quan tâm, cho là một trò hài mà thôi.
Với sự uy hiếp của Diệp Húc, nàng ta căn bản khinh thường.
Đám người Vạn Pháp yêu vương liếc nhìn Diệp Húc một cái, thầm than một tiếng, lần lượt bay lên hướng một hòn đảo nhỏ khác.
Vạn Pháp yêu vương dù có chút tán thưởng Diệp Húc, nhưng tiểu tử này xuất ra hai quả Huyết bồ đề, làm đại hội La Phù đảo của hắn loạn lên, vẫn khiến hắn có chút khó chịu trong lòng.
Huống hồ, vì hai quả Huyết bồ đề này, năm vị cao thủ cấp giáo chủ đã chết, thậm chí đám người La Ẩn còn đang đuổi giết Vạn Thanh Lưu, không biết là đã chết hay chưa.
Có thể nói là, những người này chết, đều liên quan đến Diệp Húc.
"Đại hội La Phù đảo ta, đều vì Diệp đà chủ này đến, mà tràn ngập máu tanh sát khí."
Vạn Pháp yêu vương không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ: "Ta sao lại nhất thời hồ đồ, mời tên tiểu tử này đến đây…"
Hắn cũng có biết chuyện Diệp Húc, trong lòng hắn, tiểu tử này có tài.
Loan gia Việt Châu, đại thọ Lương vương Thanh Châu, Vu Hồn giới của Mã Đạp Hồ, hễ những nơi có bóng dáng tiểu tử này, đều chẳng yên bình.
Vị Diệp đà chủ này, tu vi càng cao, sóng gió hắn gây ra càng lớn.
Bách Hoa cung chủ đi đến trước mặt Diệp Húc, áy náy nói: "Tâm Lan thật hổ thẹn, sau khi đạt được Đông Hải giao nhân châu rồi, liền mang theo đệ tử Bách Hoa cung ta đến khoe khoang với Lạc Già sơn, làm Phạm Huệ Âm mất mặt. Ả tiện nhân kia theo lời ta biết được, là ngươi bán Đông Hải giao nhân châu cho ta, ả nhìn có vẻ thoải mái hào phòng, kỳ thật rất hẹp hòi nhỏ mọn, cho nên giờ mới ba lần bảy lượt đả kích ngươi."
Nàng cùng Phạm Huệ Âm đều không vừa mắt nhau, đấu đi đấu lại, trước mặt người khác thì nói nói cười cười, tựa như bạn tri kỉ, nhưng sau lưng, lại gọi đối phương là tiện nhân, đây là sự thật mà ai cũng biết.
Diệp Húc thản nhiên nói: "Đây không phải là đả kích ta, mà là mượn đao giết người, muốn đẩy ta vào chỗ chết! Cung chủ không cần nói thêm, Diệp mỗ nếu có thể sống sót rời đi La Phù đảo, Lạc Già sơn này, tương lai ta nhất định sẽ đến một lần!"
Bách Hoa cung chủ vẫn có chút băn khoăn, cười nói: "Sau khi đại hội La Phù đảo kết thúc, ngươi đừng rời vội, cùng đi với ta, ta tự mình hộ tống ngươi."
Nàng đã tu luyện ra ảo thai, thực lực cực kỳ hùng mạnh, hơn các tông chủ giáo chủ khác, thậm chí còn vượt qua Thiên La chu vương một bậc, có nàng bảo hộ, đủ để Diệp Húc bình an trở lại Vân Môn sơn.
Chỉ là chuyện Diệp Húc dự định sau này sẽ đến Lạc Già sơn, tìm Phạm Huệ Âm đòi công bằng, nàng thấy có vẻ không ổn.
Phạm Huệ Âm là cao nhân chính đạo, đứng đầu một phái, có được Viêm Thiên bảo tháp bảy tầng, thực lực mạnh đến cả nàng cũng phải kiêng kị một phần, mà Diệp Húc chỉ là một tiểu vu sĩ không được xếp hạng, lại chỉ có một tòa ngọc lâu hai tầng, dù có kỳ ngộ đi chăng nữa, cả cuộc đời này vĩnh viễn đừng mong đuổi kịp được tu vi Phạm Huệ Âm.
Đây chính là hạn chế tiên thiên thượng, nàng cũng không biết tư chất thật sự của Diệp Húc, trước đây cũng là thiên tài được ngọc lâu bảy tầng tán thành, bởi vậy trong lòng nàng, Diệp Húc muốn đòi công đạo với Phạm Huệ Âm, quả có chút buồn cười.
Diệp Húc khẽ gật đầu, hiện giờ không ít kẻ nghi ngờ hắn có Định Phong bảo thụ, thậm chí có cả cao thủ cấp tông chủ giáo chủ, sẽ bỏ qua mặt mũi mà động thủ với hắn, nếu không có sự bảo hộ của Bách Hoa cung chủ, hắn sẽ rất khó mà sống sót trở về Vân Môn sơn.
"Đa tạ cung chủ."
Diệp Húc khẽ mỉm cười, lập tức lấy ra một quả Huyết bồ đề, cười nói: "Tiểu đệ không có gì để tặng, chỉ có hạt châu này còn trong tay, đặc biệt hiến cho cung chủ."
Bách Hoa cung chủ kinh ngạc, vội vàng nhận lấy Huyết bồ đệ, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, oán trách: "Ngươi a, tuổi tuy nhỏ, mà bảo vật lại nhiều vô kể, cũng biết làm người khác vui!"
Nàng vô cùng vui vẻ, cười nói: "Xem ra tiểu tiện nhân họ Phạm nói đúng, có lẽ ngươi chiếm được Định Phong bảo thụ rồi. Tiểu ca, chờ ta tu luyện đến Nguyên Thai kỳ rồi, còn muốn mượn bảo thụ của ngươi dùng một chút, xâm nhập vào phong sát, dùng phong sát rèn luyện nguyên thai."
Diệp Húc không phủ nhận, cũng không thừa nhận, cười nói: "Chúng ta đều là hàng xóm, cần gì nói lời khách khí như vậy."
Bách Hoa cung chủ nhìn hắn một cái thật sâu, cười nói: "Ngươi người này, đúng là giảo hoạt như quỷ, nếu kẻ nào khinh thường ngươi, quả thực là bị thiệt lớn! Ngươi nhớ ngàn vạn lần đừng rời khỏi nơi đây, nhất định phải chờ ta đi cùng."
Nàng lập tức bay lên, hạ xuống một hòn đảo nhỏ khác.
Những đại nhân vật đó rời đi rồi, Diệp Húc mới thở phào một hơi, những người này vây quanh cửa hàng của hắn, không lo lắng đúng là gạt người, chỉ cần bọn họ phát ra hơi thở trên người, tựa như lôi đình yên lặng trong mây đen, tuy bùng nổ, nhưng khó thế cũng bày hết ra, khiến tâm hắn thấy kinh khủng!
Đây là chênh lệch cảnh giới tu vi, nếu những người này động thủ với hắn, Diệp Húc căn bản không thể đánh trả!
"Những người này khủng bố như vậy, không chỉ là bởi tu vi cao thâm, địa vị cao quý, mà quan trọng hơn là, trên người bọn họ thường có một kiện trấn phái chi bảo." Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Húc lâm vào trầm tư, tỷ như Cự Hình Liên Hoa của Bách Hoa cung chủ, Tử La Khinh Sa của La Sát môn chủ, hay Thất Sát Tinh Thần Thanh Thiên Kỳ của Hàn Đông Dương Thất Sát cung, đều là những vu bảo có thực lực hùng mạnh tột cùng.
Những vu sĩ khác, cho dù có bằng bọn họ, nhưng nếu không có vu bảo ngang cấp, chắc chắn không phải là đối thủ của bọn họ.
"Sau khi luyện xong Tinh đấu vi trần trận đồ, xem ra ta phải nghĩ cách, làm sao mới có thể luyện chế ra một kiện vu bảo cường lực…" Diệp Húc thầm nghĩ.
Hắn vốn chuẩn bị rất nhiều vu binh, định phân giải ra, làm tài liệu luyện chế vu bảo, chẳng qua giờ đây hắn đổi hết thành tài liệu luyện chế Tinh đấu vi trần trận đồ.
Diệp Húc không nhịn được mặt cau mày có, lẩm bẩm nói: "Ta thật nghèo…"
Đám người Ngưu Đức luôn đứng cạnh hắn, nghe tiểu tử này năm lần bảy lượt nói mình nghèo, không khỏi trợn mắt lên.
"Diệp lão đệ, nếu ngươi nghèo như vậy, thì chúng ta đều là ăn mày rồi!"
"Hơn bốn ngàn cân tinh thần nguyên từ tinh thạch a, nếu đưa hết cho ta, ta đây liền phát tài!" Ngưu Đức ha ha cười ngây ngô.
Hồ Phương Tẩu ủ dột, nói: "Hơn bốn mươi ngàn cân tinh thần nguyên từ tinh thạch, với Diệp lão đệ mà nói, chỉ sợ cũng là một cái gánh nặng."
Khối của cải này thật sự kinh người, nhưng cũng là một củ khoai lang nóng, không biết có bao nhiêu người, có tâm tư bất chính với Diệp Húc.
"Nhìn gì? Tan hết đi!" Chu Thiên Cương vung tay, xua mọi người đi.
Lúc Diệp Húc bày quán, trước khi các vị tông chủ giáo chủ đến, những vu sĩ khác trên đảo cũng lại đây giúp vui, đám người Vạn Pháp yêu vương rời đi rồi, bọn họ vẫn ở lại.
Đây là một đám của cải làm cho người ta phải đỏ mắt, nhất là ở trong tay một tiểu vu sĩ Dung Nguyên kỳ, càng làm cho người ta động tâm!
"Diệp lão đệ, hiện giờ những kẻ muốn giết ngươi nha, chỉ sợ không dưới một ngàn đâu!" Chu Thiên Cương nhìn đông rồi nhìn tây, cười ha ha nói.
Viên Phương cười nói: "Chắc chắn là ngươi không về được rồi, không bằng ở lại La Phù đảo này đi, nơi đây có Pháp vương trấn thủ, không có kẻ nào dám gây rối trong này."
"Ý tốt của các vị ca ca, tiểu đệ tâm lĩnh, chỉ có điều vẫn phải trở về."
Diệp Húc nói: "Dù sao Vân Môn sơn là cơ nghiệp của ta, không thể dễ dàng bỏ qua. Chờ đại hội xong, ta sẽ đi cùng Bách Hoa cung chủ, hẳn là không có kẻ mù nào dám trêu chọc đi? Thêm nữa, không bao lâu nữa là ngày hỉ của Diệp Tần đại ca ta, tiểu đệ còn phải về một chuyến, chúc mừng hắn."
Ngày hỉ của đại ca Diệp Tần, hắn vẫn nhớ rõ, hiện giờ đã qua tết, mấy tháng nữa, hắn phải về Liễu Châu, tham gia tiệc mừng.
Chỉ là hiện nay, giải quyết những nguy cơ trước mắt, mới là quan trọng nhất!
Diệp Húc và tứ quân tử La Phù đảo đi dạo khắp nơi, trong đảo còn có không ít vu sĩ bán ra bảo vật của bọn họ, tuy nhiên qua chuyện Diệp Húc, bọn họ mới biết được cái nào mới là bảo bối chân chính, bởi vậy giá cả cũng hạ xuống mấy thành, thành ra vui vẻ không ngờ.
Đám người Ngưu Đức tuy tài lực kém hơn Diệp Húc, nhưng vẫn cực kỳ hùng hậu, bốn người bọn họ đều là đại yêu đã mở động phủ trên La Phù đảo, ngày thường được Vạn Pháp yêu vương ban cho, hơn nữa còn tự tìm được bảo vật tài liệu, có thể nói là phú giáp nhất phương.
Bốn người họ cướp đoạt xung quanh, mua không ít đồ, những thứ Diệp Húc thấy mà thèm.
Thứ hắn có thể bán, đều đã bán hết, chỉ còn một bộ Đao nguyệt đại trận, cùng với Vân Tước kiếm, những bảo vật khác đều không thể dễ dàng động đến.
"Bán một kiện vu bảo không biết tên, chỉ đổi ba kiện vu binh!" Đột nhiên một tiếng thanh thúy của một nữ vu sĩ vang lên.
"Vu bảo không biết tên? Mọi người mau đi xem một chút!"
Ngưu Đức lập tức hưng phấn lên, mang theo mọi người đi đến quầy hàng nàng kia, cười nói: "Diệp lão đệ, ngươi không biết chứ, những thứ không biết tên hơn phân nửa là bảo vật vu sĩ kia lấy được từ chỗ nào đó, rất có thể là dị bảo tiền nhân lưu lại."
Chu Thiên Văn cũng cười bảo: "Hải vực Đông Hải, vốn là một mảng đại lục, thời thượng cổ chìm xuống, bên dưới biển có không ít di tích thượng cổ, cũng có không ít động phủ tiền nhân. Thường thường có vu sĩ từ trong động phủ tìm được một ít vu bảo cường lực."
"Còn có chuyện như thế sao?"
Diệp Húc cũng không thể không động tâm, đi theo bọn họ đến, thấy nàng kia vóc dáng không cao, nhưng cực kỳ xinh đẹp, tay cầm một mảnh vải rách, ước chừng có bốn thước vuông.
Diệp Húc cẩn thận đánh giá, trên mảnh vải này loang lổ vết bẩn, trên có vài hoa văn, lại bị vết bẩn che mất, không rõ.
Tuy nhiên, nhìn luật động trên mặt vải rách này, quả thật là một kiện vu bảo, chỉ không biết uy lực như thế nào.
"Tiểu nương tử, kiện vu bảo này có công dụng gì?" Ngưu Đức hiếu kỳ hỏi.
Nàng kia cười khanh khách nói: "Tác dụng của kiện vu bảo này, chỉ có một, đó chính là chơi xấu."
"Chơi xấu? Chơi xấu như thế nào?" Viên Phương lập tức tò mò, cười hỏi.
Không chỉ có hắn, những người khác cũng cực kỳ hứng thú với loại chuyện chơi xấu này.
Nàng kia cười nói: "Các ngươi nhìn kỹ." Mảnh vải rách trong tay nàng ta đột nhiên cuộn lại, bao lấy Diệp Húc, vù một tiếng liền phóng lên cao, bay đi hải vực ngoài La Phù đảo!
"Đây chính là chơi xấu!" Cô gái xinh đẹp kia cười ha ha, lớn tiếng hét lên.
Cô ta ra tay quá nhanh, làm tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, quấn lấy Diệp Húc liền đưa hắn ra đảo, chớp mắt liền bay ra vài dặm, ra khỏi phạm vi La Phù đảo!
"Hỏng rồi!" Đám người Ngưu Đức ngẩn ra, hoàn toàn không dự đoán được tình huống này.
Két!
Mảnh vải rách kia đột nhiên nát vụn ra, Diệp Húc giơ tay phá tan kiện vu bảo này thành từng mảnh, thoát ra, vừa giận vừa sợ: "Ả đàn bà này cũng dám đánh lén ta!"
Cách hắn không xa, mấy trăm tên vu sĩ bao vây hắn lại, bốn phương tám hướng, đều là kẻ thù. Hác Tài cười lạnh nói: "Tiểu tử thối, lần này xem mi chạy chỗ nào!"
Diệp Húc hít một hơi thật sâu, bình phục tâm tình, mỉm cười nói: "Chư vị, các ngươi muốn một chọi một, hay là quần đấu?"