Cho nên cô xứng đáng được hưởng sự kích thích khi cận kề cái chết như vậy.
Diệp Hân Đồng quay đi, không nói gì.
Lúc này một chiếc Lincol màu đen phiên bản dài từ phía đường lớn chạy tới, cửa sổ cũng màu đen, bên trong có thể thấy bên ngoài nhưng bên ngoài không thể thấy.
Xe dừng trước mặt Mặc Tử Hiên, một người đàn ông cao gầy mặc âu phục bước xuống, cung kính đứng bên cạnh mở cửa cho Mặc Tử Hiên.
Mặc Tử Hiên dài chân bước qua, lên xe, anh xoay người muốn kéo Diệp Hân Đồng, nhưng cô làm như không thấy anh đưa tay ra, tự mình bước lên xe.
Sau khi ngồi lên mới biết xe này đã được thay đổi, bên trong là hai chiếc ghế salon đối nhau, ở giữa là một chiếc bàn xa xỉ, trên có sẵn nước quả, máy tính, café, thức uống, đồ ăn vặt.
Mặc Tử Hiên ngồi vào chiếc ghế bên phải. Trên xe còn có sẵn thợ trang điểm buổi trưa cho cô.
Diệp Hân Đồng ngồi vào ghế bên trái, thợ trang điểm nhanh chóng giúp cô sửa sang lại.
Không khí trên xe có phần kỳ bí, không ai nói lời nào. Xe đi qua những khóm cây được cắt xén tinh xảo, bỏ lại một hồ bơi rộng giữa đảo, dừng lại tại cửa biệt thự.
Xa xa đã nghe thấy tiếng nhạc và tiếng nói chuyện huyên náo trong bữa tiệc.
Vào bên trong, biệt thự không quá lớn, ở giữa được sắp nhiều bàn ăn loáng thoáng thấy trong đám người, những tiếng huyên náo lập tức im bặt.
Một MC mặc áo đuôi tôm mặt mày hớn hở cất giọng cao vút: “Nhiệt liệt hoan nghênh Mặc Tổng.”
Đèn flash trên sân khấu rọi lên người Mặc Tử Hiên, Diệp Hân Đồng không thích bị săm soi như vậy, muốn thu lại cánh tay đang khoác trên tay Mặc Tử Hiên.
Mặc Tử Hiên đè cánh tay cô xuống, dịu dàng cười một cái với cô, trong nụ cười rõ ràng có ý cảnh cáo.
Diệp Hân Đồng hít sâu một hơi, miễn cưởng nở một nụ cười theo anh bước trên thảm đỏ lên sân khấu.
Trước mắt Diệp Hân Đồng là bao nhiêu người, cô mỗi lúc một mất tự nhiên, cộng với một đám nhiếp ảnh gia chụp hình liên tục khiến nụ cười của cô càng trở nên cứng ngắc.
Trong đám người có một đôi mắt sáng ngời lấp lánh đang rối rắm nhìn cô.
Vũ Văn Thành để ly rượu xuống đi về phía cô.
Đột nhiên, một đôi tay ngăn anh lại. Lý Đốc Sát nở một nụ cười hiền lành.
“Sao, ghen à? Chỉ là diễn kịch thôi mà.”
Vũ Văn Thành xoay mặt, nhíu mày, cố nén đau khổ khiến người ta say mê.
“Từ nhỏ đến lớn cậu đều như thế, chuyện của ai cũng mặc kệ, riêng cô ấy, chỉ cần có nam sinh đuổi theo thì cậu đã ra mặt ngăn cản, tôi rất buồn, đã nhiều năm rồi, sao cậu không thổ lộ với cô ấy?” Lý Đốc Sát tiện tay đưa một ly Kê Vĩ Tửu vào tay Vũ Văn Thành.
Vũ Văn Thành nhìn về phía Diệp Hân Đồng trên sân khấu chân tay luống cuống: “Cậu, cháu không biết vì sao phải nhường cô ấy? Cậu biết rõ cháu đối với cô ấy…”
Vũ Văn Thành không nói tiếp, nhấp một ngụm rượu.
“Cháu với con bé làm sao?” Lý Đốc Sát cười như rõ trong lòng bàn tay, “Đây là chuyện ta không thể quyết định, ta cũng chỉ nghe theo chỉ thị, nếu cháu không muốn cô ấy làm nhiệm vụ thì hãy lên trên đi”
Đột nhiên, trong đám người vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Mặc Tử Hiên đã nói xong, anh và Diệp Hân Đồng từ sân khấu đi xuống, một nhóm người vây quanh, khom lưng a dua.
Diệp Hân Đồng vẫn đứng bên cạnh mặc, ánh mắt quét qua nhóm người, bảo đảm cho an toàn của vị thiếu gia này, trong đám người Vũ Văn Thành vẫn nhìn cô chăm chú.
Không biết vì sao nhưng nhìn thấy Vũ Văn Thành ở đây, cô thấy thật yên tâm.