Diệp Hân Đồng thừa dịp anh không để ý, xoay người lại đối mặt anh, tung một đấm vào ngực, anh túm được tay cô, kéo xuống, khuôn mặt cô áp sát anh, cả người tựa vào thân thể anh, rõ ràng cảm nhận được nhu cầu của anh.
Mặt đỏ mặt đẩy ra, không ngờ bị anh kéo lại.
“A” Cô đụng ngay phải vật cứng.
Hắn thật là quá đáng. Diệp Hân Đồng muốn đá vào bộ hạ của anh, nhưng sắp đá trúng cô lại dừng lại, nếu đức vua tương lai bị bất lực, cô sẽ có tội lớn.
Thừa lúc cô do dự, Mặc Tử Hiên lại ôm lấy cô “Tại sao không đá, vì không nỡ ư?” Anh khàn khàn nói bên tai cô.
Cô quả thật hết ý kiến, tung chân đá vào bụng anh.
Đột nhiên anh lùi về đằng sau, tím lấy chân cô giơ lên đình đầu. Tiến sát vàongười cô, cười tà mị: “Tư thế này cũng không tồi.”
Diệp Hân Đồng giận thật.
“Anh hôm nay muốn trêu tôi à? Đã đủ hay chưa? Tôi không phải là chỗ trút giận của anh.”
Mặc Tử Hiên cảm nhận được cô đang tức giận, buông chân cô ra.
“Anh chỉ đùa thôi.”
“Đừng có đùa kiểu đấy, tôi không thích, rất không thích, đừng bắt tôi làm đồ vật cho anh quăng ném, không phải ai cũng tiếp nhận.” Diệp Hân Đồng tức giận quay đi, vừa ra khỏi sàn nhảy có một người đàn ông tiến lại gần.
Cô đang tức giận lại không hiểu hắn nói cái gì, cô trừng mắt quát lên: “Cút đi.”
Người đàn ông kia kinh ngạc, chưa kịp phản ứng đã bị Mặc Tử Hiên giáng cho một cú đấm ngã lăn ra đất.
Mặc Tử Hiên tức giận túm cổ áo hắn kéo lên, định đấm thêm quả nữa, Diệp Hân Đồng túm lại, quát lên: “Anh điên à, định đánh chết người à?”
“Ai bảo hắn dám đến gần người phụ nữ của anh” Mặc Tử Hiên lạnh lùng nói.
Diệp Hân Đồng lườm anh: “Tôi không thèm quan tâm đến anh.”
Cô xoay người, ra khỏi quán bar, đến cửa, không khí mát mẻ hơn nhiều, không xô bồ như ở bên trong.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời trăng sáng, tại sao, mới chỉ rời Trung Quốc mấy ngày, cô đã muốn trở về biết bao.
Cô ra ngoài được 3p thì Mặc Tử Hiên đi ra.
Diệp Hân Đồng không thèm liếc anh, đi thẳng ra xe.
Mặc Tử Hiên nhanh chóng đi theo, nhìn được sự tức giận của cô.
Cô đến cạnh xe, đứng đó, chờ Mặc Tử Hiên mở cửa.
Xe được mở khóa.
Diệp Hân Đồng ngồi lên, Mặc Tử Hiên cũng lên chỗ ngồi phía sau.
Diệp Hân Đồng lườm anh một cái, thở phì phò.
“Tôi muốn biết rốt cuộc hôm nay anh bị cái gì đả kích?” Diệp Hân Đồng hỏi.
Mặc Tử Hiên mỉm cười: “Em quan tâm đến anh nên mới hỏi sao?”
“Không phải, từ sau lần anh bị ám sát phải cách xa anh một chút, tránh bị vạ lây.” Diệp Hân Đồng vẫn thở phì phì.
Mặc Tử Hiên hơi thương cảm, ngồi thẳng lên, nhìn phía trước, thản nhiên nói: “Ở trong vương thất, mình không được quyết định cái gì, luôn bị đinh đoạt một cách bất đắc dĩ, muốn mở miệng lại phát hiện người thân nhất chặn họng, loại cảm giác này rất tệ.”
Diệp Hân Đồng từ từ nhìn về phía Mặc Tử Hiên có chút ưu sầu, nhíu mày: “Nếu như vậy, sao không nghĩ đến cách tìm người khác nói hộ, tùy hứng, trêu đùa tôi không giúp anh thoát khỏi cuộc sống của mình.”
“Bởi vì chỉ có em mới làm anh vui vẻ cười to, chỉ có em mới làm cho tâm trạng của anh tốt lên.” Mặc Tử Hiên cao giọng.
Tim Diệp Hân Đồng đập mạnh. Nhưng mà, trong đầu lại có tư tưởng ngược lại, là hắn đang nói bậy thôi. Hắn đều mập mờ như vậy với các cô gái khác.
Diệp Hân Đồng hít sâu mootk hơi, mệt mỏi với những lời của anh, “Trở về thôi, đừng uống phí thời gian với tôi, những lời này thật khiến tôi mệt mỏi.”
Anh nghiêm túc nhìn Diệp Hân Đồng, tròng mắt thâm đen lóe sáng, theo truyền thuyến đó là vì con ngươi bị phóng đại.
“Anh thật sự thích em” Anh không sợ người khác làm phiền.
“Được rồi, cảm ơn anh đã thích, chúng ta về thôi.” Cô chán chường nói qua loa.
Anh giữ gáy, định hôn lên môi cô, còn chưa kịp đến gần, cô tức đến óc, hắn không hiểu tiếng người sao, không thèm nhìn sắc mặt nữa.
Thấy đôi môi đỏ kia mỗi lúc một tiến gần, Diệp Hân Đồng giơ chân đá mạnh vào bụng anh.
Mặc Tử Hiên bị một lực mạnh lao ra khỏi xe, quỳ gối ôm bụng.
Diệp Hân Đồng nhìn anh chằm chằm, có vẻ khổ sở không đứng lên nổi.
Đáng đời.
Lúc này điện thoại đổ chuông, Mặc Tử Hiên ôm bụng, vất vả lôi điện thoại ra. Nói huyên thuyên vài câu, anh tiếp tục ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Diệp Hân Đồng không hết tức “Đừng có giả bộ, mau dậy đi, tôi muốn về.”
Mặc Tử Hiên nhíu mày nhìn cô, sắc mặt tái nhợt, trán dường như đổ mồ hôi hột.
Diệp Hân Đồng nhận ra có vẻ bất thường, có dự cảm chẳng lành. Bực bội hoàn toàn biến mất.
“Anh không sao chứ, chỉ đá vào bụng thôi mà.”
Mặc Tử Hiên nhíu chặt mày, vịn cửa xe vất vả đứng dậy, ngồi vào trong xe, không để ý đến Diệp Hân Đồng, một tay vịn thành ghế, một tay ôm bụng.
“A” Anh khổ sở rên rỉ.
“Anh sao vậy?” Diệp Hân Đồng căng thẳng.
“Đau bụng” Mặc Tử Hiên yếu đuối nói.
“Thể chất của anh kém như vậy à, không chịu nổi một cú.” Diệp Hân Đồng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Mặc Tử Hiên, quan tâm: “Aizz, thôi, tôi đưa anh đi bệnh viện.”
Diệp Hân Đồng lấy chìa khóa trong túi áo anh, Mặc Tử Hiên túm lấy tay cô “Một lúc nữa người lái thuê đến.”
Nhắc tào tháo, tào tháo xuất hiện, là người lái thuê lúc nãy.
Xe nổ máy hướng về phía bệnh viện.
Diệp Hân Đồng thấy Mặc Tử Hiên đau như vậy rất áy náy.
“Thật xin lỗi, tôi không nên ra tay nặng như thế, dù sao anh cũng chỉ nói đùa thôi.” Cô chân thành nhận lỗi.
Mặc Tử Hiên cau mày nhìn Diệp Hân Đồng, tay anh dịu dàng vuốt tóc cô, như muốn an ủi “Không phải là do em, từ hôm qua anh đã bị đau rồi.”