Phiến dãy núi tự nhiên xuất hiện này ở vị trí trung tâm Tây Hoang Đại Mạc, rộng lớn ngàn dặm, hễ là vu sĩ đi vào trong đại mạc lịch lãm, bất kể chính đạo hay ma đạo, trên cơ bản đều đuổi tới đây.
Người nhiều thì cháo ít, vì cướp đoạt những linh mạch này mà nơi đây gần như biến thành một chiến trường. Nơi nơi đều có chém giết, có chính đạo cùng mà đạo chém giết. Nhưng cũng có đồng dạo đánh nhau sống chết, tình huống cực kỳ thảm thiết.
Diệp Húc cực khổ bốn năm ngày là vu sĩ chính đạo, cũng chỉ lấy được sáu điều linh mạch, ngược lại gặp được không biết bao nhiêu người cướp giết. Thậm chí còn có cường giả Đan Đỉnh kỳ xuất hiện, suýt nữa thì thu hắn vào trong đan đỉnh luyện hóa, nếu hắn không có một vài miếng thú hóa đan, e rằng không có cơ hội chạy trốn.
Bốn năm ngày nay, thú hóa đan của hắn đã sử dụng gần như hết rồi.
Cường giả Đan Đỉnh kì tiến vào trong này cũng không ít. Chỉ riêng Diệp Húc cũng gặp được ba người, còn hai cường giả chính đạo nữa, từ xa nhìn thấy Diệp Húc, thấy hắn cả người chính khí nghiêm nghị. Sử dụng lại là Ngũ lôi chính Pháp của phái Thanh Thành nên cũng không tìm hắn gây phiền toái. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Diệp Húc trong lòng có chút tiếc hận, nếu có thể liên kết với cường giả Đan Đỉnh kỳ, cùng nhau giết chết vu sĩ ma đạo mà nói, thực là một chuyện khoái trá cỡ nào à?
"Đáng tiếc những cường giả đan đỉnh kỳ này đối với tiểu vu sĩ Dung Nguyên kỳ như ta căn bản là chướng mắt, chẳng lẽ bọn họ không biết, ta đã cải tà quy chính hay sao?"
Tuy rằng thu hoạch được linh mạch không nhiều lắm, nhưng tài liệu quý, hắn thật ra lấy được không ít, đủ có thể đưa đại diễn thần chung tăng lên tới trọng thứ mười.
Chỉ cần Diệp Húc tu luyện tới chân nguyên kỳ, hắn có thể tế luyện đại diễn thần chung lần nữa. Nhưng thật ra khẩu thần chung này có công có thủ, uy lực mạnh trên vu bảo bình thường.
"Hiện nay ở trong này càng lúc càng nguy hiểm, là thời điểm phải tìm một nơi trốn rồi, đưa tu vi của ta tăng lên chân nguyên kỳ."
Diệp Húc đang định rời khỏi phiến dãy núi này, đột nhiên cảm thấy hơn mười cỗ khí tức hùng mạnh thửng tới thung lũng mình đang đứng mà đi. Hắn trong lòng vừa động, vội vàng ẩn núp đi.
"Hóa ra là người quen…" Diệp Húc nhìn thấy mười đạo ma khí rơi xuống bên trong thung lũng, người cầm đầu thân hình cao lớn khôi ngô, mặc giáp trụ, cũng là người từng gặp mặt một lần Hạ Hầu Thường, những người khác là đám người Thanh Dương lão tổ.
Hạ Hầu Thường quét mắt nhìn chung quanh một cái, khẽ nhíu mày lắp bắp nói: "Linh mạch nơi này cũng bị người thu rồi… vài vị huynh đệ, không biết nhóm ta thu hoạch thế nào?"
Một vu sĩ cười nói: "Thu hoạch của ta không nhiều lắm, chỉ được một linh mạch!"
"Ta vận khí tốt hơn, thu được hai điều." lại có một vu sĩ khác vui vẻ cười nói.
Những người khác cũng khai ra thu hoạch bản thân, đại đa số mọi người đều được một tới hai điều linh mạch, cũng có người không được cái nào.
Thanh Dương lão tổ cười khanh khách nói: "Xem ra lão phu thu hoạch được nhiều nhất, lão phu giết một gã vu sĩ Hỗn Nguyên kỳ chính đạo, không ngờ lấy được bốn điều linh mạch bên trong bảo tháp của hắn! Hạ Hầu lão đệ, tu vi của ngươi cao nhất, đạt được bao nhiêu?"
Hạ Hầu Thường mồm miệng hàm hồ cười nói: "Ta chỉ được năm điều linh mạch, tuy nhiên rất nhanh sẽ có mười bảy điều linh mạch à."
"Mười bảy điều linh mạch?" Mọi người nao nao, buồn bực khó hiểu.
Thanh Dương lão tổ ánh mắt sáng lên, cười nói: "Hạ Hầu lão đệ, hay là ngươi tìm được con đường phát tài nào?"
Cách đó không xa, Diệp Húc nghe thấy những lời của bọn họ, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, cười lạnh thầm nghĩ: "Cộng tất cả linh mạch của các ngươi vào, chính là mười bảy điều linh mạch à. Xem ra, Hạ Hầu Thường này cũng không phải người đơn giản!"
Hạ Hầu Thường cười ha ha, thần thái phấn chấn, không còn vẻ tinh thần suy sụp trung thực như trước nữa. Hắn mồm mép nhanh nhẹn không còn bộ dạng ngượng nghịu, cười dài nói: "Con đường phát tài chính xác là có một, tuy nhiên còn cần chư vị đồng đạo thành toàn à!"
Đại đỉnh trên đầu hắn lập tức chuyển động, đem phạm vi trên trăm mét, ép nhỏ lại, giống như một cái hắc động, truyền tới lực hút cực đoan khủng bố.
Đan Đỉnh của hắn tạo thành cái lồng ép xuống, đầu tiên thu Thanh Dương lão tổ vào trong đỉnh, nháy mắt đã luyện hóa thành cặn bã.
Thanh Dương lão tổ chính là một đầu đại yêu đã tu luyện tới Hỗn Nguyên Kỳ. Thực lực cực kỳ mạnh mẽ, so với hắn không kém bao nhiêu, bởi vậy Hạ Hầu Thường mới đối phó hắn trước.
Hắn tâm niệm vừa động, Chân nguyên trên đỉnh đầu lập tức lao ra một kiện vu bảo. Vu bảo này giống như một bình ngọc bình thường, miệng bình chúi xuống phía dưới. Tam Âm Chân Thủy vô cùng vô tận bay ra cọ rửa lên người một vu sĩ, tên vu sĩ kia lập tức toàn thân tan rã bên trong Chân Thủy, chỉ còn lại một khối xương trắng.
Cùng lúc đó, lại một kiện vu bảo khác lao ra từ trên chân nguyên đỉnh đầu Hạ Hầu Thường, chính là một mặt thiết bài. Thiết Bài hơi hơi chấn động, viêm hỏa che trời phủ đất hiện ra, uy lực có thể không bằng Viêm Dương Lôi Hỏa, nhưng nhiệt độ cũng cực kỳ đáng sợ, luyện chết một cao thủ Hỗn Nguyên kỳ khác.
Vu bảo của hắn dường như vô cùng vô tận, chớp mắt liền có mười sáu vu bảo từ trong chân nguyên phóng lên cao. Bay múa đời trời, tản mát ra uy lực khủng bố, gần như chỉ trong hai ba hô hấp, liền giết sạch những vu sĩ ở đây.
"Mười bảy điều linh mạch, cũng coi như là một món của cải không nhỏ."
Hạ Hầu Thường mặc giáp trụ, anh khí bừng bừng phấn chấn, phất tay thu hết tất cả của cải cất chứa trong ngọc lâu của đám người Thanh Dương lão tổ vào trong ngọc lâu của mình mỉm cười nói: "Chư vị huynh đài, các ngươi thu thập linh mạch giúp ta, tiểu đệ rất biết ơn, đành phải giúp các ngươi hết thảy quy thiên."
Hắn quét dọn sạch sẽ chiến trường, ngẩng đầu nhìn về nơi xa lẩm bẩm nói: "Đám ngu ngốc này, đều nghĩ nơi này là một vu hồn giới, lại không biết nó không có nửa điểm liên can tới vu hồn giới, mà là một nơi Bảo Hồn giới! Không gian này, chính là không gian trong cơ thể một kiện vu bảo bị tàn phá, những linh mạch này đều là để duy trì trận pháp trung tâm bên trong vu bảo. Lúc này hơn một trăm điều linh mạch đã bị người cướp đoạt sạch sẽ, mắt trận của vu bảo này sẽ rất nhanh hiển lộ ra. Nếu có thể luyện hóa được vu bảo không trọn vẹn này thì…"
Thần thái của hắn lại biến thành một bộ dạng thật thà chất phác trước kia, làm cho người ta cảm thấy hắn như một con dê béo ngây thơ, không thể đề phòng nổi.
Hạ Hầu Thường nhìn nơi Diệp Húc ẩn nấp, lắp bắp nói: "Vị huynh đài này, ngươi tránh ở nơi đó cũng lâu rồi? không bằng đi ra đi, chúng ta cùng nhau kiếm mắt trận Bảo Hồn giới, cùng nhau phát tài?"
Ánh mắt hắn lóe lên, Đan Đỉnh trên đỉnh đầu yên lặng vô tức chụp xuống nơi ẩn thân của Diệp Húc. Một tiếng ầm ầm vang lên, hút tất cả núi đá vào trong đỉnh, luyện hóa thành tro tàn.
"A? trốn rất nhanh…"
Hạ Hầu Thường chẳng thèm để ý, bay thẳng lên cao sưu tầm mắt trận của bảo hồn giới.
"Những đệ tử của cổ lão thế gia, thật sự không thể khinh thường…"
Bên ngoài thung lũng, Diệp Húc lặng yên xuất hiện, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Hạ Hầu Thường bay tới trung tâm dãy núi, lòng còn sợ hãi nói: "Hạ Hầu Thường tu vi cao như vậy, không ngờ còn giả trư ăn thịt trư, một bộ dạng phúc hậu vô hại. Trong lòng người kia, chỉ sợ còn tà ác hơn bề ngoài của hắn nhiều lần."
Hắn không khỏi rùng mình một cái, hắn nguyên bản nghĩ Hạ Hầu Thường bản tính nhát gan, không có nửa điểm chủ ý. Cho dù là đám người Thanh Dương lão tổ cũng coi thường hắn, không nghĩ ra những người này đều chết trong tay của hắn.
Kỳ thực, lấy bản lĩnh của Hạ Hầu Thường, nếu chính diện chống lại đám người Thanh Dương lão tổ, cũng có thể thủ thắng nhưng nếu một mẻ lướt bắt hết là không có khả năng, thậm chí sẽ bị thương.
Lấy tu vi của Thanh Dương lão tổ, đủ có thể chống lại được Hạ Hầu Thường mười mấy hiệp, những người khác có thể nhân cơ hội mà chạy trốn.
Không ngờ, đám người Thanh Dương lão tổ cũng không chút để tâm với Hạ Hầu Thường, cho nên mới chết sạch trên tay hắn, thậm chí còn không có vượt quá ba giây nữa.
"Đây là một độc nhân, so với ta còn hung ác hơn nhiều…"
Diệp Húc đợi Hạ Hầu Thường đi xa, lúc này mới hiện thân, trong lòng như có sóng to gió lớn.
Lời nói trước khi Hạ Hầu Thường đi, hắn nghe hết thảy vào trong tai, trong lòng khiếp sợ vạn phần. Nhìn khắp nơi đánh giá, chỉ thấy những dãy núi mênh mông, liên miên ngàn dặm, lẩm bẩm nói: "Nơi này không ngờ là không gian bên trong một kiện vu bảo, có lầm không? làm sao lại có loại vu bảo khổng lồ tới như vậy…"
Nếu Hạ Hầu Thường nói đúng, vậy thì sau khi triển khai cái vu bảo này, khẳng định có thể bao phủ lãnh thổ quốc gia ngàn dặm, vô cùng quảng đại, uy lực vô cùng.
Hơn nữa, đây còn lại một kiện vu bảo bị tàn phá, cũng không phải là bảo vật hoàn chỉnh, hơn một trăm điều linh mạch, chỉ là duy trì trận pháp bên ngoài của nó, còn có mắt trận vẫn không bị phát hiện!
Diệp Húc trong lòng cảm thấy khủng bố: "Vu bảo cấp trấn giáo, trước mặt quái vật lớn này thật sự không tính là gì. Là ai luyện chế ra vu bảo khổng lồ như vậy, vì sao để ở nơi này? Chẳng lẽ chủ nhân của vu bảo đã chết rồi sao…"
"Nghe ý tứ của Hạ Hầu Thường thì chỉ cần tìm được mắt trận của vu bảo này, có thể thu được vu bảo này cho mình!"
Ánh mắt hắn lóe lên, nếu thật sự có thể thu hồi được quái vật lớn này, biến thành của mình, sau này hắn còn e ngại Hạ gia Trung Châu đuổi giết sao?
Hắn mới nghĩ tới đây thì dãy núi kịch liệt run rẩy, chỉ thấy trong dãy núi trung tâm truyền tới những tiếng nổ ầm ầm. Một tòa đại điện đồng thau từ trong đám núi dâng lên, lơ lửng trong không trung, ước chừng có sáu bảy tòa.
Những cung điện thật lớn này phát ra những tiếng chói tai, chậm rãi bay lên trên cao, có vẻ vô cùng nặng nề.
"Chẳng lẽ những thanh đồng đại điện này chính là mắt trận như lời Hạ Hầu Thường nói? Nếu không nhanh chân tới, thử vận may?"
Trong mắt Diệp Húc tinh quang chớp động, đột nhiên chỉ thấy một đám người phóng lên trên cao. Tất cả đều hướng tới những thanh đồng đại điện mà bay đi. Những vu sĩ này tới tầm bảo, có chính đạo có ma đạo, khí tức pha tạp, tu vi cũng không giống nhau. Không ngờ còn có vài tên Đan Đỉnh kỳ cường giả ở trong đó.
"Thêm vài cường giả đan đỉnh kỳ mà ta gặp nữa thì lúc này số lượng cường giả Đan đỉnh kì đi vào trong bảo hồn giới này đã có hơn tám người! Vũng nước đục này không tốt tranh giành, tuyệt đối không tốt, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị chết…"
Diệp Húc thận trọng suy xét, chần chừ không quyết.
Trong những người này, Mộng Xảo Vân, Vương Vũ đám người này rõ ràng cũng ở trong đó. Mà tên cao thủ đan đỉnh kì đuổi giết hắn đã ở trong nhóm này, có những người này ở đây, hắn hành động càng thêm vô cùng hung hiểm.
Diệp Húc đột nhiên nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, chỉ thấy Chu Thế Văn cùng Phương Thần cũng đi theo sau một đám vu sĩ, chạy tới thanh đồng đại điện.
"Huynh đệ, biết Diệp lão ma không?" Chu Thế Văn đi thẳng tới trước mặt đám người Khai Dương Tông Triệu Trường Phong, nho nhã lễ độ hỏi.
Triệu Trường Phong nghe vậy gật đầu nói: "Biết…"
"Hóa ra là đồng đảng của Diệp lão ma!"
Chu Thế Văn sắc mặt kịch biến, huy động Bách Độc Phiên trực tiếp giết tới quát: "Các vị đồng đạo, đồng loạt ra tay xử lý vây cánh của Diệp lão ma!"
Trái tim Huyết Ma Nguyên Hồn phía sau lưng Phương Thần cũng hiện ra, xúc tu bay múa, hung hăng đâm vào cơ thể mấy tên đệ tử Khai Dương Tông, âm thanh lạnh lùng nói: "Vây cánh của Diệp lão ma, thấy một người giết một người!"