Như vậy chính là chống đối lại thiên triều, các Thần Vương Đế Quân khác cũng sẽ rất vui vẻ mà giậu đổ bìm leo, liên thủ diệt trừ đi một kẻ địch.
Suy cho cùng Thương Thiên mặc dù đã chết nhưng thiên triều hiện nay vẫn là thiên hạ chính thống, chống đối lại Thiên Hậu cũng là chống đối lại thiên triều, sẽ trớ thành nghịch đồ thiên hạ.
Mười hai vị Vu Tổ trong Ngọc Hư Cung như Chân Thiên Công, Tịch Phong Đào, Tổ Nhược Hải sở dĩ biết được lai lịch của đám người Thiên Thần Từ nhưng lại không ra tay
với bọn họ, ngược lại đê bọn họ tự tàn sát lân nhau cũng là bởi vì nêu như đám người Thiên Thần Tử đều chết thảm dưới tay bọn họ thì những Thần Vương kia liền sẽ có lý do ra tay, các Thần Vương kéo đến như vũ bão, san bằng Ngọc Hư Cung, giết chết Thiên Hậu, đây quả thực không phải chuyện nói chơi.
Ngươi nói xem nếu như một vị thần tử nào đó chết dưới tay một vị thần tử khác, thì các Thần Vương kia liệu có khai chiến không?
Chân Thiên Công dáng vẻ ưu tư, lo lắng thiên hạ đại loạn, khẽ cười nói: Chư Thiên Thần Tử Vương, không bao giờ chịu thua thiệt bất kỳ kẻ nào, nếu con của mình bị chết dưới tay con của Thần Vương khác, chắc chắn y sẽ khai chiến. Những Thần Vương này một khi khai chiến, áp lực của Thiên Hậu liền giảm xuống rất nhiều.
Tổ Như Hải cười lạnh nói: Chân sư huynh, cách nghĩ của huynh e rằng không phải là
vì lo nghĩ cho Thiên Hậu, mà là muốn xem xem, trong số các đại Thần Vương ai mới là có hy vọng đăng cơ ngôi vị, tiện cho cho bản thân tim một con đường lui.
Lẽ nào các ngươi không nghĩ như vậy? Chân Thiên Công hỏi ngược lại.
Mười hai vị Vu Tổ khác im lặng.
Chân Thiên Công cũng như mười hai vị Vu Tổ khác đều có suy tính của riêng mình, hoàn toàn không một lòng một dạ với Thiên Hậu, nếu không thì bọn họ đã không đưa ra đề nghị đem đám người Thiên Thần Tử này giết hết, đáng tiếc bị Thiên Hậu nhìn thấu, đã quở trách bọn họ một phen.
Thương Thiên đã chết, thiên hạ đại loạn, chưa xuất hiện người kế vị, đám người Chân Thiên Công đương nhiên cũng cần tim chỗ dựa cho bản thân, nếu không sau khi tân Thiên
đế đăng cơ, bọn họ những cựu thần thiên triều e rằng đều sẽ bị diệt trừ!
Ngọc Hư Cung sớm đã biến thành chiến trường nơi các thế lực lớn tranh dành, thậm chí ngay cả Thiên Hậu cũng bị cuốn vào bên trong, cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị một khi đã nổi dậy thì không có ai có thể thoát nổi, tất cả đều sẽ trở thành một thành viên trong đó.
Mà Ngọc Hư Cung chính là ngòi nổ cho cuộc chiến này, đến nay ngòi nố này cũng đã được châm lửa.
Trong tiểu nguyên giới, mỗi thời mỗi khắc đều có thêm nhiều Vu Hoàng chết thảm, không phải là chết dưới nanh vuốt của viễn cổ cự thú thì cũng là chết trong tay các Vu Hoàng khác, điều này nếu là ở thế giới Vu Hoang hay ba nghìn thế giới khác, quả thực là một việc không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì bất luận là thế giới Vu Hoang hay ba nghìn thế giới khác cũng không thể nào cung dường được số lượng Vu Hoàng lớn đến vậy, cho dù ở thời kỳ cường thịnh, số lượng Vu Hoàng cùng thời đại của thế giới Vu Hoang cũng không vượt quá một trăm người, đối với thế giới Vu Hoang mà nói, như vậy đã là vô cùng đông đúc, khiến thế giới này không thể gánh chịu nổi.
Còn thiên giới lại rộng lớn vô cùng, không chi nhân khẩu vượt xa ba nghìn thế giới mà tài nguyên nơi đây cũng dồi dào phong phú, có thể bồi dường ra hàng vạn hàng chục vạn thậm chí cả trăm vạn Vu Hoàng!
Hơn nữa hư không thiên giới lại vô cùng kiên cố, cho dù là vạn hoàng đại chiến cũng không hề gây ra chút tổn hại nào. Truyện được copy tại Truyện FULL
Trong tiểu nguyên giới, từng cuộc tàn sát đang âm thầm diễn ra.
Bên trong một sơn cốc nhỏ hẹp, mùi máu nồng nặc đã thu hút sự chú ý của một con bách quỷ mẫu, bách quỷ mẫu cũng là một loại cự thú, thích ăn thi thể, cắn nuốt sinh linh.
Hơn nữa sở trường của bách quỷ mẫu chính là khi nuốt được một sinh linh trên thân thể sẽ liền mọc lên một gương mặt của sinh linh đó, cắn nuốt càng nhiều, những khuôn mặt trên cơ thể cũng nhiều lên, thực lực lại càng cường mạnh.
Con bách quỷ mẫu này đã sinh sống trong tiểu nguyên giới nhiều năm, cắn nuốt không biết bao nhiêu viễn cổ cự thú, chi thấy da bụng của nó lờ mờ xuất hiện rất nhiều bộ mặt của dã thú, ước chừng phải có đến trăm cái.
Những khuôn mặt này vô cùng to lớn, vô cùng hung tợn, có ác du, cự long, tạc xỉ, đại phong đủ loại, thậm chí còn có mặt của một con Cửu Phụ đại mãng.
Trên mặt của nó cư nhiên còn mọc ra mười mấy gương mặt, chính là mặt người, có khóc có cười, có vui có giận, rõ ràng con bách quỷ mẫu này đã gặp được không ít Vu Hoàng tiến vào tiểu nguyên giới, cắn nuốt hết bọn họ.
Nó đi vào trong sơn cốc nhỏ hẹp này chi thấy khắp nơi đều là thi thể, có cái là người có cái là thú, vô cùng thê thảm, hiển nhiên nơi đây đã từng diễn ra một cuộc huyết chiến, để lại cảnh tượng kinh khủng này.
Bách quỷ mẫu mừng rỡ, những khuôn mặt trên cơ thể cũng lộ ra vẻ hớn hở, phát ra những tiếng cười khanh khánh, khiến người ta nổi cả da gà.
Nó há to miệng, lười thè ra liếm, cuốn từng bộ thi thể vào trong miệng cắn nuốt.
Khí tức của nó càng thêm hùng hồn, quỷ khí dày đặc, từng khuôn mặt từ dưới da ngấp
nghé ngoi lên, lờ mờ hiện ra, ngũ quan dần dần trở nên rõ ràng.
Thực lực của nó đã có thể sánh ngang Thánh hoàng, nếu như cắn nuốt hết toàn bộ thi thể trong sơn cốc này, nó liền có thể trở thành bá chủ một phương trong tiểu nguyên giới, ngang hàng với đám viễn cổ cự thú trong miền thế giới này.
Thình lình bách quỷ mẫu nghe thấy một tiếng đàn mỏng manh truyền đến, thân hình hơi ngẩn ra, nhìn về giữa chỗ thi thể, chi thấy một thiếu nữ tuổi thanh xuân ngồi khoanh chân trong đó, trước mặt là một phiến cổ cầm, sắc cổ hương cổ, phún đàn khẽ gảy, lại có một âm thanh cao thượng cổ xưa truyền đến, giữa đám thi thể ngốn ngang đầy máu me xuất hiện một cảnh tượng thê mỹ, mang màu sắc bích huyết nhuộm đỏ.
Đôi mắt nàng khẽ nhấp nháy, giống như tuyệt sắc giai nhân bước ra từ trong tranh, lơ đễnh trước bách quỷ mẫu đang tiến đến, chuẩn bị thu cất cổ cầm, đứng dậy rời đi.
Hống!!!
Bách quỷ mẫu vui mừng dị thường, há to cái miệng đầy máu, thè lười cuốn về phía thiếu nữ, trên lười của nó cũng hiện đầy mặt người, chính là do cơ thể đã không còn chỗ cho những khuôn mặt hiện ra, lại nuốt thêm rất nhiều thi thể nên đành phải để chúng mọc lên trên lưỡi.
Những khuôn mặt người trên đầu lười cười quái dị, quỷ khí bao phủ dày đặc.
Tranh!!!
Thiếu nữ kia ngoảnh mặt làm ngơ, khẽ vuốt dây đàn, chỉ thấy vô số đạo văn đạo ngân tổ thành những âm phù hoa mỹ kỳ lạ, thổi quét sơn cốc!
Những gương mặt trên chiếc lười dài kia ầm ầm nổ tung, bách quỷ mẫu kêu lên đau đớn, chi thấy âm phù gào thét xông thẳng vào trong cơ thể nó, từng khuôn mặt trên da lần lượt nổ bung, trong chớp mắt liền từ cấp độ Thánh hoàng hạ xuống Vu Hoàng, hơn nữa vẫn đang không ngừng giảm cấp.
Bách quỷ mẫu biết được gặp phải người khó nhằn, vội vàng quay người, dự định rời khỏi.
Rầm!!!
Thân thể nó đột nhiên nổ tung, huyết tương giàn giụa.
Vị thiếu nữ này không nói một lời, thu hồi cổ cầm, ra khỏi khe sâu.
Còn ở phía xa, kiếm khí phóng lên đầy trời, chặt đứt từng dãy núi, càn quét tất cả, qua một lúc sau, nơi đó biến thành đất trống, quần sơn thiên giới, không ngờ dưới luồng kiếm khí này lại chi như mấy miếng đậu phụ, không chịu nổi một kích.
Kiếm khí rợp trời đột nhiên hợp lại, hoá ra một đạo kiếm quang, từ trong kiếm quang một vị thiếu niên bước ra, cười lạnh nói: Ba Vũ Thần ta không phải là hạng người chỉ biết gấm vóc lụa là mà chính là một hảo hán bước ra từ những trận quyết đấu sinh tò, không hề dựa vào sự đề bạt của cha ta, bằng sự khổ luyện của bản thân mà có được tu vi như ngày nay! Chi dựa vào mấy tên tiểu bối các ngươi cũng muốn giết ta sao? Đúng là chết chưa hết tội!
Trong tiểu nguyên giới, từng trận quyết đầu vẫn đang tiếp diễn, số người lúc đầu tiến vào đã giảm mạnh, những người còn sống đều là cao thủ. Thiên giới rộng lớn hơn ba nghìn thế giới rất nhiều, nhân tài cũng lớp lớp xuất hiện, trong số những người sống sót, thậm
chí cũng có người giống như Diệp Húc, chi là tu vi Vu Hoàng nhưng thực lực lại không hề thua kém Thánh Hoàng.
Từng vị cường nhân lần lượt bộc lộ hết tài năng, điều này có nghĩa là một cuộc chiến đấu thật sự đã sắp diễn ra!
Thực lực của Thiên Thần Tử không thể xem thường, không thuộc vào loại Thánh hoàng như Xích Uyên Ma Tôn, mà chính là con trai của Thần Vương, không chi có huyết thống cao quý hơn Xích Uyên, kiến thức nhãn giới chính là tâm pháp vu bảo, cũng vượt xa Xích Uyên, ta nếu như cùng hắn toàn lực quyết đấu, cũng chưa chắc có thể thắng được hắn.
Diệp Húc đứng trên đầu Hao Thiên Khuyển, cấp tốc tiến về phía trước, đi thẳng đến nơi toả ra khí tức của thế giới chi căn, thầm nghĩ: Mà trong tiểu nguyên giới này, những
cao thủ cùng hạng với Thiên Thần Tử chắc chắn không phải là thiểu sổ, trong số những thần tử cũng có không ít, ví như con trai của Tạo Hoá Thần Vương Phong Tuỳ Vân, con trai Thần Tổ Vương Đình Ba Vũ Thần theo như lời Thiên Thần Tử nói, đều là những nhân vật không tầm thường.
Bảo vật trên người đám thần tử này chắc chắn cũng không tồi, có thể tranh phong với thần từ, giết đi mấy tên, nghĩ thôi đã khiến ta cảm thấy hưng phấn, nhiệt huyết sục sôi!
Diệp Húc đột đưa tay ra bắt lấy, một toà núi nửa nứt ra, một ngọn thiên hoả hừng hực thiêu đốt, rơi vào trong lòng bàn tay hắn, liền biến thành một khối Dương Thiên Thần Tử kim.
Hắn thu khối Dương Thiên Thần Tử kim vào vào ngọc lầu, thầm nghĩ: Có điều mục đích chuyến đi này của ta chính là để lấy tàn phiến thế giới chi căn, sau khi đoạt được sẽ lập tức rời đi Hả? Có người!
Trong rừng núi phía trước, một bóng người nhảy động thần tốc, lên lên xuống xuống, giống như một con linh vượn, mỗi chỗ hắn đạp chân xuống, liền thấy một bộ bảo vật trong người bay ra, bảo vật dung nhập vào thân núi, phun ra từng dải đạo ngân đạo văn, nối liền sườn núi với mặt đất.
Chi trong chốc lát cả một vùng rừng núi rộng lớn đã bị người này đạp hết một lượt, vô số đạo văn tràn ngập khắc nơi, khẽ khàng rung chuyển.
Cảnh tượng trước mắt khiến ngay cả là Diệp Húc nhìn thấy cũng cảm thấy da đầu ngứa ngáy, người này không ngờ chi trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã dùng đạo văn bày ra một cấm chế, nếu như có người tiếp xúc với cấm chế này lập tức toàn bộ sẽ nổ tung vô cùng khủng khiếp, cho dù là Thánh hoàng tiến vào bên trong, e rằng cũng sẽ thân
tử đạo tiêu ngay tại chỗ.
Trình độ chế tạo cấm chế của người này cực cao, tu vi cũng không xoàng, không biết là vị thần tử nào?
Diệp Húc trong lòng thầm nghĩ: Trình độ cấm chế của hắn còn cao hơn Yên Nhu gấp nhiều lần, có điều nếu Yên Nhu tu luyện đến cảnh giới của người này thì cũng không hề thua kém.
Người này là một thiếu niên anh tuấn thanh tú, nhìn có vẻ vô hại, đột nhiên nhẹ nhàng nhảy ra khỏi rừng núi, hai tay thiên biến vạn hoá, kết thành đủ loại thủ ấn huyền ảo, đánh vào bên trong đạo cấm chế.
Chi thấy thủ ấn này rơi xuống, những đạo văn đạo ngân bày bố dày đặc trong rừng núi
càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng biến mất không một dấu vết, toàn bộ khôi phục lại như thường.
Hắn làm xong xuôi mọi thứ, lập tức cẩn thận bước trở lại vào trong, đột nhiên lấy ra một chiếc hồng hồ lô, đổ ra một ít máu, xoa lên khắp cơ thể, sau đó lại nằm xuống, âm thanh khàn khàn, cao giọng hét lớn: Ta bị thương rồi, ai đến cứu ta với? Có người ở đây không, cứu mạng với!!!
Diệp Húc mặt hơi biến sắc, khẽ rùng mình một cái, trong lòng thầm nói: Người này chính là Thánh hoàng, cư nhiên còn nghĩ ra loại thủ đoạn bỉ ổi này để hại người, khá lắm! Bất kể là người muốn cứu hắn hay muốn giết hắn đều sẽ phải tiếp xúc với cấm chế, chắc chắn bỏ mạng!
Hắn nhè nhẹ vỗ đầu Hao Thiên Khuyển, chầm chậm tiến vào khu rừng phía trước,
cười tủm tỉm nói: Huynh đệ, bị thương sao?
Huynh đài, cứu ta Vị thiếu niên thanh tú kia nằm giữa rừng núi hoang vu, miệng không ngừng ho ra máu, yếu ớt lên tiếng.
Muốn ta cứu ngươi, cũng không phải là không thể.
Diệp Húc tỏ vẻ khó khăn, xoa xoa lòng bàn tay, mỉm cười nói: Có điều, phàm là việc không có lợi thì ta không làm. Vị huynh đệ kia, trên người có bảo vật gì? Ta xưa nay thích làm việc thiện, hễ nhìn thấy bảo vật là lại mềm lòng, thường xuyên có người nói ta chân thực nhiệt tinh, giúp người vô số, không ngại xả thân cứu người