Cô lắc lắc đầu vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay anh, trợn mắt nhìn Mặc Tử Hiên.
Mặc Tử Hiên ý thức được mình đã nói rất nhiều điều không nên, xúc động là ma quỷ, lúc này anh đã hiểu rõ, đầu óc nóng lên sẽ gặp nhiều phiền toái.
Anh phiền não bỏ tay xuống.
Diệp Hân Đồng ấn mấy huyệt đạo trên mặt, xoa nắn hóa giải bị cứng ngắc.
“Này, tôi nhẫn nhịn anh lâu rồi, anh có ý gì thì nói đi, đừng có lập lờ với tôi.” Diệp Hân Đồng cảm thấy mấy câu nói này của anh không giải thích được.
Cô cũng không sợ bị uy hiếp.
“Muốn hiểu không? Đó chính là cô phải trở thành người phụ nữ cuả tôi.”
“Cái gì?” Diệp Hân Đồng phiền não nhíu mày “Tại sao?”
Mặc Tử Hiên nhịn, anh không nên nói.
“Đầu óc anh bị chập mạch à. Nếu anh vẫn không giải thích, tôi lập tức đề nghị cấp trên điều chuyển, để cho nữ cảnh sát khác tới phục vụ đại thiếu gia anh.”
“Viên ngọc Hồng sắc Yên Nhiên kia là dấu hiệu kết thân của chúng ta, cô từ lúc ra đời đã là người phụ nữ của tôi rồi.” Anh kích động quát lên.
Diệp Hân Đồng sửng sốt. Hồng sắc Yên Nhiên? Vũ Văn Thành cũng đã nói tới.
Cô sững sờ nhìn về phía Mặc Tử Hiên “Ý anh là anh có một viên Hồng sắc Yên Nhiên, tôi cũng có, mà đó là tín vật chỉ hôn của chúng ta?”
“Phải!” Đó là sự thật, chỉ có điều anh che giấu bí mật đằng sau viên Hồng sắc Yên Nhiên.
Diệp Hân Đồng đột nhiên cười, như liên tưởng đến chuyện hài nào đó. “Này, bây giờ viên Hồng sắc Yên Nhiên đó đang nằm trong tay Vũ Văn Thành, thế có phải anh sẽ kết hôn với anh ta không?”
Mặc Tử Hiên sửng sốt, anh rất nghingờ Diệp Hân Đồng có phải là người ngoài hành tinh không, suy nghĩ của cô người khác không thể lý giải.
“Tôi là người đàn ông tương lai của cô, chuyện như thế cô có thể đùa giỡn được sao?”
“Stop.” Diệp Hân Đồng đi qua anh, tới ghế salon, nhặt lên lọ cồn i-ốt nhét vào tay Mặc Tử Hiên, dịu dàng nói “Khuya rồi, tôi thật sự rất mệt, anh cũng đi ngủ sớm đi.”
Mặc Tử Hiên kéo tay Diệp Hân Đồng “Cô rốt cuộc là có ý gì?”
Diệp Hân Đồng liếc vết thương trên tay anh “Không ý gì cả, mau về phòng anh đi.”
“Nếu đã biết quan hệ sau này của chúng ta, phiền cô tránh xa Vũ Văn Thành một chút.”
Anh ta đang cảnh cáo mình sao? Quyền ở đâu ra?
Diệp Hân Đồng ngừng biểu cảm, nghiêm túc nói: “Tôi bây giờ đã hiểu vì sao lại để tôi bảo vệ cho anh, cũng hiểu, vì sao anh vô duyên vô cớ mập mờ với tôi, tôi muốn hỏi thật, anh muốn lấy tôi chăng?”
Mặc Tử Hiên lại sững sờ, anh chẳng qua tiếp xúc với cô vì mục đích của mình.
Diệp Hân Đồng nhìn anh không nói gì, nở một nụ cười thoải mái “Anh chỉ muốn dò xét xem tôi có bị tiền bạc, sắc đẹp, quyền lợi mê hoặc hay không, xem cái người đã từng được chỉ hôn với anh là dạng gì?”
Anh thực sự đã từng nghĩ vậy.
Diệp Hân Đồng càng cười to “Đừng nên tin vị mấy chuyện chỉ định hôn sự này, coi như là, tôi đem viên Hồng sắc Yên Nhiên cho Vũ Văn Thành, cũng nói rõ rằng cuộc hôn nhân này không có khả năng. Anh cũng đừng làm khó mẹ tôi, thật ra trong lòng anh rất rõ ràng, cưới cô tên cảnh sát vô tích sự hay cưới một cô con gái tổng thống?”
Mặc Tử Hiên càng kinh ngạc hơn, cô nói đúng.
Anh không nghĩ được cô bề ngoài cẩu thả mà bên trong lại ý nhị như vậy, bề ngoài kiên cường mà trái tim mỏng manh. Vậy thì cô thực sự đặc biệt, nếu gỡ bỏ bề ngoài thì cô có một nhân cách vô cùng hoàn mỹ.
“Đừng cảm thấy lời của cô là đúng, cô chỉ là một cô gái ngốc, trong lòng tôi muốn thế nào tự tôi biết.” Mặc Tử Hiên quay đi, ra khỏi phòng cô, anh cũng cần để ý đến cảm xúc của mình.