Bên trong thông đạo này có không ít muỗi to như ngựa, như voi, vỗ cánh lao tới mọi người.
Trên chiến hạm của tứ đại thế gia liên tục có Thánh Hoàng ra tay đánh chết những con muỗi bự. Trên chiến hạm cũng treo lên Tổ binh ngăn cản đám muỗi đó. Lại thấy đám muỗi này rơi xuống như mữa.
Đám muỗi đó tuy hung mãnh, nhưng có lão tổ tông Mang gia tọa trấn, giữ chắc trận thế nên không còn chật vật nữa.
Những tán tu kia thì thừa dịp loạn lao tới phía trước, định bước vào Thiên Phần trước tứ đại thế gia.
Trên chiến hạm Mang gia, một nam tử trung niên hừ lạnh một tiếng, liếc đám người Diệp Húc một cái rồi lạnh lùng nói: "Những tên tán tu này đúng là như châu chấu, thừa dịp chúng ta khổ cực tác chiến, bọn chúng lại ngồi mát ăn bát vàng! Đám đáng chết, đều đáng chết cả!"
Ông!
Bốn chiếc chiến hạm đột nhiên ngừng lại, lấp đi thông đạo.
Thông đạo phía sau chiến hạm nhanh chóng khép lại, một vị tán tu Vu Hoàng không kịp tránh, hét thảm một tiếng, cứ thế bị không gian Thiên Phần khép lại ép chết.
Đám tán tu thấp thỏm lo âu như đàn kiến bắt đầu tuôn ra, cố gắng bay tới phía trước. Nhưng bốn chiếc chiến hạm ngăn cản đường đi, lại lấy Tổ Binh trấn thủ thông đạo, từng tên tán tu đánh lên đạo vận, ầm ầm phun ra những bông hoa máu, bị đạo vận ép chết sống!
Mà tán tu ở phía sau thì bị lực lượng to lớn khi không gian khép lại đánh nát, chết vô cùng thê thảm.
Phần đông đệ tử Mang gia, Cố gia, Lộ gia và Hạ gia trên bốn chiến hạm cười ha ha. Lại nghe một tên đệ tử Lộ gia cười nói: "Cái cảnh này trông cứ như thiêu thân lao đầu vào lửa nhỉ! Đúng là đám tán tu ngu xuẩn không biết sống chết, ở trước mặt những thế gia bọn ta chỉ là đám bươm bướm nhảy vào lửa, trông thật thú vị!"
"Lộ thế huynh dùng từ quá hay, thiêu thân lao vào lửa, cảnh này thật giống thiêu thân lao đầu vào lửa! Tứ đại thế gia chúng ta chẳng cần ra tay, đám bươm bướm đó tự mình lao vào trong lửa rồi." Trên chiến hạm Cố gia, một cô thiếu nữ cười khanh khách nói.
"Chỉ là một tiểu gia tộc lại còn dám kiêu ngạo ngang ngược như vậy!"
Rầm!
Bên trong đám tán tu, Diệp Húc hừ lạnh một tiếng. Một bàn tay lớn đột nhiên chộp tới, xé đứt ra từng đợt đợt đạo vận xoay quanh chiến hạm Cố gia, lập tức một quyền đánh tới.
Một quyền này đại khí bàng bạc, đạo văn đạo ngân chư thiên hóa thành một nắm đấm cương mãnh vô ngần, rất có xu thế đánh vỡ cả trời xanh. Chiến hạm Cố gia vốn bị đám muỗi hút vỡ, lại nhận lấy một quyền này, lập tức vỡ tung ra năm sáu phần. Cô gái Cố gia kia chẳng kịp nói câu nào, bị chấn cho chết ngay tại chỗ, hóa thành một đám sương máu.
Mà trên chiến hạm Cố gia, đám cao thủ, Thánh Hoàng sống sót mà tu vi hơi thấp lập tức bị uy năng của quyền này chấn vỡ, tu vi cao hơn cũng bị trọng thương hộc máu.
Chỉ có Tổ Binh của Cố gia là mạnh mẽ nên không bị quyền này đánh bay.
Cùng lúc đó, ba chiếc chiến hạm khác cũng đồng loạt gặp phải công kích của Diệp Húc, bị đập vỡ đạo vận, công đến bản thể chiến hạm.
Nhưng chiến hạm ba nhà này đều có cao thủ trấn thủ, lại đúng lúc tế Tổ Binh đón đỡ một quyền này của Diệp Húc nên không bị hắn đánh nát chiến hạm. Nhưng uy lực Tam Thập Tam Thiên ấn của Diệp Húc mạnh đến mức ép cho những chiến hạm này không ngừng lui ra sau, ép cho phải đi ra ngoài thông đạo.
Rầm rầm rầm!
Ba chiếc chiến hạm nhanh chóng rút lui, rối loạn hết cả. Diệp Húc bước nhanh ép sát, từng quyền từng quyền đánh tới, hắn thế nhưng lại tính đánh văng tứ đại gia tộc ra khỏi thông đạo này.
"Kẻ nào dám to gan công kích tứ đại gia tộc ta?" Một gã Thánh Hoàng Cố gia giận dữ, lau đi vệt máu ở khóe miệng rồi quát. Y còn chưa dứt lời thì bị đám muỗi rậm rạp nhào tới bao phủ, trong nháy mắt đã hút y thành một tấm da người.
Không chỉ như vậy, những cường giả Cố gia khác không có Tổ binh bảo vệ đều bị đám muỗi kia hút khô chỉ trong chớp mắt. Text được lấy tại Truyện FULL
Cố gia là gia tộc nhỏ yếu nhất trong tứ đại gia tộc, ba gia tộc kia đều có lão Thánh Hoàng tọa trấn, duy chỉ có lão Thánh Hoàng Cố gia đi trước một bước, thân tử đạo tiêu nên nội tình mới không bằng trước đây.
Lúc này Cố gia lại bị Diệp Húc đánh nát chiến hạm, đám đệ tử Cố gia đã không còn nơi yên ổn để đứng, những tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt, bị đám muỗi đó cắn nuốt hết, toàn quân bị diệt chỉ trong chớp mắt.
"Tổ Binh? Đồ tốt!"
Quần hùng Cố gia chết sạch sẽ, chỉ còn lại Tổ Binh vẫn lơ lửng giữa không trung. Diệp Húc cười ha ha, giơ tay chộp lấy Tổ Binh hình bánh xe này.
"Lớn mật!"
"Khốn kiếp!"
"Láo xược!"
Trên ba chiếc chiến hạm, tiếng gầm giận dữ vang lên không dứt, cũng là do Diệp Húc ra tay đã kinh động đến Thánh Hoàng thế hệ trước của tam đại thế gia kia. Ba luồng hơi thở phóng lên cao, lồng lộng như trung thiên, ai nấy cũng tự thúc giục Tổ binh của mình. Uy năng tản ra từ ba món Tổ binh càng ngày càng mạnh, đạo văn tràn ngập, ép cho người ta khó có thể thở nổi.
Một giọng nói già nua lạnh lùng vang lên: "Nghìn vạn năm qua, vẫn là lần đầu tiên có kẻ dám to gan công kích tứ đại thế gia ta…"
Oành oành oành!
Ba chiếc chiến hạm đột nhiên nứt toác, văng tung tóe. Những chiếc chiến hạm này vốn bị muỗi trong Thiên Phần hút vỡ, nay lại gặp trùng trùng công kích của Diệp Húc, lại thêm ba vị lão Thánh Hoàng thúc giục Tổ Binh, đạo vận trọng áp khiến cho những chiến hạm này không thể chịu đựng được, cuối cùng vỡ ra.
Ba chiếc chiến hạm này bị hủy, đệ tử ba thế gia kia lập tức không còn chỗ đặt chân, rơi vào hiểm cảnh.
Đám muỗi vồ tới, có đệ tử bị xuyên thủng Thiên Linh Cái, có kẻ bị muỗi bắt lấy, bay vào trong Thiên Phần. Ba thế gia đều rối loạn hết lên.
"Không xong!"
Lão Thánh Hoàng của ba thế gia không đối phó Diệp Húc nữa mà vội vàng thúc giục Tổ Binh, bảo vệ đệ tử nhà mình trước. Đạo vận thổi quét sạch đám muỗi.
Diệp Húc thu xong Đại Đức Thiên Luân của Cố gia liền cùng Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai nghênh ngang đi qua trước mặt tam gia kia. Đám muỗi lao tới, chưa tới gần đám người Diệp Húc thì đã bị thời không méo mó của Lục Đạo Luân Hồi cắn nát, một đám oành oành nổ tung.
Đám muỗi đó đột nhiên như thủy triều thối lui, bay ra khỏi thông đạo. Có con bắt lấy đệ tử thế gia, có con lại xuyên thủng người rồi vo ve bay về.
"Phong huynh, Phó huynh, đừng triền đấu với mấy lão tổ thế gia này, chúng ta đi thôi!"
Lúc này Diệp Húc rung đôi tay, ngàn vạn đại thủ ấn bay ra đánh tới tam đại thế gia đang hỗn loạn kia, hắn thì cùng Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai lập tức lao ra thông đạo.
"Tiểu tử kia, ngươi giết nhiều người của tứ đại thế gia ta, cướp đi Tổ Binh của Cố gia, ngươi cho là ngươi có thể sống sót chạy ra khỏi lòng bàn tay lão tổ?"
Một âm thanh già nua vang lên, lão tổ Mang gia kia đột nhiên đẩy hai hầu gái hai bên ra, thả người bay lên đuổi theo Diệp Húc. Lão trầm giọng nói: "Hai vị lão tổ, đệ tử Mang gia ta nhờ hai vị hỗ trợ chiếu cố. Lão phu đi giết ba tên súc sinh kia rồi lập tức trở về!"
Vù!
Ba người Diệp Húc lao ra thông đạo Thiên Phần. Ngẩng đầu nhìn thì nơi nơi hoang vu, những rặng núi rạn nứt, núi lửa tuôn trào, sông ngòi khô cạn, nước biển mặn thối không chịu nổi. Trên đỉnh đầu bọn họ còn có một mặt trời vỡ nát, lửa đỏ một mảng.
Bên cạnh mặt trời còn có một vầng mặt trăng thiếu đi một góc lớn, giống như là bị thứ gì đó cắn đi mất.
Nơi này là một góc của Thiên Phần, hoang vắng trống trải.
Phó Tây Lai suy tư một lát rồi đột nhiên nói: "Diệp huynh nè, ta nhớ ra rồi! Thanh Hiên Thần phủ ta từng có một vị Vu Tổ nói rằng, những con ma muỗi đó không phải yêu vật bình thường mà là ký sinh trùng, chúng ký sinh trên thi thể ma thần! Có lẽ đám ma muỗi này hút no máu rồi sẽ trở lại trên ký sinh chủ!"
Phong Tùy Vân cảm thấy rét lạnh: "Những con muỗi này sinh ra từ thi thể sao?"
"Phong huynh, huynh chưa từng tới đây nên không biết thi thể Ma thần cổ cường hãn thế nào đâu. Những ma thần này không phải ma thần bình thường, mà là cự đầu sinh ra từ trong ma tính ngập tràn Thiên Phần này, thần minh trời sinh đó!"
Phó Tây Lai lại nói tiếp: "Bọn chúng là đại ma đầu sinh ra từ trong ma quặng trong Thiên Phần, vừa ra đời đã có được thần thông thông thiên triệt địa! Xác chết của bọn họ chính là khoáng vật của Thiên Phần, là tài liệu luyện khí tuyệt đỉnh, đừng nói là Tổ Binh, cho dù luyện chế Thần Binh cũng là dễ dàng! Có một số ma thần, thân thể chúng thậm chí còn là tài liệu luyện chế Đế Binh!"
Diệp Húc nghe thế thấy háo hức, đám ma thần theo lời Phó Tây Lai này cực kỳ tương tự những vị Thiên Đế thượng cổ như Hạo Thiên Đại Đế hay Thanh Đế. Bọn họ đều là sinh linh kỳ lạ do trời đất tạo ra, như người mà không phải người, vừa ra đời đã có đại thần thông kinh thiên động địa!
Mà sinh linh có thần minh trời sinh sinh ra trong Thiên Phần này lại hoàn toàn khác với những vị Đại Đế viễn cổ như Thanh Đế, Hạo Thiên. Bọn chúng hấp thu ma tính sa đọa trong Thiên Phần, vừa sinh ra đã là đại ma đầu, ma thần.
"Hơn nữa thân thể những ma thần này là khoáng vật Thiên giới tạo thành. Mỗi một miếng thịt đều là thần quặng thần vật, nếu có thể lấy được một khối là có thể dùng để luyện chế Di La Thiên Địa Tháp của ta."
Phi thăng đến Thiên giới tới bây giờ, Diệp Húc vẫn chưa thể tăng Di La Thiên Địa Tháp lên. Di La Thiên Địa Tháp dù là cấm bảo nhưng uy lực của nó đã đạt tới thánh bảo, chẳng qua hiện giờ uy lực vẫn chưa hiển lộ ra hết, thua kém tu vi tiến bộ của Diệp Húc kia.
Ngoài Di La Thiên Địa Tháp, uy năng của ngọc lâu kia cũng không theo kịp tu vi của hắn, nên cần phải tìm kiếm linh mạch để tăng ngọc lâu lên.
"Nếu có thể tìm được cổ thi của ma thần, Di La Thiên Địa Tháp của ta sẽ tăng đến mức nào đây? Sau đó lại đưa vào đạo văn đạo vận của ta, tế luyện lại, có khi uy năng của nó không hề thua kém Tổ Binh ấy chứ!"
Tim Diệp Húc đập thình thịch, nếu có thể tăng Di La Thiên Địa Tháp và ngọc lâu lên thành Tổ Binh, sau này mở ra đạo môn nhảy ra ngoài, hắn có thể chắc chắn một phần!
"Chúng ta đi thôi!"
Diệp Húc đuổi theo đám ma muỗi đó trước tiên.
Đám ma muỗi Thiên Phần này đi lại nhanh như gió, vù vù đến, vù vù đi, tốc độ như chớp, vỗ cánh một cái là bay đi mấy nghìn dặm. Nhưng tốc độ ba người Diệp Húc không hề chậm hơn chúng nó, thậm chí còn hơn rất nhiều, vẫn vững vàng theo sau đám ma muỗi đó.
Không lâu sau, Diệp Húc đột nhiên cảm thấy khôn cùng áp bách truyền đến, tâm chấn động. Hắn cảm thấy trong Tử Phủ vô số ý niệm đều ma hóa thành những ác ma, định xâm chiếm Tử Phủ hắn, chiếm cứ thân thể hắn.
"Ma thần thật lợi hại! Còn chưa thấy người đâu mà chỉ bằng áp bách đã suýt nữa đồng hóa ta rồi!"
Diệp Húc bảo vệ cho nội tâm yên lặng, một đạo Thanh Minh ấn ở trên cao chấn động, luyện hóa hết ma đầu trong Tử Phủ thành bụi. Hắn cảm thấy ý niệm trong đầu càng thêm tinh thuần, không nửa phần tạp niệm.
Phó Tây Lai và Phó Tây Lai cũng suýt bị ma hóa, nhờ Thanh Minh ấn của Diệp Húc bao phủ, hóa đi ma đầu trong Tử Phủ nên mới khôi phục được thần trí, nghĩ lại mà rùng mình.
Đột nhiên, đám ma muỗi này vù vù bay xuống một sơn cốc. Diệp Húc nhìn thì thấy trong sơn cốc đứng một cổ thi đỉnh thiên lập địa, ba đầu tám tay tám chân, đầu đồng xương thiết, mỗi một cái đầu chỉ có một con mắt ngược.
Thi thể đó mặt thú thân người, đầu trâu giác rồng, toàn thân phủ đầy ma văn. Đạo vận sau lưng khởi động, hẳn là có bốn cái đầu nhưng đã bị ai đó chặt đi mất một.
"Xi Thích Đại Tôn?" Diệp Húc ngẩn ra, thất thanh nói.