Mục lục
Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh nhớ tới mùi vị hai lần ‘ăn’ cô, da thịt khít khao, cơ thể ấm áo, tiếng rên rỉ run rẩy lơ đãng cùng xúc giác nhạy cảm.

Miệng anh khẽ mở ra, rất muốn thưởng thức hương vị ngọt ngào của cô.

Ánh mắt anh híp lại mơ màng, Diệp Hân Đồng hình như cũng cảm nhận được sự biến đổi, thoáng nhìn qua, chỗ đó cuả anh như sắp làm rách quần.

“Này, anh tỉnh lại đi, tôi là hộ vệ của anh, không phải phụ nữ của anh.”

Anh cắn răng, kinh nghiệm từng trải đấu tranh với tư tưởng rối rắm, cuối cùng, lý trí chiến thắng, anh dứng dậy, nhìn Diệp Hân Đồng đang nhanh chóng bò từ dưới đất dậy.

Bây giờ không phải lúc, anh muốn cô nhưng không phải lộ liễu như vậy.

“Thật xin lỗi, lần sau đừng để chiếc quần lót màu đen cuả cô lọt vào mắt tôi, tôi chỉ là một người đàn ông bình thường, lần sau sẽ không đủ lý trí để thả cô ra đâu.”

Diệp Hân Đồng lập tức kéo váy xuống “Cái gì chứ, nếu không phải tại anh đè ép tôi… Nếu anh còn như vậy, tôi sẽ đề nghị đồng nghiệp khác tới bảo vệ anh.”

“Đề nghị đi, điều một cô xinh đẹp đến, thật phong tình vào.” Anh ma mãnh nhìn về phía Diệp Hân Đồng, từng bước từng bước đi về phía cô “Cô, không hề biết gì về mùi vị đàn ông ư?”

Lần đầu tiên là say rượu không nhớ rõ, lần thứ hai trong rừng vây, lúng túng muốn phun máu, mùi vị cái đầu anh ấy. Nhưng cô không thể thừa nhận.

Diệp Hân Đồng nhăn đôi mày liễu, cười như sao sáng “Đừng ham muốn linh tinh, nếu anh cần có phụ nữ, tôi giúp anh một tay ra ngoài tìm.”

“Ham muốn? Cô xác định?” Anh đột nhiên bật cười, như thể rất hưởng thụ hình dung của cô.

“Khụ khụ.” Cô hắng giọng, lúng túng đưa ánh mắt đi chỗ khác, phải thay đổi đề tài “Hôm nay chúng ta thật sự phải ngủ chung phòng sao? Anh có cần tôi đi tìm một người phụ nữ để phát tiết trước không?”

Anh nhìn vào bộ ngực thoắt ẩn thoắt hiện của cô “Tìm người dễ nhất đi”

“Tôi đi ra ngoài tìm”

Mặc Tử Hiên kéo tay cô “Cô thật sự không có ý định làm người phụ nữ của tôi, tôi có thể cho cô rất nhiều tiền để thực hiện ước mơ của mình.”

Diệp Hân Đồng hất tay anh ra, không nhịn được nói: “Tại sao anh lại cứ động tâm đối với tôi?”

“Chẳng phải vì cô sao?. Cô là bảo vệ thân cận của tôi, đuổi đi không được, tôi muốn tìm phụ nữ phát tiết cô cũng phải nhìn, cô không lúng túng thì tôi cũng lúng túng, hoặc là cùng đi, hoặc cô đi xa một chút.”

Cô vẫn nhớ sự lúng túng lần trước. Tên này không thể kiềm chế một chút hay sao? Không hô mưa gọi gió với phụ nữ thì chết chắc.

“Tôi biết rồi, về sau lúc anh tìm phụ nữ tôi sẽ đi xa một chút.”

Diệp Hân Đồng bất đắc dĩ xoay người.

Anh kéo tay cô lại “Hai ngày nay e là không được, cô là vị hôn thê của tôi, phải ở cùng phòng với tôi, đợi tôi gọi phụ nữ đến, cô đi toilet hoặc che đầu đi.”

“Này.” Diệp Hân Đồng phiền não nhíu mày “Tôi nói này, anh không thể nhịn hai ngày sao?”

“Có thể.” Anh nở nụ cười ma mãnh “Cô dùng miệng giải quyết giúp tôi cũng được.” Mẹ nó.

“Anh không sợ tôi cắn đứt của anh thì tới đi.”

“Thế thì dùng tay thôi.” Anh lôi tay cô dí vào một bộ phận nào đó đã khổng lồ.

Diệp Hân Đồng giật ra nhanh như chớp. Nhưng anh lại ngẩng đầu, nở một nụ cười hài hước “Đùa thế thôi, tôi sợ cô bẻ gãy nó, vật này còn khiến cho rất nhiều phụ nữ lên tiên đấy.

Thật ghê tởm!

Nhìn hắn đứng lên thật chẳng giống một hoàng tử, một người đàn ông có thể phong lưu đến vậy quả là độc nhất rồi. Diệp Hân Đồng đỏ mặt ngồi vào ghế salon, gian phòng này có cái giường to thế, bọn họ lại không trải ga gường, bảo cô đi kiếm chăn ở đâu đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK