Hắn chắp hai tay sau lưng, đi thẳng đến phía trước cách Diệp Húc một khoảng, hừ lạnh nói: "Dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi có biết cha ta là ai không?"
Hắn cười ngạo nghễ: "Cha ta chính là phong chủ Linh Phủ Phong, trưởng lão Thánh Tông Ngụy Hiên! Mà ta chính là Thiếu phong chủ Linh Phủ Phong, Ngụy Không Sơn!"
Diệp Húc cẩn thận suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: "Không nghe nói qua, cha ngươi rất nổi danh sao?"
Tuy rằng hắn gia nhập Hoàng Tuyền Ma Tông đã được một năm, nhưng với chuyện của Ma Tông vẫn biết rất ít, chưa từng nghe qua thanh danh của Ngụy Hiên.
"Ngay cả cha ta ngươi cũng không để vào mắt?"
Ngụy Không Sơn giận dữ, đi hướng Diệp Húc, một tòa ngọc lâu sáu tầng dâng lên trên đỉnh đầu, một tòa ngọc đỉnh nhấp nhô, cười lạnh nói: "Diệp Thiếu Bảo, ta biết ngươi là phong chủ Quan Tinh Phong, bái sư Thái Thượng trưởng lão Vệ Trăn, địa vị cực cao, về lý ta còn phải gọi ngươi một tiếng sư thúc. Nhưng có lẽ ngươi không biết, ngươi phong chủ này, ở trong mắt những đệ tử Thánh Tông ta, chỉ là một trò cười!"
Hắn bức đến từng bước, điềm nhiên nói: "Ngươi tu vi không có, thế lực cũng không, ngay cả Vệ Trăn cũng đã chết, không có ai chỉ điểm cho ngươi tu hành, không có một tòa Linh sơn, không có tên phong chủ, không ai làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi chỉ là một tên tán tu, một kẻ đáng thương!"
Tòa ngọc đỉnh trên đỉnh đầu hắn kia hiện ra chút vầng sáng, ở trên vách tường từ từ lưu chuyển, rõ ràng là một vu bảo đã đạt tới cấp trấn giáo, lại bị phung phí dùng làm một lò đỉnh ngưng luyện nguyên đan.
Ngọc đỉnh của hắn chính là Ngụy Hiên Linh Phủ Phong tự tay rèn, nhập vào đó ngọc tủy của kim thạch lương ngọc cấp bậc thâm cốc thiết tinh, vô cùng kiên cố.
Ngụy Hiên rèn khẩu bảo đỉnh này cho hắn, đó là kỳ vọng con mình có thể an tâm tu luyện, thuận lợi ngưng luyện ra nguyên đan, nhưng Ngụy Không Sơn vẫn phụ kỳ vọng của ông ta, tuy rằng có được ưu thế không ai có thể sánh bằng, nhưng hắn lại quá kém cỏi, tu luyện mười một năm, đến nay mới chỉ là Đan Đỉnh tam phẩm.
Ngụy Không Sơn phất tay áo, lãnh đạm nói: "Ngươi xem nô tài khắp Quan Tinh Phong, ta muốn giết kẻ nào thì kẻ đó phải chết, đừng nói là giết một, cho dù giết sạch, diệt cả Quan Tinh Phong ngươi, ngươi có thể làm gì được ta?"
Trên đỉnh Quan Tinh Phong, mấy trăm tên nô bộc quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt lộ vẻ sầu thảm, lại không dám động đậy.
Tả Nguyên Lưu nhìn về phía tòa Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ bao phủ trên không Quan Tinh Phong, nóng lòng muốn thử, có vẻ rất muốn ra tay, cười nói: "Ngụy đại ca nói rất hay! Một kẻ không có bất cứ hậu trường gì, chỉ là một con chó con mèo, ai cũng có thể ức hiếp, muốn nắm như thế nào liền nắm! Ngụy đại ca, tấm trận đồ này, ta lấy trước…"
Hắn đang nhún người nhảy lên, thu Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ, lại bị Tuần Ngọc Chiếu kéo vạt áo lại, vội vàng quay đầu nhìn lại, nghi hoặc hỏi: "Sư tỷ?"
Tuần Ngọc Chiếu khẽ lắc đầu, nhẹ giọng cười nói: "Nơi này là Hoàng Tuyền Thánh Tông, địa bàn Thánh Tông, còn không tới lượt chúng ta nhúng tay vào."
Nàng ta quay đầu nhìn phía Ngụy Không Sơn, ngọt ngào cười nói: "Ngụy sư huynh, này là việc nhà Thánh Tông các huynh, tiểu muội và Tả sư đệ chỉ là khách, không tiện tham dự. Sư huynh lấy trận đồ giao cho tiểu muội là được, tiểu muội nhận ân tình này của huynh, ngày khác mời huynh làm khách Tinh Cung."
Ngụy Không Sơn mừng rỡ, nhu tình tràn ngập, chỉ cảm thấy ấm áp, mặt mày hớn hở nói: "Tuần sư muội yên tâm, chút chuyện nhỏ ấy trong mắt ta, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay."
Hắn ta lại nhìn hướng Diệp Húc, điềm nhiêm nói: "Ta nói lại một lần nữa, giao Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ ra đây, sau đó dập đầu bồi tội với ta, tự chặt một tay, ta có thể bỏ qua chuyện cũ, tha cho ngươi một con đường sống!"
Diệp Húc mặt không chút thay đổi, dựng thẳng hai ngón tay lên, thản nhiên nói: "Uy hiếp trưởng lão, dưới phạm thượng, xúc phạm quy củ Thánh Tông ta, chặt ngươi hai cánh tay. Ngươi tự mình động thủ, hay là khiến ta động thủ?"
Ngụy Không Sơn ngẩn ra, dường như khong thể tin những gì mình vừa nghe, cười to: "Chặt hai cánh tay của ta, ngươi thật sự nghĩ ngươi đúng là sư thúc a! Nếu ngươi không giao trận đồ ra, như vậy ta chỉ phải phế bỏ tu vi của ngươi, chặt rơi hai cánh tay của ngươi!"
Hắn chắp hai tay sau lưng, cực kỳ kiêu ngạo, tính toán khoe mẽ trước mặt ý trung nhân, được Tuần Ngọc Chiếu coi trọng.
Tòa ngọc lâu trên đỉnh đầu hắn đột nhiên chấn động, vù một tiếng biến thành trăm thước, che phủ thẳng hướng vầng trăng đen sì trên đỉnh đầu Diệp Húc kia!
Diệp Húc mỉm cười, sát khí trong mắt dần hiện, đứng thẳng bất động, để mặc khẩu ngọc đỉnh kia hạ xuống, khẽ nói: "Động thủ với trưởng lão bản môn, ta chặt một chân nữa của ngươi. Nếu chính ngươi không động thủ, như vậy ta đành phải tự mình đến."
Ngụy Không Sơn cười gằn, ngọc đỉnh ngang nhiên hạ xuống, cười to nói: "Còn muốn chặt chân ta? Tiểu tử, hôm nay thiếu gia ta chẳng những phế tu vi của ngươi, giết cả Quan Tinh Phong ngươi, còn muốn chém đứt tứ chi ngươi, cho ngươi biến thành nhân côn, chết đói trên Quan Tinh Phong, làm giấc mộng sư thúc của ngươi!"
Ngọc đỉnh của hắn trấn áp xuống dưới, định cắn nuốt trăng sáng trên đỉnh đầu Diệp Húc, phế bỏ tu vi của Diệp Húc trước!
"Quỳ xuống cho ta!" Ngụy Không Sơn đột nhiên quát lớn, ngọc đỉnh cắn nuốt vầng trăng đen trên đỉnh đầu Diệp Húc kia, tiếp tục trấn áp xuống dưới.
Diệp Húc không thèm để ý tới khẩu ngọc đỉnh kia, thân hình hắn đột nhiên trở nên vừa cao lại vừa gầy, tứ chi khô gầy, giống như một cây gậy trúc, đột nhiên tiến về phía trước một bước.
Ầm! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Khi hắn đứng im tại chỗ, dường như là một thiếu niên nhu nhược, bất kỳ ai cũng có thể bắt nạt hạ nhục, nhưng vừa bước chân, lập tức hiển lộ ra khí thế vô cùng bá đạo, như rồng như hổ!
Hắn bước một bước ra, dường như không gian trên Quan Tinh Phong cũng di chuyển một bước về phía trước theo hắn, khiến đám người Tuần Ngọc Chiếu sinh ra một loại ảo giác không gian chấn động!
Thậm chí cả khẩu ngọc đỉnh kia của Ngụy Không Sơn cũng không tự chủ được di chuyển về phía trước một bước!
"Thân thể thật dũng mãnh, không ngờ có thể kéo động không gian!"
Tuần Ngọc Chiếu sắc mặt khẽ biến, thất thanh nói: "là Cửu Chuyển Nguyên Công của Tiểu Quang Minh Thánh Địa!"
Diệp Húc một bước liền đến trước người Ngụy Không Sơn, xương cốt quanh thân phát ra tiếng ầm ầm, giống như hắn động xương cốt một chút, trong cơ thể liền chấn động mạnh, phát ra lôi âm, khủng bố đến cực điểm!
Cửu Chuyển Nguyên Công khiến thân thể hắn dũng mãnh đến tình cảnh không thể tưởng tượng được, cả người tựa như một kiện vu bảo cấp trấn giáo!
"Quỳ xuống!"
Diệp Húc đưa tay ra, bắt một cái, căn bản không để cho Ngụy Không Sơn tránh né, liền bắt lấy đầu hắn, dùng sức nhấn một cái, liền ấn Ngụy Không Sơn phải quỳ rạp xuống.
Diệp Húc sắc mặt uy nghiêm, một bàn tay ấn chặt hắn xuống đất, cười lạnh nói: "Một tên tiểu bối như ngươi, cũng dám đến trước mặt chúng ta ra oai, ngươi loại vu sĩ Đan Đỉnh kỳ này, ta giết không biết bao nhiêu rồi, mỗi một kẻ đều chết vô cùng thê thảm!"
Ngụy Không Sơn vừa giận vừa sợ, ra sức giãy dụa, bàn tay của Diệp Húc lại không hề nhúc nhích, giống như vài ngọn núi lớn đặt trên đỉnh đầu hắn, hăn can bẳn không có sức giãy dụa.
Hắn ta liếc Tuần Ngọc Chiếu một cái, chỉ thấy ý trung nhân của mình đang ngơ ngác nhìn Diệp Húc, chẳng hề quan tâm tới an nguy của mình, cũng không định ra tay, hiển nhiên cô gái này chưa từng đặt mình ở trong lòng, không khỏi thẹn quá hóa giận, quát lớn một tiếng, ngọc đỉnh phủ xuống đầu, lạnh lùng nói: "Hôm nay thiếu gia luyện chết ngươi!"
Diệp Húc làm như không thấy, nâng tay trái đánh ra phía trước, đánh vào phía trên vách tường ngọc đỉnh, chỉ thấy khẩu vu bảo cấp trấn giáo này bị một chưởng của hắn đánh bay ra hơn mười dặm, đụng vào một tòa sơn cốc dưới chân Quân Tinh Phong, trên vách tường đỉnh xuất hiện một dấu tay thật lớn!
"Dập đầu cho ta!"
Diệp Húc đè đầu hắn lại, hướng tới thi thể trên mặt đất kia, Ngụy Không Sơn không tự chủ được dập đầu liên tục ba cái, ngay cả mặt đất trên Quan Tinh Phong đều bị đập ra hố to, đá vụn bay tán loạn.
Tuần Ngọc Chiếu nhìn đến mắt đều thẳng, tu vi Diệp Húc bày ra như thế, chỉ là Hạo Nguyệt kỳ, nhưng dùng tay không liền chế phục vu sĩ Đan Đỉnh tam phẩm Ngụy Không Sơn kia, không hề có chút lực trả đòn nào.
Tả Nguyên Lưu lộ ra hưng phấn, đang định vồ đến đánh lén Diệp Húc, Tuần Ngọc Chiếu cuống quít ngăn hắn lại, lắc đầu nói: "Nơi này là Hoàng Tuyền Thánh Tông, chúng ta tuyệt đối không thể động thủ, nếu không cao thủ Thánh Tông sẽ tìm chúng ta phiền toái!"
Nàng thở dài nói: "Ta vốn tưởng rằng Ngụy Không Sơn là một nhân vật, có thể mượn tay hắn lấy tấm trận đồ này tới cho đệ, không nghĩ người mình nhờ vả lại tệ như thế, thật làm ta thất vọng…"
Ngụy Không Sơn máu tươi trên trán đầm đìa, máu chảy đầy mặt, lại bị nói như thế, tức giận đến suýt ngất đi, kêu lên: "Họ Diệp, ngươi dám làm nhục ta như thế, ta phải giết ngươi! Ngươi chết chắc rồi, ngươi chết chắc rồi có biết không? Cha ta sẽ bằm thây ngươi làm vạn đoạn!"
Diệp Húc làm như không nghe thấy, tế khởi ngọc lâu, thả Hùng Bi ra, ôn thanh nói: "Cắt hắn ra, tứ chi giữ lại làm phân bón, còn lại nhân côn thì ném xuống núi đi."
Hùng Bi gãi gãi đầu, quay người đi vào ngọc lâu, sau một lúc lâu lấy ra một vu bảo hình đao, cười ha ha nói: "Lão gia, loại chuyện này Tiểu Hùng rất thông thạo, người yên tâm đi, Tiểu Hùng cắt hắn, cam đoan hắn sẽ không chết ngay lập tức."
Ngụy Không Sơn sắc mặt trắng bệch, cả người run lên, rốt cuộc hoảng sợ trong lòng, run run nói: "Đừng chặt ta, Diệp sư thúc ta sai rồi, sư thúc tha cho ta đi…"
"Diệp sư thúc, đừng vội động thủ!"
Xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng hô lớn, Diệp Húc theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Đại sư huynh Hoàng Tuyền Ma Tông Vinh Lâm sắc mặt lo lắng, vội vàng mà đến, Cung Ngọc Nương cười ngâm ngâm đi theo phía sau hắn, hai người hạ xuống trước mặt Diệp Húc.
Vinh Lâm khẽ thở ra, làm như không thấy hai tỷ đệ Tuần Ngọc Chiếu, vội vàng nói: "Diệp sư thúc có điều không biết, Ngụy Không Sơn tuy là một kẻ ăn hại, nhưng cha hắn Ngụy Hiên lại chính là một kẻ độc ác, ngay cả ta cũng cực kỳ kiêng kị lão ta. Lão ta giờ bế quan ở Linh Phủ Phong, còn chưa biết việc này, nếu lão xuất quan rồi, chắc chắn sẽ đến gây sự với sư thúc! Nếu sư thúc cắt con hắn, chính là thù lớn không thể hóa giải, tuy rằng lão sẽ không động thủ trong phạm vi Thánh Tông ta, nhưng ra Thánh Tông rồi, chắc chắn sẽ trả thù sư thúc! Bởi vậy tiểu chất cầu một nhân tình, mong sư thúc thủ hạ lưu tình."
Ngụy Không Sơn thở phào nhẹ nhõm, cười to nói: "Không sai, thực lực cha ta, cũng là cao thủ đứng đầu trong các trưởng lão, nếu ngươi dám động ta, cha ta sẽ làm cho ngươi chết vô cùng thê thảm!"
Diệp Húc làm ngơ, mỉm cười nói với Vinh Lâm: "Ngươi nói cũng có lý. Chỉ có điều không quy củ sẽ không thành quy cách, nếu cứ thả hắn đi như vậy, chẳng phải bất cứ kẻ nào cũng có thể đến Quan Tinh Phong của ta gây chuyện, bất cứ kẻ nào cũng có thể động thủ với ta hay sao? Nhưng mà, mặt mũi Vinh sư điệt vẫn phải cho…"
Hắn suy nghĩ một lát, quay đầu lại nhìn về phía Hùng Bi, thản nhiên nói: "Hùng Phách Thiên, cắt hai tay một chân, để lại cho hắn một cái chân."
Vinh Lâm không đành lòng, khuyên nhủ: "Sư thúc, ngươi làm như vậy, thật sự sẽ cùng Ngụy Hiên sư thúc không chết không ngừng…"
Hùng Bi không đếm xỉa đến chuyện của hắn, chỉ biết nghe theo lời Diệp Húc, Diệp Húc khiến nó làm gì thì nó làm cái đó, lập tức giơ đao chém xuống, liên tục ba đao, cắt Ngụy Không Sơn.
Ngụy Không Sơn kêu thảm thiết không ngừng, không biết Hùng Bi từ nơi nào tìm được một khúc gỗ, nhét vào miệng hắn, nói: "Nhịn một chút là ổn." Lập tức vác hai tay một chân trở về trong ngọc lâu, cười ha ha nói: "Tuy rằng hơi ít, nhưng có thể trồng được thêm vài cọng hoa xinh đẹp…"
Vinh Lâm thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu, không nói gì nữa.
Cung Ngọc Nương cười khanh khách nói: "Đại sư huynh, Ma Tông chúng ta ân đền oán trả, nếu ai cũng cẩn thận như huynh thế kia thì còn tu ma đạo gì nữa? Tiểu muội nhìn những gì Diệp sư thúc đã làm, trong lòng lại cảm thấy rất sảng khoái, với hắn vừa yêu vừa hận!"
Diệp Húc liếc nàng ta một cái, chỉ thấy không ngờ cô gái này lại mặc thêm vài bộ quần áo, không hề hở hang như trước nữa trong lòng có chút kinh ngạc, hắn lập tức nhìn về phía Tuần Ngọc Chiếu và Tả Nguyên Lưu, thản nhiên nói: "Vị sư tỷ Chu Thiên Tinh Cung này, lại dám cấu kết đệ tử Thánh Tông ta tới gây sự với ta, nếu ở ngoài Thập Vạn Đại Sơn, ta tất sẽ trị tội các ngươi! Nhưng các ngươi nếu đã vào Quan Tinh Phong ta, thì là khách, ta thân là Phong chủ Quan Tinh Phong, cũng không thể gây khó dễ với các ngươi. Thôi được, hai người các ngươi quỳ xuống, cúi lạy ba cái với thi thể người hầu này của ta, ta liền tha cho các ngươi rời đi."
Tả Nguyên Lưu giận tím mặt: "Tiểu tử thối, ngươi nói cái gì?"
Tuần Ngọc Chiếu cũng không nhịn được mặt đổi sắc, ánh mắt lóe ra, sát khí hiển lộ.
"Bảo các ngươi quỳ thì các ngươi quỳ đi, sao phải nhiều lời như vậy!"
Vinh Lâm tức giận hừ một tiếng, khí thế đột nhiên phát ra, thần uy thâm sâu, khủng bố đến cực điểm, cưỡng ép tu vi của hai người xuống, bức hai người bọn họ phải quỳ rạp xuống đất, dập đầu ba cái thật mạnh, phất tay áo một cái, quăng hai người ra khỏi Quan Tinh Phong, cười lạnh nói: "Đệ tử Chu Thiên Tinh Cung cũng dám đến Hoàng Tuyền Thánh Tông ta ra oai, châm ngòi quan hệ giữa các đệ tử Thánh Tông ta, ta không giết các ngươi đã là nể mặt Tinh Cung các người! Nếu ở ngoài mà gặp ta, chém chết không tha! Tất cả cút hết cho ta!"
Tuần Ngọc Chiếu và Tả Nguyên Lưu vừa giận vừa sợ, sắc mặt tăm tối, lại tự biết vị Đại sư huynh Hoàng Tuyền Ma Tông này tu vi sâu không lường được, lấy bản lĩnh của hai người bọn họ căn bản không có phần thắng nào, vội vàng xoay người liền đi.
Trong vầng trăng trên đầu Diệp Húc, một bàn tay to đen sì thò ra, bắt lấy Ngụy Không Sơn đã bị chặt thành nhân côn, ném đi ra xa, thản nhiên nói: "Hai vị dẫn theo người này tới làm khách Quan Tinh Phong ta, còn mong đem người này mang về."
Tuần Ngọc Chiếu vội vàng tiếp lấy Ngụy Không Sơn, đã thấy Diệp Húc quay đầu lại, vừa cười vừa nói với Vinh Lâm, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng nơi đây là địa giới cảu Hoàng Tuyền Ma Tông, trừ phi Tinh Đế Chu Thiên Tinh Cung tự mình đến, những người khác giương oai ở nơi đây căn bản là đi chịu chết, chỉ phải oán hận rời đi, đi thẳng hướng Linh Phủ Phong.
"Tới Linh Phủ Phong rồi, nếu Ngụy Hiên biết con của lão ta rơi vào kết cục này, lấy tính tình lão quái vật kia, chắc chắn sẽ trút giận lên ta, vẫn là ném Ngụy Không Sơn dưới chân núi, để hắn dùng một chân tự bò về núi thôi…" Tuần Ngọc Chiếu ánh mắt lóe ra, thầm nghĩ trong lòng.