Nếu đổi thành một loại dẫn lực mạnh hơn, con người cũng có thể bị bắn ra ngoài.
Diệp Hân Đồng có cảm giác bên phải có một người chăm chăm nhìn khiến cô phải quay lại.
“A” Đề Na không biết chạy đến trước mặt Vũ Văn Thành từ khi nào, đúng lúc anh định đến chỗ Diệp Hân Đồng.
Diệp Hân Đồng quay đầu lại, liền nhìn thấy cảnh Đề Na ngã vào ngực Vũ Văn Thành.
Anh đỡ lấy người cô ta xoay đi.
Trong lòng cô có cảm giác không thoải mái, Vũ Văn Thành chưa từng dịu dàng với cô như vậy, mỹ nữ quả thật có lực sát thương lớn.
Diệp Hân Đồng quay đi, tập trung toàn bộ suy nghĩ vào việc thưởng thức âm nhạc, mọi bi thương đều là nhỏ nhặt, trong nháy mắt cô nảy ra một suy nghĩ như vậy.
Đột nhiên, có người vỗ lưng cô, giật mình quay lại thì thấy khuôn mặt ma mãnh của Mặc Tử Hiên.
“Nghĩ gì mà thất thần vậy?” Mặc Tử Hiên ngồi xuống bên cạnh.
“Nghe nhạc thôi? Lão Kim bảo anh trở về nước à?” Diệp Hân Đồng cười hì hì hỏi.
Mặc Tử Hiên giật mình, trong mắt lóe một tia lạnh lùng rồi biến mất: “Sao cô biết?”
“Trông biểu cảm của ông ấy nặngnề như vậy, trên mặt viết rõ chữ Hàn Quốc có chuyện.” Diệp Hân Đồng khoa tay múa chân, đắc ý với phán đoán chính xác của mình.
Mặc Tử Hiên nhìn bốn phía một lượt “Vũ Văn Thành đâu? Sao không nhìn thấy anh ta?”
Diệp Hân Đồng cười nhạt, tuy đau khổ lại giả vờ không sao “Vừa đi cùng Đề Na rồi, anh tìm anh ta có chuyện gì à?”
“Không có gì, chỉ hỏi đại thế thôi, quả nhiên, anh hùng khó thoát ải mỹ nhân, núi băng của cô cũng thích mỹ nữ. Hả?” Anh dùng bả vai huých Diệp Hân Đồng.
“Dù sao anh ta cũng không có bạn gái, thì có quyền thích bất kỳ ai.” Diệp Hân Đồng nói xong, cố buông lỏng Mặc Tử Hiên “Tôi mệt rồi, chừng nào thì anh mới về nghỉ?”
“Tôi đưa cô về.”
Diệp Hân Đồng đứng lên, đi lên lầu, cô đưa Mặc Tử Hiên về phòng trước rồi mới trở lại phòng mình.
Vừa vào cửa lại nhìn thấy cái chậu ngâm chân. Chậu vẫn còn đây, mà tâm trạng ngày hôm qua không còn.
Diệp Hân Đồng đứng trước cái chậu ngâm, nói với nó: “Không thèm cho tôi cơ hội giải thích đã cho tôi knockout, cuối cùng chúng ta vẫn là bát tự bất hòa.”
Diệp Hân Đồng khom người, bê bồnngâm chân vứt vào một góc, từng bước lùi về phía sau “hoàng tử tuy đẹp, nhưng cuối cùng không phải của mình.”
Sau một khắc, cô nhanh chóng cởi bỏ đồ trang sức cùng trang phục cao quý đi vào phòng tắm.
Tắm xong, nằm dài trên giường.
Hít thật sâu một hơi “Không có vấn đề gì, ít nhất mình vẫn còn sống, ngày mai thấy mặt trời lên sẽ quên hết mọi chuyện hôm nay.”
Diệp Hân Đồng trùm kín chăn.
Ba giây sau, cô lại lật chăn ra, ngồi dậy, suy ngẫm một lát “Sao mình lại khổ sở thế nhỉ? Chính anh ta bảo thích mình rồi lại giở quẻ, mình không thích anh ta thì sao phải bận tâm khỉ gì anh ta ở cùng với ai.”
Diệp Hân Đồng tự an ủi mình xong, cảm giác tốt hơn, thật tốt là đã không thổ lộ.
Ngủ!
Sáng sướm vừa rời giường đã nghe tiếng người gõ cửa.
Cô đầu tóc rối bù đi ra cửa, vừa mở thấy Vũ Văn Thành đứng bên ngoài, nhìn cô, vẫn giữ nguyên nhiệt độ đó.
“Em muốn nói gì với anh?” Vũ Văn Thành vừa ngó đầu vào vào liền hỏi.
Diệp Hân Đồng trầm tư nhìn Vũ Văn Thành, do dự một phút mới nói “Không có”
“Không phải hôm qua em muốn nói gì với anh sao?” Vũ Văn Thành cau mày.
Thế thì sao? Biết rõ ràng cô muốn nói, lại cự tuyệt không thèm nghe, lại nói với người phụ nữ khác là chưa có bạn gái, vậy cô nói còn có ý nghĩa gì.
“Bây giờ hết rồi.” Diệp Hân Đồng mỉm cười đóng cửa.
Vũ Văn Thành chặn cửa lại, nhịn tức giận: “Em không định giải thích quan hệ của mình với Mặc Tử Hiên ư?”