Diệp Hân Đồng cởi dây an toàn của mình ra. Bất đắc dĩ nói: “Tôi có quyền cự tuyệt hay sao? Chỉ có một yêu cầu, hãy giữ mạng mình cho tốt, đừng để bệnh tim của tôi tái phát, thân thể tôi chưa gánh nặng được.”
Mặc Tử Hiên nhếch miệng, không trả lời, cái biểu cảm không ai sánh nổi đó của anh khiến Diệp Hân Đồng cảm giác như con nít, lưng cô mặc dù đã tốt hơn, nhưng cảm giác đau trong lòng vẫn còn mờ ảo.
Diệp Hân Đồng tìm một chỗ ngồi xuống, Mặc Tử Hiên nói với chủ quán vài câu, ông chủ nhanh chóng bê vài thứ anh gọi lên.
Là một loại bánh mật hồng hồng cùng với một loại nấu linh tinh những gì, cả hai chai rượu.”
Mặc Tử Hiên mở rượu, tự rót cho mình.
Diệp Hân Đồng ngăn lại.
“Anh lái xe mà uống rượu, ở Trung Quốc là bị bắt đi tù rồi đấy.”
“Tôi gọi người lái thuê rồi.” Mặc Tử Hiên uống một hớp rượu, mở chai khác ra rót cho Diệp Hân Đồng.
Ông chủ một lúc sau mang một món xào lên, ngửi có vẻ thơm, có cảm giác giống món ăn gia đình…
Thấy món ăn yêu thích, Diệp Hân Đồng ăn say sưa ngon lành, rượu pha Hàn Quốc nồng độ không cao, uống vào có vẻ không ảnh hưởng gì.
Mặc Tử Hiên chăm chú nhìn Diệp Hân Đồng, nhìn cô ăn hồn nhiên. Anh nhíu mày tò mò hỏi: “Em đã từng phiền não vì chuyện gì chưa? Ngày nào cũng thấy em như một kẻ ngốc ấy.”
“Anh thần kinh à, là tâm trạng anh không tốt chứ có phải tôi đâu?”
Lúc nói câu này, ông chủ bưng ra một chén có thứ gì ngọ nguậy.
Diệp Hân Đồng dùng chiếc đũa lật đi lật lại “Đây là cái gif?”
“Rượu Chương ngư” Mặc Tử Hiên không quan tâm đến cái này, lại chăm chú nhìn Diệp Hân Đồng hỏi: “Anh muốn biết em rốt cuộc đã từng đau lòng bao giờ chưa? Vũ Văn Thành đối với em như vậy, em cũng không một chút thương tâm, em không yêu anh ta hay là mất cảm giác.”
“Này” Diệp Hân Đồng để đũa xuống “Anh hôm nay làm sao thế? Không cần phải vì mình không vui mà muốn mọi người đều thế chứ, tôi không biết anh vì sao không vui nhưng đừng lôi tôi vào.”
“Lần đầu tiên gặp phải một người con gái mạnh mẽ như em.” Mặc Tử Hiên phiền não gắp một con Chương ngư đưa vào miệng.
“Tôi không mạnh mẽ, chỉ là không nghĩ đến là được rồi, không muốn thì sẽ không phiền.” Diệp Hân Đồng lần nữa dùng đũa lật qua lật lại Chương ngư, không dám ăn.
“Có một số việc không phải cứ không nghĩ là có thể giải quyết được.” Mặc Tử Hiên nhìn Diệp Hân Đồng cứ lật qua lật lại “Làm gì thế? Đây là món ăn nổi tiếng ở quán này, không phải em thích đồ ăn ngon sao?”
“Trông ghê ghê, cứ như là con đỉa ấy.”
Mặc Tử Hiên dùng cái thìa, múc một ít đưa tới trước mặt Diệp Hân Đồng: “Chỉ cần không nghĩ đến là được rồi.”
Diệp Hân Đồng há mồm, ăn.
Chương ngư động đậy, có vị rượu cay cay lại hơi tanh tanh.
“Ọe” Cô muốn ói.
“Đừng ọe ra, nhai đi.” Mặc Tử Hiên lo lắng đưa nước ra.
Diệp Hân Đồng ra sức nhai, đầu lưỡi lan ra một thứ vị rất ngon “Ừm, nếu vượt qua được sợ hãi ban đầu, mùi vị rất được.”
Mặc Tử Hiên nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, trong lòng xao động, có thể do uống chút rượu, cũng có thể do phiền não, anh đứng dậy, hôn lên môi cô.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc, trong lòng thoáng chút xao động, nhưng nghĩ đến quan hệ của anh với Kim Lệ Châu, nhanh chóng chuyển thẹn thành giận, ra sức đẩy mặc, dùng mu bàn tay lau miệng, trừng trừng nhìn Mặc Tử Hiên quát: “Anh làm cái gì thế?”
Anh dùng ngón tay sờ sờ môi mình, vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn Diệp Hân Đồng “Việc lúc nãy anh nói là thật.”
“Cái gì?” Cô tâm trạng không tốt, đừng có chọc vào, đã nói là đừng có động vào cô, đừng có mập mờ với cô rồi, anh nghe không hiểu à?
“Em để cho anh trở về như cũ, lưu luyến.” Anh nói nghiêm túc.
Tim Diệp Hân Đồng đập nhanh hưn, nhưng chỉ trong phút chốc, cô nở nụ cười vô vị, bất đắc dĩ nói với Mặc Tử Hiên: “Không được chơi trò mập mờ với phụ nữ anh sẽ chết à? Cảnh cáo anh đây là lần cuối cùng.”
Anh phát hiện ra anh thích cái kiểu phản kích như mèo hoang của cô, cô như vậy làm anh rất vui, tâm trạng cũng sẽ tốt hơn, anh cười nói: “Nếu không phải là lần cuối cùng thì em làm sao? Sẽ giết anh chăng?”
“Tôi sẽ” Cô đúng thật không biết nên làm gì anh bây giờ? Suy nghĩ một lúc cuối cùng tuyên bố “Tôi sẽ lập tức trở về Trung Quốc, chúng ta cả đời cũng sẽ không gặp lại nhau.”
Anh nhíu mày cười, có vẻ hài lòng “Đáng tiếc không có lệnh của anh, em không thể nào rời Hàn Quốc được.”
Diệp Hân Đồng ra vẻ rất bất đắc dĩ, cười khổ “Cho nên chọc ghẹo tôi là niềm vui thú của anh sao?”
Anh vô liêm sỉ gật đầu: “Ừ, vốn tâm trạng tồi tệ, giờ đã tốt hơn rồi.”
“Stop” Cô phát ra giọng mũi, tỏ vẻ khinh thường “Cầu xin anh hãy kiềm chế, chẳng bao lâu đã trở thành chồng người khác rồi.”
“Trái tim anh đã bị một kẻ ngốc cướp đi.” Anh vừa nói xong, điện thoại đổ chuông, anh trả lời bằng tiếng Hàn.
Diệp Hân Đồng không nên tin mấy lời ngon tiếng ngọt của anh, không biết vì sao, kể từ khi ngủ với anh, tâm tình của cô trở nên kỳ lạ.
“Đi thôi! Người lái thuê tới rồi.” Mặc Tử Hiên đứng dậy, lấy trong túi áo ra mấy tờ tiền rồi lôi cô đi.
Diệp Hân Đồng rút tay ra, theo anh lên xe.
Người lái thuê là một người đàn ông Hàn Quốc điển hành, hắn nhìn qua gương chiếu hậu cười híp mắt, cười một cái mắt thành một đường.
Hắn trao đổi vài câu với Mặc Tử Hiên bằng tiếng Hàn, có lẽ là hỏi đi đâu… HÌnh như cũng hỏi đến cô, vì mấy từ bạn gái xinh đẹp gì đó cô nghe cũng hiểu mang máng.
Hơn nữa, Mặc Tử Hiên cũng có vẻ tán thành.
Diệp Hân Đồng nhìn ra bên ngoài, không để ý đến họ.
Xe nhanh chóng đến một con phố xa hoa trụy lạc, phần lớn là các quán bar. Nhìn mấy kẻ mơ mơ màng màng, Diệp Hân Đồng cũng đoán được đó là chỗ nào.
Mặc Tử Hiên đeo kính, mở hộp trong xe, thấy một chiếc điện thoại di động, nhét vào tay cô “Đây là điện thoại di động của em, quên không đưa cho em.”
Diệp Hân Đồng đặt lại xe của anh “Tôi bây giờ dùng cái này không tiện, anh tới quán bar làm gì?”
“Phóng túng” Mặc Tử Hiên lôi cô đi, vừa vào đến quán bar, nhạc heavy metal ầm ĩ làm tim cô nhảy chồm chồm.
Mặc Tử Hiên đi thẳng về phía sân khấu.
Trong không gian mờ tối, ánh đèn lập lòe, giữa đám đông chật chội, không rõ mặt mũi ai với ai, đây quả là một thế giới bí mật, phóng túng.
Diệp Hân Đồng lắc eo theo tiếng nhạc, tiến gần đến chỗ Mặc Tử Hiên đang nhảy quên mình.
Vừa đến bên cạnh, Mặc Tử Hiên đã nở nụ cười tà mị, thì thầm bên tai cô: “Eo của em cứng quá, bảo sao làm tình không lưu loát.”
Phụt, cô muốn thổ huyết, ai nói là cô muốn nhảy, chẳng qua là muốn bảo vệ anh mà thôi.
Diệp Hân Đồng lườm anh một cái.
Tay anh đặt trên eo cô, thò đầu vào gần tai cô: “Nhìn xem, lắc eo cũng không có độ cong, không biết bạn trai cũ dạy dỗ em thế nào.”
Cô bị kích động rồi. Muốn khiêu vũ, sao cô khôn biết, dù sao cũng chẳng khác gì tập võ.
Diệp Hân Đồng bắt đầu uốn éo vòng eo, mê hoặc như người rắn, kéo tay anh, thỉnh thoảng nâng hông, vô tình ma sát cơ thể anh.
Đột nhiên, anh đè eo cô tiến sát lại gần.
Diệp Hân Đồng còn đang kinh ngạc, đột nhiên phát hiện mông mình có một vật cứng rắn đâm vào.
Cô thật muốn ngất đi.
Nhưng eo bị anh giữ chặt.
“Buông tôi ra!” Cô kêu lên, giọng bị chôn vùi trong âm nhạc ầm ĩ.
Mặc Tử Hiên chà sát thân thể cô, đầu lại tựa lên vai cô: “Cứ kêu đi, không ai nghe thấy đâu.”