Mục lục
Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nói cách khác, anh muốn tôi và Vũ Văn Thành thành đôi?”

Phụt. Mặc Tử Hiên muốn thổ huyết, lập tức thu hồi Hồng sắc Yên Nhiên.

“Tôi đưa cho cô, vì Hồng sắc Yên Nhiên đại diện cho tôi, ý là tôi tự trao thân cho cô.”

“Thôi đi, tôi không muốn anh làm thế.” Cô nói xong, nghĩ lại, trề môi lẩm bẩm “Nói vậy thì, ba đưa Hồng sắc Yên Nhiên cho Vũ Văn Thành, chính là trao tôi cho anh ấy.” Nghĩ tới đây, Diệp Hân Đồng che miệng, len lén vui mừng. “Lãng mạn quá, không ngờ mình sống tận 21 năm mới cảm nhận được, hihi.”

Những lời lẩm bẩm của Diệp Hân Đồng đều lọt vào tai Mặc Tử Hiên. Anh nheo mắt nhìn khuôn mặt ngạc nhiên pha lẫn vui sướng của cô.

Bàn tay anh lập tức đưa ra sau thắt lưng kéo cô lại.

“A” Diệp Hân Đồng không hề phòng bị ngã vào lòng anh, nhưng nhanh chóng lấy tay chống ngực anh.

“Đang nghĩ gì đấy?” Cái bộ dạng ma mãnh kia khiến Diệp Hân Đồng hơi sợ.

“Tôi muốn gì liên quan gì đến anh? Buông tôi ra.” Diệp Hân Đồng giùng giằng, tay anh rất mạnh mẽ giam cầm cô.

“Cô chỉ có thể là của tôi, đến lúc này cho phép cô nghĩ đến người đàn ông khác. Nhưng, từ hôm nay trở đi, chỉ có thể là tôi.”

Oa, Diệp Hân Đồng nổi hết da gà. Cô hất mặt, trắng trợn mỉa mai Mặc Tử Hiên.

“Anh đừng buồn nôn như thế được không. Mấy lời này dùng để nói với các cô gái khác, tôi không chịu nổi, buông tôi ra.” Diệp Hân Đồng bắt đầu đẩy ngực anh ra.

“Không chịu nổi thật sao? Dám đánh cuộc không? Nửa giờ sau cô sẽ cấp bách muốn lên giường cùng với tôi.” Anh nói đầy tự tin.

“Tôi không thèm, anh nói thật vô lý.” Tay Diệp Hân Đồng bắt đầu rũ xuống. Nhìn anh không hề nhúc nhích, cô dùng toàn bộ sức lực nắm chặt quả đấm, tung ra.

“Bụp”. Quả đấm rơi vào ngực, phát ra một tiếng động lớn.

Mặc Tử Hiên bị đánh trúng lùi mấy bước.

“Phụt.” Phun ra một bãi máu.

Thôi xong, cô là người tập võ, xuống tay hơi nặng. Một sự lo âu xui xẻo thoáng quá đầu Diệp Hân Đồng.

Cô lập tức chạy tới, vịn vào cánh tay Mặc Tử Hiên, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”

Mặc Tử Hiên tức giận hất tay cô, dùng tiếng Hàn quát lên, sau đó lau khóe miệng.

Cô nghe tiếng Hàn không hiểu gì, nhưng nhìn khuôn mặt tức giận của anh, khẳng định không phải những lời tốt đẹp.

“Thật xin lỗi, tôi không cố ý.”

“Dựa gần như vậy, dùng hết toàn lực, cái này không phải là cố ý à? Cô rốt cuộc được phái đến giúp tôi hay là mưu hại tôi đấy, có thể khiến tôi thổ huyết, cô là số một.” Mặc Tử Hiên tức giận ngồi lại lên giường.

“Thật xin lỗi.” Nhìn bộ dạng Mặc Tử Hiên như vậy, cô thật sự đã ra tay nặng, cô cũng rất đau lòng, đi theo đến trước giường, lo lắng “Tôi đưa anh đến gặp bác sĩ đã, sau đó sẽ chịu trừng phạt.”

Lần này bị lãnh đạo biết được thì cô game over rồi. Nhưng vì sai lầm của mình, cô sẽ gánh chịu.

Ánh mắt ma mãnh của Mặc Tử Hiên nhìn Diệp Hân Đồng đang đau lòng, miệng hơi nhếch lên “Nếu bây giờ cô nói một lời để tôi động vào, tôi sẽ xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra.”

Động? Thà đánh cô một trận đi. Là do cô ra tay mạnh, cho dù có bị đánh xuất huyết bên trong, cô cũng nhận, còn hơn về bị ghi tội. Có thể tự mình giải quyết, thì không thể để cha mất thể diện.

Diệp Hân Đồng nhắm mắt lại, thấy chết không sờn “Được rồi.”

Cô chờ đợi một cú đấm nặng nề của Mặc Tử Hiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK