Ông ta đầu đồng xương thiết, toàn thân như làm từ kim loại, tràn ngập năng lượng có thể nổ tung, giơ tay nhấc chân có thể xé trời vỡ đất. Hẳn là thần quặng trong Thiên Phần có thể dựng dục ra sinh linh kỳ lạ.
"Theo truyền thuyết, Xi Thích Đại Tôn chết ở trong tay Hiên Viên Thiên Đế, thi thân của ông ta rơi ở gần Liễu Châu, hóa thành Bách Man Sơn. Ta còn từng thấy một cái đầu của Xi Thích Đại Tôn hóa thành sơn môn của Hoàng Tuyền Ma Tông ta. Nơi này sao lại có thân thể Xi Thích Đại Tôn được?"
Diệp Húc nghẹn họng nhìn trân trối, lúc trước hắn nhìn thấy đầu của Xi Thích Đại Tôn từ đằng xa, từ đó đi lên con đường vu sĩ. Lúc này nhìn thấy bản thể của Xi Thích Đại Tôn, đủ loại cảm giác nổi lên trong lòng.
"Hiên Viên Thiên Đế giết chết Xi Thích Đại Tôn rồi đã luyện chế ra mười tám mặt Binh Chủ Kỳ để tưởng nhớ vị Thần Vương này. Xác chết của vị Đại Tôn này lại rơi xuống nơi đây. Chẳng lẽ lúc ấy vị Đại ma tôn này không chết mà trốn vào trong Thiên Phần? Nếu là như vậy, có lẽ Xi Thích Đại Tôn vốn là ma thần được sinh ra từ trong Thiên Phần. Còn có một khả năng nữa, vị ma thần này vốn không phải là Xi Thích Ma Tôn mà là một ma thần trong Thiên Phần, chẳng qua là cùng tộc với Xi Thích mà thôi!"
Diệp Húc cẩn thận tính toán thì thấy loại khả năng thứ hai lớn hơn. Dù sao trong Thiên Phần thường có cường giả Thiên giới tới rèn luyện tầm bảo, nếu nơi đây thật sự là nơi táng thân của Xi Thích Đại Tôn, như vậy thân thể Xi Thích sớm đã bị các cường giả lấy đi chứ không để lại tới hôm nay.
"Xi Thích Đại Tôn chính là Thần Vương có thể tranh đoạt đế vị với Hiên Viên Thiên Đế, vô cùng mạnh mẽ. Mà ma thần này chỉ có đạo vận chứ không có thần văn, chắc là một vị Vu Tổ."
Đám ma muỗi đó bám chi chít lên người cổ thi, chỉ thấy chúng đâm vòi vào trong lỗ chân lông của cổ thi, bụng nó phồng lên rồi nhanh chóng thu nhỏ lại, chính là rót hết máu mà mình hút được vào trong thân thể cổ thi này.
Cổ thi được máu tươi tưới nhuần đột nhiên rung lên một cái, làm cho cả sơn cốc ầm ầm lay động, giống như một ngôi sao lớn rơi xuống mặt đất, thanh thế làm cho người ta sợ hãi.
Ma khí dày đặc trào ra từ toàn thân hóa thành đạo văn đạo ngân. Ngay sau đó vô số đạo văn đạo ngân hóa thành đạo vận, mơ hồ cho người ta cảm giác khí phách của ma lâm thiên hạ.
"Vị ma thần này còn sống?"
Ba người Diệp Húc cả kinh. Nếu đây là một vị ma thần còn sống, mà cho dù có là ma thần đã chết, bọn họ cũng không có năng lực chống lại, sẽ dễ dàng bị ma thần này chém chết rồi bị hút đi toàn bộ khí huyết.
Tám cái chân của cổ thi này đứng dạy, đột nhiên da dẻ toàn thân nổ tung, máu tươi phun ra, lại ngã thẳng xuống.
Diệp Húc thở phào nhẹ nhõm: "Vị ma thần này đã chết, khí huyết chảy hết, chỉ còn lại một luồng ý chí bất khuất chống đỡ trong ngực. Những con ma muỗi đó hút máu tươi rót vào cơ thể hắn, đủ để đứng lên. Nhưng thương thế hắn quá nặng, máu huyết kẻ khác lại quá yếu, căn bản không thể chống đỡ được thân hình hùng mạnh kia!"
Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai liên tục gật đầu đồng ý. Những con ma muỗi đó hút máu Nhân Hoàng, Vu Hoàng và Thánh Hoàng, cao nhất cũng chỉ là Thánh huyết. Trong Thánh huyết có chứa đạo văn đạo vận, năng lượng cực lớn, nhưng với Vu Tổ là Thánh huyết lại quá thấp kém, không cách nào làm cho vị ma thần này khôi phục khí huyết được.
"Lần này chúng ta phát tài rồi!"
Phó Tây Lai chớp mắt, cười khanh khách nói: "Lần trước ta theo cường giả Thần phủ đến Thiên Phần, mặc dù có thu hoạch nhưng bảo vật cũng không nhiều, cũng chưa từng có được loại thần vật như ma thần cổ thi."
"Cổ thi ma thần này chính là thân thể Vu Tổ, toàn thân đều do thần quặng tạo ra, chất chứa đạo vận của Vu Tổ, có thể đủ để luyện chế vu bảo, đạo vận thiên thành, ít nhất cũng là bảo vật loại Tổ Binh." Phong Tùy Vân nói với sắc mặt ngưng trọng.
"Lên cho ta!"
Diệp Húc nhảy lên, vù một tiếng bay lên trên cổ thi ma thần kia. Hắn giơ bàn tay hóa thành Nguyên Tái Khổng Thăng Thiên Nguyên Tái ấn, thức đại thủ ấn này giồng với U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn trong Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn, có thể phong ấn, nhưng lại mạnh hơn nhiều.
Nguyên Tái ấn hóa thành một phương thiên giới, Thiên giới lớn bao nhiêu là có thể phong ấn nơi lớn bấy nhiêu. Nếu Diệp Húc có năng lực thông thiên triệt địa, dựa vào một thức ấn pháp này thậm chí có thể một tay nắm lên Thiên giới, phong ấn trong tay, có thể vận chuyển chư thiên như Nguyên Thủy Thiên Vương. Text được lấy tại Truyện FULL
Chỉ là lúc này tu vi Diệp Húc chỉ ở giữa Vu Tổ và Thánh Hoàng, cách cảnh giới của Nguyên Thủy Thiên Vương còn một đoạn vô cùng xa, không thể làm được một chưởng phong ấn Thiên giới.
Dù vậy thì Nguyên Tái ấn cũng đủ để bao phủ sơn cốc này, lồng cổ thi ma thần vào trong lòng bàn tay.
"Bảo bối tốt! Các ngươi lại phát hiện ra cổ thi của một vị ma thần, thật đúng là trời cũng giúp ta!"
Đột nhiên một tiếng cười già nua truyền đến, lão tổ Mang gia thình lình xuất hiện trên không trung sơn cóc này. Lão cười ha ha, đánh một tòa đạo môn cổ xưa ầm ầm lên đỉnh đầu Diệp Húc.
Lão già này giờ đây mặt mũi đỏ bừng, trông có vẻ khá kích động, cười dài nói: "Có được cổ thi này, lão phu có thể luyện nó thành thân ngoại hóa thân, bỏ qua thân thể suy bại này rồi nhập vào thân ngoại hóa thân vô cùng mạnh mé kia, sau đó đi vào đạo môn rồi nhảy ra ngoài, trở thành Vu Tổ thật quá dễ dàng, có thể tăng thọ nguyên thêm ba vạn năm nữa!"
"Dám cướp bảo vật mà ta coi trọng!"
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, một bàn tay tiếp tục chộp tới thi thân ma thần này, tay kia thì lật lại thành Thái Cực ấn, đối chiến với lão tổ Mang gia.
"Tiểu tử kia, tranh đoạt bảo vật với lão tổ ta, ngươi vẫn còn non lắm!"
Khí huyết toàn thân lão tổ Mang gia sôi trào, lão phóng lên cao, cưỡng ép thúc giục khí huyết còn sót lại của mình, tăng thực lực lên đến cực hạn. Một chưởng áp xuống lập tức chấn vỡ Thái Cực ấn, nghiền hắc bạch song ngư thành đạo văn đạo ngân vỡ nát.
Diệp Húc đau đớn kêu lên một tiếng. Lão tổ Mang gia hùng mạnh gấp mười lần Mộ Dung Tham Hoa, không ngờ có thể phá vỡ Thái Cực ấn của hắn.
"Vô Cực Đàm Thệ Thiên! Vô Cực ấn!
"Hư Vô Việt Hành Thiên! Hư Vô ấn!"
Đạo môn đè xuống, Diệp Húc thi triển hai đạo thủ ấn liên tục. Vô Cực ấn làm cho thân hình hắn mơ hồ, xuyên thủng hư không Thiên giới, lập lòe bất định, mà Hư Vô ấn lại làm cho thân thể hắn dung nhập hư không, biến mất không còn bóng dáng.
"Tiểu súc sinh, vu pháp của ngươi tuy thần diệu, nhưng ở trước mặt thực lực tuyệt đối thì đều là vô vọng cả! Đi ra cho ta!"
Lão tổ Mang gia quát lớn, đạo môn chấn động làm hư không sụp xuống từng mảng, chấn Diệp Húc ra khỏi hư không và vô cực.
Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai thấy tình cảnh Diệp Húc không ổn, lập tức quát lên một tiếng, tự tế bảo vật của mình lên. Xiềng xích hoành không như giao long đại mãng, biến hóa ngàn vạn tạo thành hai tinh hệ, gào thét nhốt lão tổ Mang gia vào trong.
Đây đúng là xiềng xích do Âm Sơn Lục Sát dùng Huyền Anh âm thiết luyện thành. Huyền Anh âm thiết chính là thần quặng rèn Tổ Binh, nếu trói lại lão tổ Mang gia, cho dù lão ta có giãy thế nào cũng không thể thoát được.
Diệp Húc xử lý Âm Sơn Lục Sát rồi liền đem xiềng xích giao cho hai người, để hai người tế luyện.
"Huyền Anh âm thiết? Cũng là thứ tốt! Nhưng chênh lệch chính là chênh lệch, lão phu thọ nguyên đã gần hai vạn năm, tu vi sâu xa làm sao bọn các ngươi có thể sánh với?"
Tinh quang bắn ra từ trong mắt lão tổ Mang gia, lão đột nhiên giơ tay bắt hết hai chiếc xiềng xích Huyền Anh kia. Ngay sau đó tu vi lão rót vào trong xiềng xích, chấn vỡ hết Thánh Hoàng phân thân của hai người ở trong xiềng xích.
Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai đều thét lên một tiếng, khóe miệng tràn ra máu. Mang Sơn lão tổ chẳng những chấn vỡ Thánh Hoàng phân thân của bọn họ, mà còn dùng cảm ứng của phân thân truyền một đạo công kích pháp lực đến bản thể hai người, đả thương cả hai, có thể nói là thần thông quảng đại.
Đây chính là thực lực của lão Thánh Hoàng, tuy thân thể, khí huyết và thần hồn suy bại nhưng vẫn có đủ chiến lực để quét sạch bọn họ.
"Phong huynh Phó huynh, đừng liều mạng với lão ta. Ma thần thi thân đã rơi vào tay ta rồi, chúng ta đi!"
Một chưởng của Diệp Húc bao phủ toàn bộ sơn cốc, Nguyên Tái ấn rốt cuộc phong ấn sơn cốc lại, hắn cứ thế cầm sơn cốc này lên phong ấn ở trong tay.
Từ xa nhìn lại, sơn cốc này như bị người đào đi, để lại một kênh đào hẹp dài trông như lạch trời.
"Còn muốn chạy? Ở trước mặt lão phu, các ngươi đều không thể đi nổi!"
Mang Sơn lão tổ cười ha ha, lão bỗng tế hai chiếc Huyền Anh xiềng xích lên. Xiềng xích chợt lóe lên, lập trói lấy Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai.
Lão ngay lập tức thúc giục đạo môn, hung hăng nghiền tới Nguyên Tái ấn của Diệp Húc, ầm ầm chấn vỡ Nguyên Tái ấn.
Diệp Húc thét lớn một tiếng, nhanh chóng rút lui, hô to: "Phong huynh, Phó huynh, hai người chết sẽ tốt hơn là cả ba cùng chết! Ta sẽ báo thù cho các huynh!"
Mang Sơn lão tổ cười to, dương dương tự đắc nói: "Thấy chưa, trước mặt sống chết thì làm gì còn tình nghĩa nữa? Tất cả đều là giả dối! Nhưng lão phu tạm thời không giết các ngươi, mà chờ ta luyện hóa xong ma thần thi thân xong sẽ lấy máu của các ngươi rót vào trong thân thể ma thần, khôi phục khí huyết của vị cổ ma thần này! Sau đó lại bắt tên tiểu súc sinh kia, xử tử tất cả các ngươi!"
Sắc mặt Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai đều u ám, yên lặng không nói câu nào.
Phong Tùy Vân đột nhiên giãn mặt ra, gượng gạo cười: "Ta với Diệp huynh giao tình không sau, hắn rời đi cũng là chuyện thường."
Phó Tây Lai cười khổ: "Nếu là ta, có khi cũng bỏ các huynh lại rồi bỏ chạy…"
Mang Sơn lão tổ cười lạnh một tiếng. Mi tâm lão đột nhiên vỡ ra, vô số thần niệm trong suốt óng ánh trào ra, chen nhau chui vào mi tâm vị ma thần kia.
Lão ta vô cùng kích động, đôi tay run run, lẩm bẩm: "Chỉ cần luyện hóa xong ma thần cổ thi này, lão phu có thể đột phá gông cùm xiềng xích, trở thành Vu Tổ. Ngày này lão phu chờ đợi đã lâu…"
Đột nhiên, từ trong mi tâm cổ thi ma thần này, một luồng sát niệm vô cùng mạnh mẽ truyền đến, cắn nát hết thần niệm của lão.
Mang Sơn lão tổ thét lớn một tiếng, thân hình chấn động, mi tâm lão đột nhiên vỡ ra một vệt máu. Lão nhịn không được phun ra một ngụm máu, khí huyết dồi dào kia lập tức suy bại, thất thanh nói: "Ý chí bất khuất của ma thần?"
"Ta đã trở lại!"
Diệp Húc đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt lão, cười tủm tỉm nói: "Lão già quả nhiên sinh mãnh, bị ý chí bất khuất của ma thần chấn vỡ thần niệm mà vẫn vui vẻ được, Diệp mỗ bội phục, bội phục. Nhưng mà, lão bị ý chí ma thần đánh trọng thương thần hồn, tiêu diệt thần thức, nay lão còn có thể long tinh hổ mãnh được nữa không? Diệp mỗ luôn kính già yêu trẻ, thân là tấm gương sáng về đạo đức trên Thiên giới này, nếu ngài không thể tiếp tục long tinh hổ mãnh nữa…"
Diệp Húc mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng sáng: "Vậy hôm nay Diệp mỗ sẽ kính già yêu trẻ một phen, tiễn lão già ngài lên đường!"