“Á” Tiếng hét của Diệp Hân Đồng đinh tai nhức óc. Giữa rừng cây hun hút, cô chống cự một cái khổ sở tuyệt vọng, các loại cảm xúc đan xen lẫn nhau.
Hắn càng đắc ý nhếch miệng, tay di chuyển xuống, cởi cúc quần cô.
“Tôi cảnh cáo anh, anh hãy giết tôi đi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh.” Diệp Hân Đồng hung hăng nói, giọng điệu không còn gì để mất.
Hắn nở một nụ cười châm chọc, đập tan mọi kiên trì dũng khí trong lòng cô.
Chỉ một phút, chân cô bị nâng lên.
Sợ hãi chạy dọc toàn thân.
Đau, tim quá đau.
Cô cắn chặt môi, không để mình phát ra những tiếng rên rỉ đê tiện, nước mắt chảy dọc xuống qua môi, cằm, rơi vào bàn tay hắn đang túm chặt tay cô.
Đột nhiên, bả vai có cảm giác vô cùng đau đớn.
“Á”, môi cô bật mở, phát ra tiếng kêu rên khổ sở như mèo.
Hắn cắn đến khi nếm được vị tanh của máu mới ngừng.
Một loại nhạc đồi trụy phá hỏng màn đêm yên tĩnh trong rừng.
Hắn đột nhiên đè ép lưng cô, rút ra.
Sau lưng truyền đến tiếng gầm nhẹ của hắn, như một con mãnh thú thở dốc giữa rừng.
Tay cô được thoát khỏi chiếc cavat, không bị hắn giam cầm, Diệp Hân Đồng đau đớn quỳ trên mặt đất, cũng không quên nhanh chóng quay đầu lại.
Trong bóng đêm cô chỉ nhìn thấy tối tăm.
Diệp Hân Đồng mệt mỏi lần tới đường lớn, nhìn hai đầu đường, tiếp tục đi tìm người còn trở về đón Mặc Tử Hiên. Dừng lại một phút, cô lựa chọn tiếp tục gấp rút lên đường.
Con đường phía trước rất xa xôi, cô vừa đói vừa khát, vừa đau lại vừa mệt mỏi. Chân như không còn là của mình, vô thức đi về phía trước, Trong lòng chỉ có niềm tin để chống đỡ thân thể mệt mỏi đang bãi công sắp bất tỉnh.
Rốt cuộc đi thêm nửa giờ thấy một căn biệt thự.
Bên ngoài biệt thự có đèn, Diệp Hân Đồng cảm thấy như người bị lạc tìm thấy đường về,.
Cô không để ý thân người nhếch nhác, ra sức có cửa.
“Xin lỗi, có ai không?” Tay không ngừng vỗ lên cửa.
Rốt cuộc cửa cũng mở.
Nỗi băn khoăn của cô đã kết thúc, thân thể không còn cầm cự nổi.
Người mở cửa là một lão bà tóc hoa râm, bà rất gầy, mặt mũi cũng lạnh lùng.
Diệp Hân Đồng không để ý nhiều như vậy.
“Cách đây chừng chục km có một người bị hỏng xe, xin bà hãy cứu anh ta.” Diệp Hân Đồng dùng chút sức lực cuối cùng nói xong lăn ra ngất, tay túm được ống quần của lão bà.
Một bóng dáng từ trong cửa đi ra, mặt lạnh như băng, hắn suy tư nhìn Diệp Hân Đồng bị ngất xỉu.
Lão bà thấy Mặc Tử Hiên, cung kính cúi đầu.
“Thiếu gia……….”
Mặc Tử Hiên giơ tay lên, lão bà thấy thế không nói lời nào rút đi, đột nhiên, dưới chân bị vướng, ống quần vẫn bị Diệp Hân Đồng kéo.
“Cứu anh ta… cứu anh ta…” Diệp Hân Đồng vô thức dặn đi dặn lại.
Lão bà ngồi xổm xuống, gỡ ngón tay Diệp Hân Đồng ra, nhưng tay cô vẫn gắt gao nắm chặt.
“Được, tôi sẽ đi cứu anh ta.” Lão bà lạnh lùng nói.
Tay cô lại vô thức buông ra.
Lão bà liếc nhìn đôi mắt âm u của Mặc Tử Hiên, lui ra ngoài.
Mặc Tử Hiên đi tới đứng trước mặt Diệp Hân Đồng, lạnh lùng nhìn vết máu bầm trên tay, vết rạch trên mặt, cùng với cái trán bị thương vừa đỏ vừa sưng.
Đầu ngón tay anh giống như hưởng thụ bộ lông bóng mượt của con mồi bị thương lướt trên bả vai cô bị cắn, máu đã khô nhưng dấu răng để lại thấy mà ghê.
Tròng mắt Mặc Tử Hiên như dòng nước xoáy đen kín như bưng, vẫn sắc mặt lạnh lẽo không đổi, như sắp chết vì không thở nổi.
“Diệp Hân Đồng, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”
Giọng của anh vẫn véo von như dương cầm, càng giống giọng hát của nàng tiên cá nơi biển sâu, sự mê hoặc mà sau đó một phút là chết.