Diệp Hân Đồng sững sờ nhìn Mặc Tử Hiên, hạnh phúc bị ràng buôc của cô có thể cùng với Vũ Văn Thành không? Lấy một người cô đã biết hơn chục năm, cô gần như tin rằng phụ nữ có ngồi trong lòng, anh cũng không thay đổi, nhưng cứ nghĩ đến bữa cơm của anh và Đề Na, cô lại bị dao động.
“Sao? Có dám đánh cuộc không? Nếu thua sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự dối trá của Vũ Văn Thành, nếu thắng sẽ thoát khỏi ước hẹn Hồng sắc Yên Nhiên với tôi.”
Nghe như có lợi với mình, cô chưa từng yêu ai, không biết tuýp đàn ông nào có thể tin tưởng, nếu lần này Vũ Văn Thành có thể vượt qua thử nghiệm, thế thì sau khi nhiệm vụ hoàn thành, cô sẽ trả lời chắc chắn muốn qua lại với anh, nếu như, anh không qua được, cũng sẽ không luyến tiếc tin tưởng anh nữa.
Đầu óc nóng lên, nhất thời kích động, Diệp Hân Đồng đã đưa ra một quyết định sai lầm.
“Được, một lời đã định” Vừa nói ra, Diệp Hân Đồng lại cảm thấy có gì là lạ.
“Nói bằng miệng không có bằng chứng, cần có giấy trắng mực đen thì tốt hơn.” Mặc Tử Hiên thoáng một tia đắc ý, quay người lại, lấy một tờ thỏa thuận đã chuẩn bị sẵn, như thể nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay rồi.
Diệp Hân Đồng cầm bút, chần chừ chưa muốn ký, càng nghĩ càng hối hận, cô cần gì phải cá cược với anh ta.
“Không phải cô nhanh như thế đã hối hận rồi chứ? Cảnh sát Trung Quốc toàn lật lọng, nói lời không biết giữ như thế à?” (Phục em Hiên này thế chứ, khích bác đâu ra đấy )
Cô nghiêm túc nhìn từ trên xuống dưới.”
“Cái gì? Nếu không tuân theo thỏa thuận phải trả cho đối phương 10 triệu, điều này tôi không thể chấp nhận.” Diệp Hân Đồng vứt bút lên bàn.
“Nếu không phải là số tiền cô không thể chấp nhận được, tôi tin là cô sẽ không tuân thủ thỏa thuận.” Mặc Tử Hiên cầm bút lên.
“Anh có nhiều tiền hơn tôi, 10 triệu đối với anh chỉ là vài sợi lông, nếu anh hủy bỏ thỏa thuận, anh phải trả cho tôi một, à không, 10 tỷ. Còn nữa, làm người phụ nữ của anh một năm quá dài, một tháng thôi.” Diệp Hân Đồng hùng hồn tuyên bố nhưng giọng đầy lo lắng.
Mặc Tử Hiên đặt bút vào tay cô “Sáu tháng”
“Ba tháng” Diệp Hân Đồng cũng không nhận bút.
Mặc Tử Hiên nở một nụ cười ma mãnh “Sáu tháng là thời gian lý thuyết, với vóc dáng này của cô, chắc một tháng là tôi chán rồi.”
Diệp Hân Đồng lườm anh một cái, tại sao lời của hắn luôn làm mình cảm thấy bất lực. Diệp Hân Đồng nhận lấy bút, do dự một chút, cuối cùng hạ xuống, chỗ cần sửa đổi cô xóa đi, viết thỏa thuận mới lên trên, kỳ hạn đổi thành 6 tháng.
Sau đó ký tên.
Mặc Tử Hiên giật lấy, đắc ý chia thỏa thuận thành hai bản.
“Nhớ, tương lai em sẽ là người phụ nữ của tôi, đừng cho để Vũ Văn Thành động vào.”
“Ai chết trong tay ai còn chưa rõ, một tháng nữa, anh ngoan ngoãn trở về Hàn Quốc đi, không cần kiếm cớ xử lý công việc ở Trung Quốc mà chần chừ.”
Diệp Hân Đồng cầm lấy bản thỏa thuận, trong sâu thẳm nội tâm mong núi băng Vũ Văn Thành hãy cố gắng. Vì sự thành công trong tương lai, cô đành phải rat ay.
“Nếu anh không ngại, tôi đi một lúc.” Diệp Hân Đồng thỉnh cầu Mặc Tử Hiên.
Anh nở một nụ cười ma mãnh, “Sao? Đi cảnh cáo Vũ Văn Thành? Nếu ăn gian, trò chơi thành vô nghĩa, kết luận cũng mất tính khách quan. Cô thật sự không có lòng tin với Vũ Văn Thành sao?”
Diệp Hân Đồng ghét sự cuồng vọng tự đại của anh, cười khinh bỉ “Tôi vô cùng tự tin với cấp trên của mình.”
“Vậy thì yên lặng chờ kết quả.”