Kim Lệ Châu càng uất ức nhìn hắn.
“Đây là lần thứ hai cô hôn tôi, tôi không phải vật thay thế của Mặc Tử Hiên, cũng không phải là con rối mà cô cảm thấy sắp mất lại túm về. Nụ hôn của cô là yêu ư? Nếu yêu thì hãy đến bên tôi.” Lee Yul nói từng chữ lạnh lùng.
Kim Lệ Châu bất động tại chỗ.
Lee Yul nở nụ cười nhạt thương cảm.
“Chẳng phải cô thích Mặc Tử Hiên ư? Người mà ba cô nhìn ra là có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nwocs, mà không phải là cái tên quân vương từ nhỏ đã bị cha ghét bỏ là tôi đây”
“Tôi…” Kim Lệ Châu đối mặt với sự tỉnh táo của Lee Yul không thể nào phản bác, cô suy nghĩ một lúc nói “Em cảm động với những lời anh vừa nói ở bữa ăn.”
“Cảm động có thể khiến cô kiên quyết theo tôi không?” Lee Yul hỏi ngược lại.
Kim Lệ Châu sửng sốt không biết trả lời ra sao.
Lee Yul vẫn cười nhạt “Không cần trả lời, phản ứng của cô đã cho tôi đáp án, tôi tha thứ, dù sao Mặc Tử Hiên trong cảm nhận của cô cũng là bạch mã hoàng tử, mà tôi chỉ là cái vỏ chai chỉ cần một nụ cười là có thể thu mua.”
“Em không nghĩ như vậy.” Kim Lệ Châu cảm thấy mình không thể cãi lại.
“Vậy thì nghĩ thế nào, nghĩ tốt cho tôi sao?” Hắn gây sự
“Em, em…” Kim Lệ Châu có vẻ không gánh nổi áp lực của anh. “Em muốn làm bạn với anh Lee Yul, giữa người yêu và bạn bè, em chỉ có thể để một vị trí cho anh.”
“Không cần, trừ thân phận làm chồng, những thứ khác tôi đều không cần, bởi vì tương lai của tôi sẽ do vợ tôi quyết định, tôi chỉ có thể yêu một người, để trong lòng một người thôi.” Lee Yul kiên định nói, kiênquyết và lạnh lùng.
“Lee yul…” Kim Lệ Châu vẫn muốn nói gì, nhưng lời đến miệng lại thấy có nói gì cũng đều dư thừa, trừ phi cô đồng ý đến bên hắn, nhưng trong lòng cô, chỗ sâu nhất vẫn là cái tên đào hoa xấu xa Mặc Tử Hiên đó.
“Không cần phải cảm thấy gánh nặng. Những lời tôi nói trong bữa cơm không phải nói cho cô nghe.” Nói đến lúc này, Lee Yul càng tỏ ra lạnh nhạt.
Kim Lệ Châu có vẻ không chịu nổi lùi về sau hai bước, “Anh thật sự nói cho Diệp Hân Đồng nghe? Vậy sao lúc nãy tôi hỏi anh lại không nói. Để tôi hiểu lầm nên chủ động hôn anh, thì ra anh chỉ muốn xem tôi lúng túng thế nào thôi phải không?”
Kim Lệ Châu không để ý tới lý trí, nhíu chặt mày, giọng nói sắc nhọn lúc bé đã hoàn toàn từ bỏ từ khi được bồi dưỡng thành một tiểu thư cao quý.
Lee Yul thản nhiên cười thương cảm “Cô cảm thấy những lời đó có phải nói cho cô nghe hay không, bây giờ có khác gì nhau?”
“Tôi chỉ hỏi anh một câu, những lời kia có phải là nói cho Diệp Hân Đồng nghe không?” Kim Lệ Châu có chút bá đạo nhìn chằm chằm vào mắt Lee Yul.