Mặc Tử Hiên không biểu hiện gì.
“Trừ phía chính phủ ra, thân phận của thiêu gia không ai biết. Kể cả nhân viên lâu năm ở công ty.” Lão Kim ở bên cạnh dễ tính nói.
Khôngbiết vì sao, Diệp Hân Đồng lại vô duyên vô cớ kính sợ một ông lão kiềm chế như vậy.
Cô khẽ gật đầu với ông, ngồi thẳng lại.
Xe dừng lại trước cửa tập đoàn Mặc Tường.
Đó là một tòa nhà 21 tầng đứng uy nghi giữa trời xanh mây trắng, mặt ngoài toàn bộ bằng kính màu xanh dương, dưới ánh sáng mặt trời rực rõ chói mắt.
Diệp Hân Đồng vừa bước xuống xe đã bị một cánh tay sau lưng kéo lại, cô giật mình, quay ngoắt đầu, là Vũ Văn Thành.
Vũ Văn Thành kéo cô cách xa Mặc Tử Hiên một đoạn, giấu cô ở đằng sau thân hình cao lớn che tầm mắt Mặc Tử Hiên.
“Tôi là cấp trên của cô ấy, lúc này tôi có việc phải nói với cô ấy.”
Mặc Tử Hiên nheo mắt quan sát Vũ Văn Thành.
Quả nhiên dáng dấp rất lọt mắt. Đúng như mô tả của Diệp Hân Đồng, có vóc dáng cùng khuôn mặt cương nghị làm điên đảo ngàn vạn thiếu nữ.
Trong lòng Mặc Tử Hiên xuất hiện một cảm giác khác thường, nhưng sau đó lại nở một nụ cười kỳ quái.
“Cô ấy là… hộ vệ của tôi, sau khi tiến hành cuộc họp sẽ để cô ấy đợi dưới này.”
Mặc Tử Hiên xoay người, không ai sánh kịp, ánhmắt lúc liếc nhìn hai người có chút lo âu.
Ở bên ngoài, không khí giữa hai người cũng không hài hòa rực rỡ như trời, ngược lại giống như sắp có bão táp, mây đen giăng đầy.
Vũ Văn Thành kéo tay Diệp Hân Đồng vào một quán café bên cạnh.
“Này, buông tôi ra. Có gì thì nói luôn ở đây đi, tôi rất vội.” Diệp Hân Đồng ở phía sau kêu lên.
Vũ Văn Thành như không nghe thấy, bước chân còn nhanh hơn.
Cô xòe tay ra muốn thoát khỏi nhưng tay anh càng nắm chặt hơn. Rốt cuộc cũng dừng lại ở một quán café.
“Tôi sẽ nhanh chóng sắp xếpmột người thay cô.” Vũ Văn Thành nói thẳng.
Diệp Hân Đồng xoa xoa cổ tay vừa bị lôi kéo đau đớn.
“Đó là chuyện của anh, anh muốn điều tôi đi, chẳng phải chỉ cần nói một câu hay sap? Già như thế chạy từ xa đến đây nói với tôi làm gì” Diệp Hân Đồng xoay người đi.
Vũ Văn Thành lại lần nữa kép tay, xoay người cô lại.
Diệp Hân Đồng ra sức hất tay anh.
“Anh làm gì thế?” Cô quát lên.
“Tôi làm gì, cô không biết hay sao?” Vũ Văn Thànhnhíu chặt mày, giọng khàn khàn. Có cảm giác khổ sở rất đẹp khiến người ta bận tâm.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh có một biểu hiện không giống như núibăng, có chút kinh ngạc.
Anh ta sao vậy? Còn nữa… Anh ta đang hoải nghi năng lực của mình ư?
“Tôi sẽ cố gắng hết sức, không làm mất mặt thủ trưởng.”
Tay anh đột nhiên vuốt ve mặt cô, dùng một ngót di di vết rạch trên mặt.
Diệp Hân Đồng phản xạ có điều kiện tránh né tay anh.
“Đây chính là kiểu ứng phó toàn lực của cô sao?” Giọng anh dịu dàng chưa từng thấy xưa nay.
Diệp Hân Đồng trợn to cặp mắt trong suốt, kinh ngạc nhất cử nhất động của anh.
Đây không phải là tính cách của anh, biết nhau mười mấy năm, lần đầu tiên cô thấy anh không ‘chân cao khí ngang’ như vậy.
Thái độ của cô cũng đỡ hơn vừa rồi, gãi gãi lông mày, kinh ngạc hỏi: “Vũ Văn Thành, anh làm sao vậy?”
Trên tầng 10, một đôi mắt lo lắng nhìn về phía quán café trước mặt. Toàn thân bao phủ một bầu không khí như dưới địa ngục.
“Lão Kim, điều tra Vũ Văn Thành giúp tôi, trong vòng ba ngày tôi muốn biết toàn bộ, kế hoạch của tôi không thể có một chút nào ngoài ý muốn.”