Quay người lại, thấy Vũ Văn Thành đứng đó.
Cô hơi xấu hổ đến trước mặt Vũ Văn Thành, cắn cắn môi, vô cùng rối rắm.
“Sếp, thật ra chúng ta không thích hợp” Diệp Hân Đồng thận trọng nói.
Vũ Văn Thành sửng sốt, ngoài yên lặng cũng chỉ biết yên lặng.
Diệp Hân Đồng không dám nhìn Vũ Văn Thành, cô có thể tưởng tượng ra bộ dạng anh lúc này. Cô mềm lòng, da mặt mỏng, lại không đành lòng thấy người khác bị tổn thương.
“Anh sẽ không buông em ra”. Vũ Văn Thành im lặng rất lâu rồi thận trọng nói ra, như thể dùng hết hơi sức mà vẫn cố chấp.
“Em không tốt như vậy đâu, đúng như lần trước anh nói, em đần, lắm điều, quần áo mặc cũng không biết độ dài phù hợp, làm việc gì cũng không nên hồn, trong công việc lại không nghiêm túc” Diệp Hân Đồng hơi ngẩng đầu, thấy biểu hiện vô cùng khổ sở của Vũ Văn Thành lại cúi xuống.
Tay chân luốn cuống, cắn răng xong lại ngẩng đầu “Còn nữa, không phải anh đã qua lại với Đề Na sao? Trong mắt em, hai người quả thật là trai tài gái sắc”
Vũ Văn Thành đột nhiên ôm Diệp Hân Đồng vào ngực.
Diệp Hân Đồng có thể cảm nhận thấy mùi thơm đặc biệt từ người anh cùng tiếng trái tim anh đập rất mạnh.
“Trong mắt anh, mọi khuyết điểm của em đều trở thành ưu điểm, anh với Đề Na không phải là như trong tưởng tượng của em, ngày đó, nếu không phải bị Mặc Tử Hiên bỏ thuốc, làm sao anh có thể xảy ra quan hệ với một người phụ nữ xa lạ.”
Diệp Hân Đồng bị Vũ Văn Thành ôm trong lòng, giọng anh buồn buồn nhưng lại khiến Diệp Hân Đồng kinh ngạc.
“Bỏ thuốc?” Cô lẩm bẩm hỏi.
Cô nhớ hôm đó xảy ra chuyện đặc biệt, chẳng lẽ cô cũng bị bỏ thuốc, không trách được, cô cảm thấy việc tự nhiên lên giường với Mặc Tử Hiên thật khó giải thích, trong đầu lại tức giận với Mặc Tử Hiên.
Cô kích động muốn tìm Mặc Tử Hiên nói cho rõ ràng. Nếu hôm đó thực sự Mặc Tử Hiên bỏ thuốc, thì hắn thật quá đáng với cô.
Diệp Hân Đồng muốn đẩy Vũ Văn Thành ra, nhưng lại bị anh ôm rất chặt.
“Vũ Văn Thành, đừng như vậy, em chỉ coi anh như anh trai thôi” Diệp Hân Đồng kích động vội vàng nói.
Lại đẩy Vũ Văn Thành lần nữa.
Vũ Văn Thành thâm tình nhìn người con gái dây dưa trong ngực, khổ sở phức tạp.
“Anh không có cách nào biến tình cảm mười năm … với em…. chuyển thành…” Vũ Văn Thành phát hiện cứ mỗi lúc như thế này anh lại bí từ.
Diệp Hân Đồng ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Thành, mỗi lần anh muốn nói một câu muốn hết nửa ngày.
“Buông em ra đi” Diệp Hân Đồng tiếp tục đẩy.
“Anh thích em, luôn luôn thích em, sẽ một mực chỉ thích em, nếu em cảm thấy không thích hợp, anh sẽ thay đổi, đến khi nào em thích mới thôi.” Vũ Văn Thành rốt cuộc cũng sửa sang được một câu hoàn chỉnh.
Diệp Hân Đồng nhíu mày, rối rắm và cũng khổ sở như Vũ Văn Thành, nhưng mà, tình cảm của cô với anh kể từ lúc anh lên giường với Đề Na đã hết rồi.
“Thật xin lỗi, trong lòng em đã có người khác, không thể nào gánh được sự yêu thích của anh. Chúng ta không có duyên” Diệp Hân Đồng thẳng thắn.
“Nói rồi, anh không cho phép” Vũ Văn Thành thô lỗ quát lên, tình cảm hơn mười năm qua chỉ có thể trôi theo dòng nước, một đi không trở lại khiên anh không thể quay đầu.
Diệp Hân Đồng thở dài, cô ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Thành, lần đầu tiên, cô bình tĩnh như vậy, trước mặt anh lớn mật như thế.
“Vũ Văn Thành, anh ưu tú đến mức mọi người phải cúi đầu ngưỡng mộ, anh có thể thao túng mọi hoạt động của sở cảnh sát, nhưng không thể thao túng tình cảm của người khác, đừng ngây thơ như vậy, chung ta chỉ có thể làm bạn bè, nếu còn rối rắm trong vấn đề tình cảm, ngay cả bạn bè chúng ta cũng đừng nghĩ tới”
Vũ Văn Thành ôm lấy Diệp Hân Đồng, rất lâu không nói lời nào, nhịp tim gấp gáp đập loạn, hết hồi này đến hồi khác đâm vào thần kinh Diệp Hân Đồng.
Diệp Hân Đồng không nói gì, nhưng cô cúi đầu, ánh mắt nóng bỏng của Vũ Văn Thành dường như muốn khuất phục cô, Diệp Hân Đồng không chịu nổi.
Hai người cứ lúng túng giằng co như vậy.
Đột nhiên, điện thoại của Diệp Hân Đồng vang lên.
Diệp Hân Đồng nhìn về phía điện thoại của mình, Vũ Văn Thành cũng nhìn về phía đó.
“Anh không phải định đứng cả ngày với tôi thế này chứ” Diệp Hân Đồng bất đắc dĩ nói.
Vũ Văn Thành buông cô ra, đứng một bên, im lặng cúi đầu, từ chuyển động trong mắt anh có thể nhìn ra tâm tình tích tụ của anh, nhưng khả năng lớn nhất của anh chính là trầm mặc, anh có thể trầm mặc đến nỗi khiến người ta quên mất trước đó đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Hân Đồng nghe điện thoại.
“Anh vẫn còn đứng ở ngoài cửa, em có nên ra xem người bị cửa sập vào mặt thế nào không?” Mặc Tử Hiên tỏ ra vô lại.
Diệp Hân Đồng quay đầu liếc nhìn Vũ Văn Thành.
“Em ra ngoài ngay đây, đúng lúc có một số việc cần hỏi rõ ràng” Diệp Hân Đồng nói nghiêm túc, tâm trạng cũng không tốt.
Mặc Tử Hiên rất kinh ngạc, lần này tới nhà Diệp Tuyền khác xa với trong tưởng tượng của anh.
Diệp Hân Đồng mở cửa, Vũ Văn Thành bước một bước dài xông tới, kéo tay Diệp Hân Đồng “Đừng đi”
Anh bá đạo (ngang ngược) nói, mặt lạnh lùng.
Trong lòng anh, Diệp Hân Đồng từ lâu đã là vật sở hữu, mặc dù việc định vị này khiến cho tâm tình anh lúc này trở nên trầm trọng, nhưng anh đã không sao thay đổi được nữa, càng khó tiếp nhận sự thực trong lòng cô đã có người khác.
“Tôi phải đi” Diệp Hân Đồng muốn hất tay anh ra, nhưng Vũ Văn Thành không muốn thì cô không thể làm nổi.
“Hơn một tháng qua anh đã quá dung túng em, không sao, bây giờ hãy trở về quỹ đạo của đời em vẫn chưa muộn” Vũ Văn Thành bá đạo nói.
Diệp Hân Đồng biết Vũ Văn Thành rất ngang ngược, cố chấp nhưng không ngờ anh lại thiếu đạo lý đến vậy.
“Vũ Văn Thành, đừng như vậy, mười mấy năm qua, anh một mực nhắm vào tôi, đột nhiên nói thích tôi, rồi đột nhiên cùng với người phụ nữ khác như vậy, coi như bỏ thuốc đi, nhưng cuộc trò chuyện giữa anh và Đề Na tôi rõ ràng nghe thấy, não tôi dung lượng nhỏ, không lý giải được, cũng không thích ứng kịp với sự biến hóa của anh”
“Em biết anh… sẽ không nói ra” Vũ Văn Thành ảo não nhíu mày, thành tích của anh vẫn luôn tốt, thế nhưng ở những thời điểm mấu chốt lại luôn bí từ.
“Chúng ta thật sự không thích hợp, tôi luôn liến thoắng không ngừng, còn anh lại thích yên tĩnh, hơn nữa tôi đần như vậy, không hiểu được sự im lặng của anh. Buông tôi ra” Diệp Hân Đồng lại giãy giụa.
Vũ Văn Thành im lặng rất lâu “Anh và em cùng đi ra”
Anh buông Diệp Hân Đồng ra, Diệp Hân Đồng cảm thấy có anh đi cùng hơi xấu hổ, nhưng cũng không còn cách nào.
Cô ra cửa, Mặc Tử Hiên thấy Diệp Hân Đồng, bước ra khỏi xe.
Nhưng sau khi thấy Vũ Văn Thành, anh rõ ràng có địch ý.
Diệp Hân Đồng không vui vẻ gì đến trước mặt Mặc Tử Hiên.
“Em hỏi anh” Diệp Hân Đồng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt yêu hoặc của Mặc Tử Hiên, tựa như đang tìm ra dấu vết dối trá: “Lần trước sinh nhật Đề Na, anh có phải đã bỏ thuốc Vũ Văn Thành, rồi tiện thể bỏ thuốc em luôn không?”
Vũ Văn Thành kinh ngạc nhìn Mặc Tử Hiên, trong mắt phun ra sát khí, trên mặt dường như cũng nổi gân xanh.
Mặc Tử Hiên sửng sốt, làm bộ đáng thương cầm tay Diệp Hân Đồng, Diệp Hân Đồng hất ra.
“Không phải anh đã thẳng thắn với em rồi sao? Lúc đầu anh làm nhiều chuyện sai lầm, muốn em yêu anh, không tiếc dùng thủ đoạn hèn họ, bây giờ anh đã biết rõ mình sai rồi, em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được.” Anh tỏ ra uất ức vô lại nói.
“Anh thật là quá đáng” Diệp Hân Đồng đáp lại.
Vừa dứt lời, Vũ Văn Thành tung một nắm đấm vào miệng Mặc Tử Hiên. Mặc Tử Hiên bị cú đấm đột ngột quá mạnh ngã lăn ra đất.
Anh nhổ ra một ngụm máu.
Máu vẫn chảy đầy trong miệng, anh lại nhổ một bãi nữa, nhưng vẫn không đứng dậy, nhìn Vũ Văn Thành đang đằng đằng tức giận: “Đánh đi, tôi biết mình khốn kiếp, tôi cũng rất muốn đánh mình, đánh cho chết đi đừng ngừng lại, tôi sẽ chịu đựng”
Mặc Tử Hiên nói xong lại khạc ra một chút máu.
Diệp Hân Đồng nhìn Mặc Tử Hiên trên đất, trong lòng hơi chua xót.
Cô quaylưng đi.
Vũ Văn Thành xông lên, một đấm, hai đấm.
“A. Xin anh đừng đánh vào mặt tôi” Mặc Tử Hiên kêu lên.
Vũ Văn Thành đè nén lửa giận rất lớn trong lòng, không hề nể tình chút nào.
“A, A” Mặc Tử Hiên gào khóc thảm thiết.
Diệp Hân Đồng mỗi lần nghe thấy anh kêu lên, trong lòng lại đau đớn, nghĩ đến kho báu anh sắp bị hớ, lập tức cảm thấy đáng thưowng thay cho anh.
Cô quay lại, hai hốc mắt Mặc Tử Hiên đã bị đánh thâm đen.
“Dừng tay” Diệp Hân Đồng kêu lên.
Quả đấm của Vũ Văn Thành đang định giáng xuống.
Mặc Tử Hiên nằm trên mặt đất, như bùn nhão vất vả xoay người, ra vẻ đáng thương nhìn Diệp Hân Đồng, vẫn vô lại nói “Chỉ cần em hết giận là được rồi”
Vũ Văn Thành nghe câu này, hung hăng đấm thêm một phát, Mặc Tử Hiên văng mặt sang một bên, một cái răng rơi ra (Trời ạ, kinh khủng quá đi)
“Phụt” Mặc Tử Hiên phun ra một đống máu.
Mắt Diệp Hân Đồng đỏ hoe, cô chạy đến bên cạnh Mặc Tử Hiên “Anh đó, đáng đời, ai bảo anh làm chuyện xấu”
Diệp Hân Đồng quát vào mặt anh, nhưng nước mắt lại rơi xuống.
Mặc Tử Hiên càng thêm đau lòng dùng ngón tay lau nước mắt cho cô.
Anh cười một cái, trông bộ dạng của anh lúc này rất tức cười “Chỉ cần em không giận anh nữa là được”
Diệp Hân Đồng lườm anh, nước mắt tiếp tục chảy, bao gồm cả những tình cảm phức tạp.
Mặc Tử Hiên nhặt răng lên, tay nắm thành đấm đặt ở trên đầu, cười nói “Thấy anh giống gấu mèo không?”
Diệp Hân Đồng nhìn anh thiếu một cái răng, vẫn còn đang chảy máu, vẻ mặt đó trông thật nực cười.
Cô lập tức nín khóc bật cười, văng cả nước mũi ra.
“Nhìn em thế này, cũng chỉ có anh muốn em, có trai đẹp như anh lấy lòng em, còn dám tức giận như vậy.” Mặc Tử Hiên vô lại nói.
Vừa dứt lời, Vũ Văn Thành lại xốc cổ áo Mặc Tử Hiên lên.
“Anh nói cái gì?” Anh quát, dáng vẻ lẫm liệt như vừa bước ra từ địa ngục.
Diệp Hân Đồng lo lắng Vũ Văn Thành lại tiếp tục đánh Mặc Tử Hiên, cô kéo tay anh “Sếp, đừng”
Diệp Hân Đồng khẩn cầu.
Cô càng cầu xin, Vũ Văn Thành càng rối rắm. Mọi tức giận đều dồn vào nắm tay, căn bản không để ý đến thỉnh cầu của Diệp Hân Đồng, nhanh chóng đấm xuống.
Mặc Tử Hiên tránh đi.
Anh nhếch miệng nhìn khuôn mặt tức giận của Vũ Văn Thành.
“Nếu Diệp Hân Đồng của tôi không muốn tôi bị thương, thì sao tôi có thể để cho cô ấy thất vọng đây?” Anh lươn lẹo nói, có vẻ rất châm chọc hành động của Vũ Văn Thành.
Nói xong, Mặc Tử Hiên lùi về sau một bước, thoát khỏi tay vũ, vặn vẹo uốn éo miệng “Cái tên tiểu tử này xuống tay thật nặng. Muốn đánh nhau à, bây giờ chúng ta chính thức đánh một chầu.”
Diệp Hân Đồng ngăn trước mặt Mặc Tử Hiên “Đừng càn quấy nữa, anh mau về đi, mấy ngày nữa em sẽ liên lạc với anh”
Diệp Hân Đồng lo lắng nói.
“Em là hộ vệ của anh, anh muốn về, lẽ ra em nên theo anh cùng về. Cái đầu nhỏ của em đang suy nghĩ gì vậy?” Mặc Tử Hiên kéo tay Diệp Hân Đồng.
“Mẹ em có chút hiểu lầm với anh, bây giờ em không thể đi cùng anh được, hơn nữa, em đã hỏi, bà cũng không biết bí mất về kho báu, anh mau trở về thương lượng với lão Kim làm sao tìm được kho báu đi.” Diệp Hân Đồng hất tay anh ra.
“Anh cũng rất kinh ngạc vì thái độ của bác gái, anh không hiểu rõ chuyện trong quá khứ, chúng ta cùng nhau đối mặt, đừng bỏ lại một mình anh” Mặc Tử Hiên vẫn vô lại.
“Đúng rồi, mẹ em nói, lần đó vây quét, cha em cố ý để ba anh chạy thoát, có lẽ ba anh còn chưa chết, đây có lẽ cũng là một tin tốt với anh” Diệp Hân Đồng nghĩ đến tình cảnh của anh, có chút thương tiếc.
“Hả?” Mặc Tử Hiên lập tức thu hồi sự cợt nhả, trở nên nặng nề.
“Anh trở về trước đi, mấy ngày nữa em sẽ liên lạc. Hộ vệ bên cạnh anh, tạm thời sử dụng người khác, mẹ em chắc cũng đang gọi em rồi, em đi về trước.”
Diệp Hân Đồng quay người, Mặc Tử Hiên chăm chú nhìn cô đi, nhíu chặt chân mày, tựa hồ hiểu ra lời cô nói.
Vũ Văn Thành trừng mắt liếc Mặc Tử Hiên một cái rồi theo Diệp Hân Đồng đi vào.
Vào nhà rồi, Diệp Tuyền vẫn chưa ra ngoài.
Diệp Hân Đồng không nói gì chuẩn bị cơm trưa, Vũ Văn Thành vẫn dính chặt Diệp Hân Đồng.
Cô đi đông, anh cũng hướng đông, cô sang tây, anh cũng về tây.
Rốt cuộc sau khi Diệp Hân Đồng ăn xong, anh lên tiếng: “Anh sẽ không để ý”
“Hả?” Cô có hỏi anh để ý hay không đâu? Chắc anh đang nói chuyện đó.
“Anh cũng là bị bỏ thuốc, hai người coi như hòa được không?” Vũ Văn Thành nói thật, ánh mắt đầy khẩn cầu, kèm theo mơ hồ.
Diệp Hân Đồng há hốc miệng, thì ra anh đang nói chuyện này sao?
“Cái này, Vũ Văn Thành, thật ra em đã qua lại với Mặc Tử Hiên rồi, mặc dù rất tức giận hành động đê tiện kia, nhưng, thực sự là em thích anh ấy. Anh nói em không có tự trọng cũng được, đáng coi thường cũng được, em và anh không thể nào, cảm ơn anh mười mấy năm qua đã thích em và chăm sóc cho em” Diệp Hân Đồng không nói đến chuyện yêu đương, bây giờ cô cảm thấy chuyện ba người này vô cùng phiền não, cô đã xác định một người đàn ông trong mắt mình thì sẽ không để ý đến những người khác nữa, kể cả xuất hiện người ưu tú cũng không thấy.
Vũ Văn Thành ngăn trước mặt cô “Anh sẽ xem như là em tức giận với anh, không sao, anh sẽ không bỏ qua”
Diệp Hân Đồng quả thực không phản bác nổi.
“Nếu anh không sợ bị tổn thương thì tùy anh” Diệp Hân Đồng vượt lên bên cạnh anh, đặt từng món ăn lên bàn.
Vũ Văn Thành đứng đó, cũng không nhúc nhích.
Diệp Hân Đồng bưng tất cả thức ăn lên, Vũ Văn Thành vẫn không động đậy, nhưng trên mặt lại vô cùng rối rắm.
Diệp Hân Đồng đến trước mặt anh “Sếp, anh từ lúc sinh ra đã làm tượng à, có thể đứng mãi như vậy mà mặt không thay đổi, ăn cơm đi” Diệp Hân Đồng đùa giỡn.
Cô thật sự hi vọng lời nói đó làm Vũ Văn Thành cười, thái độ cường ngạnh của cô có thể khiến Vũ Văn Thành rối rắm.
Không hiểu vì sao cô cứ có cảm giác áy náy với anh.