Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh thật quá mạnh, đè ép các tâm pháp khác, thậm chí cả Đại Tiểu Chu Thiên Cấm Pháp cũng không thể chống lại được.
Trong thế giới sau lưng hắn, rất nhiều ngôi sao bị lửa đốt chảy ra, hóa thành những sao băng kéo theo cuồn cuộn khói đặc rơi xuống khỏi bầu trời, va vào mặt đất tạo nên những cái hố thật lớn, đập cho mặt đất rạn nứt ra!
Đây là một cảnh tượng diệt thế khủng bố vô cùng, thậm chí ngọc thụ nguyên thần của hắn cũng bị bao phủ bên trong đám cháy kia, cành lá khô vàng, không còn tươi tốt, sức sống bừng bừng như trước nữa.
"Di La Thiên Địa Tháp, Cửu đỉnh trấn Thần Châu!"
Diệp Húc thừa dịp trong phút chốc khi bản thân khôi phục tỉnh tảo kia, tế hai món bảo vật lên trấn áp thế giới đang sụp đổ của mình kia. Hai bảo vật này có uy năng vô tận, định trụ tám mặt trời lớn và tám con Kim Ô, nhốt chúng ở giữa không trung, thậm chí cả ngọn lửa cháy khắp trời kia cũng bị định trụ, thế giới đang sụp đổ cũng trong giây lát đó ngừng lại.
Hắn tế hai đại vu bảo lên, phong ấn tu vi mình lại!
Diệp Húc nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ: "Ta tự khóa tu vi lại, hẳn là có thể tạm hoãn tẩu hỏa nhập ma, đủ để ta đi đến Hoàng Tuyền Ma Tông!"
Nhưng mà, Bàn Vương Khai Thiên Kinh vẫn đang không ngừng vận chuyển, khiến tu vi của hắn càng ngày càng mạnh, đã gần đến nguyên thần ngũ phẩm.
Bàn Vương Khai Thiên Kinh mà hắn sáng tạo ra có dung hợp rất nhiều tâm pháp, tốc độ tu luyện cực nhanh, làm cho người ta nghẹn họng trân trối. Rất nhiều cao thủ Tam Thần cảnh tiêu phí hơn mười thậm chí cả trăm năm khổ tu mới có thể tiến thêm một bước, mà Diệp Húc tu luyện đến nguyên thần tứ phẩm lại chỉ cần hơn một năm.
Hắn nhẹ nhàng rơi xuống đất. Tuy Diệp Húc tự phong ấn tu vi lại, nhưng trong cơ thể hắn vẫn còn dương khí đặc đến cực điểm, chân hỏa cháy hừng hực, vô cùng mãnh liệt, mười dặm quanh thân hắn bị chân hỏa lướt qua, lập tức bốc lên đám lửa hừng hực, lửa cháy ngập trời.
"Nếu ta tu luyện đến nguyên thần cửu phẩm, chỉ sợ thế giới do khí thế của ta mở ra sẽ xuất hiện cảnh tượng mười mặt trời cùng xuất hiện, đốt cháy, đốt sập toàn bộ thế giới!"
Diệp Húc đứng ở trong đại hỏa, trong lòng âm thầm tính toán, mười mặt trời cùng ra gần như là xu thế không thể nghịch chuyển, chỉ cần Bàn Vương Khai Thiên Kinh còn vận hành, sớm muộn gì cũng có một ngày trong thế giới của hắn mười mặt trời sẽ đồng thời xuất hiện!
"Lần đầu tiên khi Ma La Dư gặp ta có từng nói, nếu mười mặt trời cùng ra, ta sẽ bị lửa cháy đốt thần, ngay cả ngọc thụ nguyên thần của ta cũng bị thiêu cháy! Không chỉ như thế, lửa thậm chí còn có thể hỏa táng thân ta, hoàn toàn thân tử đạo tiêu!"
Diệp Húc bình ổn tâm thần, không chút kinh hoảng. Hắn cách tình cảnh mười mặt trời cùng ra, lửa cháy đốt thần còn một khoảng cách nữa, chỉ cần dùng Di La Thiên Địa Tháp và cửu đỉnh áp chế, tất có thể khiến hắn ung dung trở lại Hoàng Tuyền Ma Tông, tìm Ứng Tông Đạo cứu mệnh.
Lấy tu vi thông thiên triệt địa kia của Ứng Tông Đạo, dù không thể thay đổi Bàn Vương Khai Thiên Kinh, hoàn toàn loại bỏ đi khiếm khuyết của môn tâm pháp này, cũng có thể giúp hắn trấn áp tâm ma, cho dù mười mặt trời cùng ra cũng không thể làm thương đến hắn chút nào.
Hắn rời khỏi Hằng Cổ Ma Vực, nơi xuất hiện là lãnh thổ Đại Đường, cách Hoàng Tuyền Ma Tông một khoảng cách cực kỳ xa.
Thực lực Diệp Húc tuy mạnh, nhưng chưa tu luyện đến loại độ cao Nhân hoàng này, thần niệm Nhân hoàng đỉnh phong xuyên thấu hư không, định vị thế giới khác, có thể nhanh chóng tìm ra phương vị mà mình muốn đi, sau đó vượt qua không gian, một bước liền tới.
Mà Diệp Húc hiện giờ chưa đạt tới loại trình độ này, bởi vậy sau khi đi ra khỏi Hằng Cổ Ma Vực cũng không biết hiện tại mình đang ở chỗ nào.
Thậm chí có người xuyên qua hư không, không cẩn thận tiến vào nơi hiểm ác như Ân Khư, chưa biết gì liền chôn thân trong đó, loại chuyện đen đủi này cũng không hiếm thấy trong thế giới Vu Hoang.
Diệp Húc đi nhanh đến phía trước, hiện giờ hắn tự phong ấn tu vi, không thể dùng chút pháp lực nào, không thể xé rách hư không trực tiếp giáng đến Hoàng Tuyền Ma Tông.
Nhưng thân thể hắn mạnh mẽ, tốc độ vô cùng nhanh, một bước liền bước ra hơn vài dặm, lấy loại tốc độ này của hắn, nhiều nhất là nửa ngày sẽ rời khỏi Đại Đường, tiến vào Thập Vạn Đại Sơn.
Nơi hắn đi qua, đỏ hồng một mảnh, biển lửa hừng hực, tất cả đều điên cuồng thiêu đốt, giống như một con hỏa long dài đến mấy ngàn dặm, thật đồ sộ.
Mặc dù sắp tẩu hỏa nhập ma, Diệp Húc cũng không nguyện phản lại nguyên tắc của mình. Dọc đường đi đều theo những nơi hoang vu hẻo lánh, tránh cho chân hỏa tràn ra quanh thân mình đốt cháy thôn trang thành quách của phàm nhân, vô duyên vô cớ lại tạo ra sát nghiệt.
Hơn nữa hắn còn lo lắng, nếu mình giết người sẽ dẫn dụ sát khí trong tâm, không thể ngăn chặn được sát khí nữa, hoàn toàn nhập ma.
Hắn đi qua những con sông những ngọn núi, nơi nào đi qua, dãy núi xanh mướt bị chân hỏa của hắn đốt thành đất trống, sông lớn bị bốc hơi khô cạn, nhiều sơn tiêu lang tinh tu luyện thành công trong núi đều bị chân hỏa quanh thân hắn đốt chết!
"Yêu nghiệt phương nào, dám ở trước mặt các cao thủ Thiên Sách phủ chúng ta đùa bỡn thần thông?" Trong những ngọn hùng núi trùng điệp, hơn mười tên vu sĩ, đại vu gào thét bay ra. Những người này phát hiện dị trạng, tưởng yêu tộc đi qua, đứng ở ngoài biển lửa quát to.
Nơi này cũng không phải nơi ở của Thiên Sách phủ Đại Đường, mà là một ít đệ tử Thiên Sách Phủ ra ngoài lịch luyện, tìm kiếm linh mạch, vừa lúc đi qua nơi đây, không ít đệ tử Thiên Sách phủ phát hiện cái hỏa long kia vòng vèo mà đến, đều bay tới xem xét.
Đột nhiên một gã vu sĩ Tam Thai cảnh nhảy vào biển lửa, định tìm ra thủ phảm, không ngờ hắn vừa mới đi ra không đến trăm bước thì quanh thân đã trào ra liệt hỏa, thân thể bốc cháy, nguyên thai hóa thành tro bụi, chết cháy ngay trong biển lửa, ngay cả trấn giáo chi bảo hắn tế luyện cũng bị ngọn lửa đốt cháy!
"Các vị sư huynh Thiên Sách phủ, ta chỉ đi ngang qua nơi đây, cũng không có ác ý." Diệp Húc đứng ở trong biển lửa, bình tĩnh giải thích.
"Chẳng lẽ thủ phạm gây ra biển lửa này ra một con Hạn Bạt đã tu luyện thành công?"
Một gã đại vu Thiên Sách phủ rục rịch, cười nói: "Thế lửa lớn như này, chỉ e là con Hạn Bạt này đã tu luyện đến Nguyên Thần kỳ, thậm chí là Hợp Thể kỳ! Nếu có thể luyện nguyên thần của nó thành nguyên thần thứ hai, thân thể luyện thành thân ngoại hóa thân…"
"Có lẽ ở trong đó chính là một con Hỏa Kỳ Lân. Hỏa Kỳ Lân xuất hiện, cháy đỏ ngàn dặm, chính là mãnh thú nổi danh lừng lẫy trên đời, giá trị trên cả Hạn Bạt!" Nguồn: http://truyenfull.vn
Lại có một gã đại vu Thiên Sách phủ cười nói: "Nếu tặng cho Thái tử điện hạ, Thái tử chắc chắn sẽ rất thích."
"Điện hạ liên tục thua trong tay Diệp Thiếu Bảo, buồn bực không vui, lại nghe thấy Diệp Thiếu Bảo chạy ra khỏi Bắc Hải bí cảnh, càng làm cho điện hạ như gặp đại địch, liều mạng khổ tu, tu vi tăng vọt. Nếu có thể bắt yêu vật này đưa cho Thái tử, đủ để khiến thực lực Thái tử tiến thêm một bước nữa!"
"Kết trận!"
Tên đại vu cầm đầu đã tu luyện đến Hợp Thể kỳ đỉnh phong, thực lực cao nhất, chợt hô lên một tiếng, thét dài: "Bày ra Vô Tướng Kiếp Trận, thiên la địa võng, cần phải ngăn yêu nghiệt này lại!"
Mười mấy tên vu sĩ, đại vu Thiên Sách phủ đều tế vu bảo lên, bày ra Vô Tướng Kiếp Trận, chỉ thấy những người này đột nhiên ẩn vào trong không gian, dấu vết biến mất, không thấy bóng dáng, khiến người không thể phát hiện hành tung bọn họ.
Hư không hơi hơi chớp lên, đột nhiên hơn mười kiện vu bảo lặng lẽ bay tới, đánh vào trong biển lửa. Những vu bảo đó có trấn giáo chi bảo, thuần dương chi bảo, cũng có nguyên thần chi bảo, khá là hùng vĩ, uy lực khá là to lớn.
"Các người, đây là tội gì a?"
Diệp Húc như không nhìn thấy, đột nhiên gầm lên, hàng lớp tiềng gầm xông tới khắp nơi, chỉ thấy những ngọn núi lớn sụp đổ, thậm chí có một ngọn núi cao bốn năm trước thước bị một tiếng gầm của Diệp Húc vỡ ra, đỉnh núi bay lên giữa không trung, lập tức ầm một tiếng vỡ nát!
Dãy núi này dưới một tiếng gầm của hắn hoàn toàn san bằng, mà các loại vu bảo đánh tới Diệp Húc thì ở trong tiếng gầm từng cái nổ tung, thậm chí cả nguyên thần chi bảo cũng không ngoại lệ, tất cả hóa thành bột mịn!
Nơi tiếng gầm lướt qua, Vô Tướng Kiếp Trận lập tức tan rã, mười mấy tên vu sĩ, đại vu Thiên Sách phủ bị tiếng gầm chấn ra khỏi hư không, thân hình ầm ầm nổ tung, thi cốt không còn.
"Đây là loại quái vật gì vậy, thật đáng sợ!"
Tên đại vu cầm đầu kia kinh hồn táng đám, bị tiếng gầm chấn cho nguyên thần trọng thương, thân thể bị thương, không ngừng ho ra máu, lại vẫn không chết, giãy dụa bay lên, phi nhanh đến phương bắc, thầm nghĩ: "Không ngờ nơi đây lại xuất hiện một con đại yêu như vậy, ta không thể ứng phó được, tốt nhất là thông báo cho Thái tử, để Thái tử dẫn dắt cao nhân trong phủ đến hàng yêu trừ ma!"
Một tiếng gầm của Diệp Húc đã đánh chết hơn mười người, phá sát giới, sát khí trong tâm xao động, thầm nghĩ: "Nếu trước đây hắn ta bỏ chạy thì kệ, không đáng lấy cái mạng nhỏ của hắn, nhưng hiện giờ ta tự phong tu vi, nếu bị cường giả Thiên Sách phủ biết được ta ở nơi đây, e là sẽ lại xảy ra rất nhiều chuyện!"
Hai mắt hắn mở ra, hai tia sáng màu vàng như trụ, xoẹt một tiếng bắn ra hơn bốn trăm dặm, hai dòng Thái Dương Thần Quang màu vàng kia đan xen vào nhau cắt tới, cắt đứt tên đại vu Thiên Sách phủ kia.
Tên đại vu đó vẫn không chết, từ trong cơ thể đột nhiên hiện ra một con ưng khổng lồ màu vàng, chính là nguyên thần của hắn ta, đôi cánh mở ra hơn mười dặm, giơ vuốt bắt lấy nửa người trên của hắn, rung cánh bay vụt đi.
Hai dòng Thái Dương Thần Quang xoạt một tiếng cắt phá hư không, đuổi sát phía sau con ưng khổng lồ kia, kim quang cắt tới, chỉ thấy vô số lông vũ màu vàng bay xuống, giống như đổ một cơn mưa lông vũ!
Cuối cùng, Diệp Húc chỉ có thể chém thương con ưng kia, lại không thể lấy được tính mệnh nó, để nó vỗ cánh trốn thoát.
Chỉ thấy hai dòng kim quang này càng ngày càng ngắn, dần dần lui về bên trong đồng tử mắt Diệp Húc.
"Vậy mà để hắn chạy thoát!"
Diệp Húc tức giận hừ một tiếng, lần này thấy máu đã khiến trong lòng hắn không khỏi dâng lên kích động khát mát, hận không thể lập tức thu Di La Thiên Địa Tháp và cửu đỉnh, thả tu vi mình ra, đại khai sát giới, hủy diệt tất cả sinh linh!
Diệp Húc cả kinh, vội vàng áp chế xao động trong lòng, bình ổn lại tâm tình, từng vòng kim luân cực lớn sau đầu ong ong chuyển động, áp chế sát khí xuống.
"Tên đại vu kia chạy thoát, e là cường giả Thiên Sách phủ sẽ nhanh chóng tới đây, đến lúc đó không biết ta còn có thể kiềm chế tâm ma được hay không…"
Diệp Húc thở dài, tăng tốc đi tới hướng Thập Vạn Đại Sơn.
"Yêu nghiệt, ngươi giết vu sĩ Thiên Sách phủ ta, còn muốn đi đâu?"
Diệp Húc đi được hơn bốn ngàn dặm thì đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc truyền đến, chỉ thấy trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một tòa bảo tháp màu vàng cao tới mấy trăm trượng, tòa bảo tháp này hạ xuống, hình thể dần dần hóa thành hư vô, biến mất trong không khí.
Thay vào đó là hai mươi tám tầng tiểu thiên địa, mỗi tầng là một thế giới nhỏ. Bên trong mỗi một mảng tiểu thiên địa đều có núi có sông, có hoa có cỏ, có Linh sơn niết bàn cao lớn trong mây, tựa như những thế giới hoàn chỉnh còn có những thiên thần rất mạnh sinh sống trên Linh sơn.