Vũ Văn Thành quay lại thì thấy Diệp Hân Đồng đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, lập tức đỡ cô dậy.
“Sao vậy? Bụng em không thoải mái à?” Vũ Văn Thành lo lắng hỏi.
Sắc mặt Diệp Hân Đồng trắng bệch “Mặc Tử Hiên đã xóa mất đoạn video rồi, anh quay tiếp đi. Em muốn về trước nghỉ”
“Anh đi với em”
“Không cần đâu” Diệp Hân Đồng lắc đầu nói tiếp “Anh nhất định phải tìm ra sơ hở của Mặc Tử Hiên, để anh trai anh thấy quay đầu là bờ, em không muốn vì em mà mọi người phải lầm vào khốn cảnh”
“Em đang nói gì vậy? Không phải tại em, đừng suy nghĩ nhiều, anh đưa em về nghỉ” Vũ Văn Thành đỡ Diệp Hân Đồng đến phòng nghỉ.
“Trước khi anh quay lại, nhớ khóa cửa, khi về anh sẽ gọi điện cho em” Vũ Văn Thành dặn dò.
“Vâng” Diệp Hân Đồng cảm thấy bụng rất đau, không muốn nói chuyện.
Vũ Văn Thành lo lắng đi ra ngoài, Diệp Hân Đồng bò lên giường nghỉ, vừa nằm xuống đã thấy cửa két một tiếng.
Diệp Hân Đồng ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt, Đinh Đinh Đang đi vào.
Đinh Đinh Đang đến bên giường Diệp Hân Đồng, nét mặt rất kỳ quái.
“Tỷ tỷ, em biết rõ là chị thích Mặc Tử Hiên, đừng cướp Vũ Văn Thành của em, đó là người đàn ông em thích” Đinh Đinh Đang đáng thương ngồi xổm xuống, cầu xin Diệp Hân Đồng.
“Cô thích Vũ Văn Thành, vậy cô có biết anh ấy thích nhất cái gì không? Thích một người không phải là phải có bằng được mà mong người đó được hạnh phúc”. Diệp Hân Đồng che bụng mình, mệt mỏi nói.
“Anh ấy thích chị, bởi vì chị thay thế thân phận em, em nhất định sẽ khiến cho anh ấy yêu mình, chỉ cần chị nhường cho em” Đinh Đinh Đang tự tin nói
“Tôi có phải là người thay thế thân phận cô hay không cũng còn chưa chắc chắn. Chờ tôi xác đinhh lại, hơn nữa, tôi đã không còn tình cảm gì với Mặc Tử Hiên nữa, mùng 5 tháng sau tôi sẽ cưới Vũ Văn Thành, sẽ yên tâm làm vợ anh ấy”. Diệp Hân Đồng đau đến đổ mồ hôi lạnh, rất muốn nghỉ ngơi.
“Phụ nữ luôn ăn ở hai lòng, tỷ tỷ tại sao lại muốn lừa gạt tình cảm của mình. Tôi cũng thấy Mặc Tử Hiên thích chị, hai người rõ ràng yêu nhau tại sao lại muốn hành hạ lẫn nhau?” Đinh Đinh Đang khuyên giải.
“Chuyện của tôi không cần phải làm rõ với người khác, xin lỗi, tôi muốn nằm nghỉ, mời cô đi cho” Diệp Hân Đồng nằm lên giường, trùm chăn lên đầu, co người lại cho đỡ đau bụng.
Đinh Đinh Đang nhìn Diệp Hân Đồng không thèm để ý đến mình.
Cô suy nghĩ một chút, quay người đi ra, đúng lúc gặp phải Mặc Tử Hiên.
Đinh Đinh Đang hất cằm đến trước mặt Mặc Tử Hiên.
“Tôi thực sự không hiểu anh nghĩ thế nào? Mùng 5 tháng sau bọn họ sẽ kết hôn, anh chuẩn bị quà tặng gì thế?” Đinh Đinh Đang nhạo báng.
“Không biết, họ nói không mời tôi, tôi không cần tặng” Mặc Tử Hiên mỉm cười thản nhiên.
“Anh thực sự để bọn họ kết hôn?” Đinh Đinh Đang ngẩng đầu hỏi Mặc Tử Hiên.
Mặc Tử Hiên nở nụ cười với cô, nụ cười quá kín đáo lại hàm chứa nhiều ngụ ý, quá nhiều tính toán, Đinh Đinh Đang không hiểu được.
Cô nhìn anh nheo mắt “Thay vì lãng phí tìm kiếm kho báu, sao không khai thác Diệp Hân Đồng cho tốt, cuối cùng anh sẽ phát hiện ra cô ấy hữu dụng hơn”
“Có ý gì?” Mặc Tử Hiên nghe được ý tại ngôn ngoại.
“Không có gì, anh tự suy nghĩ đi” Đinh Đinh Đang xoay người đến chỗ vui chơi.